Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 14: Rốt cuộc là ai hại mình?



Phụng Vĩ Lạc cúi đầu, giấu vẻ giãy giụa trong mắt đi, bước đến uốn gối thi lễ: "Vĩ Lạc tham kiến Cửu vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".

"..."

Đông Lăng Cửu không nói gì, lạnh nhạt nhận cái lễ của Phụng Vĩ Lạc, nhìn từ xa chỉ thấy nàng rất chật vật, giờ xem ra...

"Thật xấu", Đông Lăng Cửu thành thật nói.

Trong một năm chỉ nói một trăm câu, vậy mà lại cho Phụng Vĩ Lạc một câu, đúng là không đơn giản!

Nhưng Phụng Vĩ Lạc cũng không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ thấy trái tim chợt thắt lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đông Lăng Cửu, lơ đễnh rơi vào trong cặp mắt đầy thâm thúy kia của hắn ta.

Đôi mắt đẹp quá.

Con ngươi đen láy lấp lánh rực rỡ giống như không trung vô tận khiến người ta say đắm.

Phụng Vĩ Lạc ngẩn ngơ ngóng nhìn, cả nửa ngày vẫn chưa dời mắt nổi.

Nhưng không ngờ điều này lại đụng vào nỗi kiêng kỵ của Đông Lăng Cửu.

"Phụng Vĩ Lạc!", Đông Lăng Cửu gắt, con ngươi đen bóng lạnh lùng toát ra sát khí buốt giá, ánh mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc cũng có chút mất kiên nhẫn.

Đây là câu thứ hai!

"Cút..."

Đây là câu thứ ba!

Đông Lăng Cửu cầm quần áo trên tay ném lên người Phụng Vĩ Lạc, chẳng thèm nhìn nàng ta thêm cái nào, kiêu ngạo xoay người rời khỏi.

Phụng Vĩ Lạc kia cũng chẳng qua chỉ có thế! Một người phụ nữ cực kỳ nông cạn, suýt nữa hắn ta còn cho rằng nàng ta không giống người thường.

Khi xoay người lại, trong con ngươi của Đông Lăng Cửu cũng lộ ra chút thất vọng.

"Đây là?", Phụng Vĩ Lạc nhìn quần áo trên người mình, thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

Một cơn gió thổi qua, Phụng Vĩ Lạc cảm thấy cả người lạnh toát, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Dù cửu hoàng thúc kia làm thế là vì cái gì thì nàng đều biết ơn về chuyện này.

Khóe miệng khẽ cong nở một nụ cười, bất giác giơ tay mở đồ ra khoác lên người.

Thật ấm!

Ngay khi Phụng Vĩ Lạc đi về trước thì Đông Lăng Cửu cũng lấy ra một cái khăn tay màu trắng, cẩn thận lau hai tay của mình. Sau khi lau xong, hắn ta bèn ném cái khăn ấy vào trong hồ sen bên cạnh.

Phụng Vĩ Lạc giống như cái khăn tay ấy, biến mất khỏi ký ức của Đông Lăng Cửu.

Sau khi từ hoàng cung về Phụng phủ, Phụng Vĩ Lạc bèn đóng cửa không ra, còn những lời đồn bên ngoài, nàng đều coi như không nghe thấy được.

Đấy không phải là làm rùa đen rút đầu, mà nó có liên quan gì đến nàng chứ.

Hơn nữa, vì mặt mũi của Đông Lăng Tử Lạc và hoàng thất nên lời đồn ấy cũng sẽ không quá khó nghe.

Suốt năm ngày, bên ngoài Phụng phủ đều vây đầy người hóng hớt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Phụng Vĩ Lạc đâu.

Không phải là họ không nghĩ tới việc trèo tường tiến vào Phụng phủ xem, mà là mọi người đều trong tối hay ngoài sáng nghe thấy Lạc Vương thả ra một câu.

Đừng đến làm phiền Phụng Vĩ Lạc.

Còn Phụng Vĩ Lạc thì sao?

Năm ngày qua, nàng vẫn đang nghỉ ngơi chữa thương trong phủ.

Miệng vết thương trên mặt còn đỡ, rửa sạch băng bó là được. Nhưng vết thương trên người lại không lành nhanh như vậy.

Trận đánh ở cổng thành đã thì đã thật, nhưng cả người đều đau nhức. Đặc biệt là ở hoàng cung, bị Đông Lăng Tử Lạc đá vào bắp chân, đau đến nỗi Phụng Vĩ Lạc nghiến răng nghiến lợi.

