Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 17: Không muốn sống à



“Hét gì mà hét, chưa thấy người ta bắt rắn bao giờ à?”, Phụng Vĩ Lạc nói với giọng điệu rất khó chịu.

Là bác sĩ phẫu thuật nên đôi bàn tay của nàng rất mẫn cảm và quý giá, nàng xem đôi bàn tay này còn quan trọng hơn mạng sống của mình, bình thường không bao giờ để tay mình có một chút vấn đề nào, dù chỉ bị rách một chút da cũng sẽ đi chụp phim quan sát để tránh nhiễm trùng.

Những hành động dùng tay bắt rắn như thế này nếu không có lựa chọn nào khác, Phụng Vĩ Lạc tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

Cảm giác lạnh lẽo và trơn trượt trên tay khiến Phụng Vĩ Lạc sởn cả gai ốc, tính tình càng trở nên tệ hơn.

Nàng không sợ rắn, nhưng lại ghét những con vật da trơn như rắn, cảm giác sờ trên tay còn kinh tởm hơn là chạm vào xác chết.

Mà đối với thứ mình ghét thì phải nhanh chóng xử lý.

Tay phải nàng túm chặt con rắn dài bảy tấc, tay trái cầm con dao găm nhỏ, trước sự kinh ngạc của mọi người, con dao găm đã ngay ngắn đâm vào bụng con rắn.

Roạc...bụng con rắn bị mổ ra, Phụng Vĩ Lạc lấy túi mật của con rắn ra một cách nhanh gọn.

Từ đầu đến cuối, tay không run, mắt không chớp, còn điêu luyện hơn cả người giết rắn.

"Độp!"

Con rắn chết được Phụng Vĩ Lạc ném trở lại giỏ tre.

Những người vây xem nhịn không được lấy tay ôm chặt tim mình, tự nghĩ có phải nữ nhân này giết người cũng rất nhanh gọn không.

“Nuốt đi”, Phụng Vĩ Lạc đưa mật rắn đến trước miệng thiếu niên.

Thiếu niên giật mình, cậu ta còn chưa định thần lại trước hành động bắt rắn và giết rắn của một nữ tử mảnh mai yếu đuối như Phụng Vĩ Lạc nữa là.

"Ngây ra đó làm gì, không muốn sống à? Không nói sớm, biết vậy ta đã không cứu ngươi rồi”, Phụng Vĩ Lạc ấn mật rắn vào khoé miệng thiếu niên, ánh mắt ra hiệu cậu ta nhanh lên.

Tính nhẫn nại của nàng có hạn, thiếu niên này rất may mắn, gặp lúc nàng đang ra ngoài, nếu không đã chết từ lâu rồi.

"Ồ, vâng...”, thiếu niên vẫn còn đang ngẩn người, nhưng dưới sự uy hiếp của Phụng Vĩ Lạc, theo bản năng, cậu ta mở miệng.

"Đừng cắn, trực tiếp nuốt xuống, nếu không ngươi chết thì ta không chịu trách nhiệm đâu”.

Phụng Vĩ Lạc thô lỗ nhét mật rắn vào miệng thiếu niên. Sau đó, mặc kệ mọi người nhìn mình như thế nào, lấy khăn tay màu trắng trong người ra, cẩn thận lau máu trên dao găm và dao mổ, rồi lại đặt nó vào vị trí đặc biệt trên bắp chân.

Tất cả những điều này được thực hiện một cách trơn tru sạch sẽ như mây bay nước chảy. Khi những người xung quanh bình tĩnh lại, Phụng Vĩ Lạc đã cầm chiếc khăn tay từ từ lau vết máu trên ngón tay của mình...

Động tác tao nhã quý phái, trông không có chút gì gọi là tanh mùi máu hay thô tục cả.

Ừm...có người nhịn không được muốn ói, nhưng đã bị cái trừng mắt của Phụng Vĩ Lạc dọa sợ nuốt trở lại.

Thật là một nữ nhân đáng sợ.

"Có nước không