Phụng Vĩ Lạc nằm soài trên mép thùng tắm, vừa ngâm thuốc tắm, vừa nghĩ sắp tới mình nên làm như thế nào đây?

Sau khi vết thương trên người khỏi hẳn thì cũng nên suy nghĩ xem ở lại Phụng phủ tiếp hay rời khỏi đây.

Phụng Vĩ Lạc ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định ở lại Phụng phủ.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì cha mẹ nàng đều ra đi đột ngột.

Kiếp trước, ngay cả nhà nàng cũng không có, nên Phụng Vĩ Lạc có một cảm giác quyến luyến đặc biệt với gia đình.

Tuy Phụng phủ rất cũ, nhưng lại cho nàng cảm giác của gia đình, Phụng Vĩ Lạc không muốn đi...

Còn nữa, kẻ đứng đằng sau chuyện hôm nay chắc chắn không phải hoàng thất Đông Lăng. Nếu là hoàng thất thì tuyệt đối sẽ không dồn nàng vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Dù gì, nàng mà mất mặt thì hoàng thất cũng mất mặt.

Trong tình huống đó, e rằng nàng vừa rời khỏi hoàng thành thì đã chết thảm rồi!

"Rốt cuộc là ai đây?", Phụng Vĩ Lạc vô thức quấy nước trong thùng, không ngừng tìm tòi trong ký ức của Phụng Vĩ Lạc, lại phát hiện nguyên chủ chưa bao giờ gây thù chuốc oán với người khác.

Có điều, Đông Lăng Tử Lạc lại có rất nhiều người mến mộ, có phải là do những người đó làm không?

Bực ghê!

Phụng Vĩ Lạc dùng sức đập lên mặt nước, cầm lấy cái áo choàng bên cạnh khoác lên rồi đứng dậy.

"Bỏ đi, không nghĩ nữa! Dù sao cũng quyết định ở lại Phụng phủ rồi, Đông Lăng Tử Lạc cũng đồng ý bảo vệ mình nửa năm. Trong khoảng thời gian này, chắc chắn có thể điều tra ra được là kẻ nào".

Phụng Vĩ Lạc trần trụi bước ra khỏi thùng tắm, mái tóc đen dài ẩm ướt dán sau lưng vẫn còn nhỏ nước...

Nàng không thèm để ý, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, mái tóc dài nhỏ nước nhanh chóng thấm ướt quần áo.

Phụng Vĩ Lạc lại chẳng thèm quan tâm, cứ ăn mặc quần áo ẩm ướt đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu lên người nàng khiến Phụng Vĩ Lạc giống như một nàng tiên ánh trăng!

Thế nhưng, Phụng Vĩ Lạc vừa bước đi thì cái khí chất ấy hoàn toàn bị phá hủy.

Bước chân Phụng Vĩ Lạc hết sức vững chãi, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi một bước đều cứng cáp mạnh mẽ, trông thiếu chút dịu dàng của một cô gái, lại có đôi nét hiên ngang oai hùng.

"Phụng Vĩ Lạc, cô đúng là không đơn giản, làm sao mà trong một đêm lại như thay đổi thành một người khác. Bổn cung còn tưởng rằng cô đã chết trong Phụng phủ, không ngờ... bổn cung càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cô đó", trên bức tường Phụng phủ, một nam tử áo tím ngồi vắt vẻo phía trên, trong tay cầm một bình rượu trông rất tùy tiện.

Người này rõ ràng chính là Tây Lăng Thiên Lỗi, thái tử Tây Lăng ngồi xem trò hay trong quán trà vào ngày hôm đó. Nửa đêm nhàm chán bèn leo lên nóc nhà người ta.

...

Một đêm ngủ ngon đến tận sáng, chuyện đầu tiên khi Phụng Vĩ Lạc thức dậy chính là kiểm tra vòng tay màu đen trên tay mình.

Vòng tay này chính là túi chữa bệnh thông minh cùng đến cổ đại với nàng.

Cái túi chữa bệnh thông minh này là sở nghiên cứu cố ý phát minh ra cho quân y trên chiến trường. Trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, Phụng Vĩ Lạc là nhóm dùng thử đầu tiên.

Trên vòng tay màu đen không có một họa tiết nào, đơn giản đến nỗi vứt ở ven đường cũng sẽ bị người ta cho rằng là một cái ve chai.

Nhưng trong cái vòng tay nho nhỏ này lại tràn đầy những con chip.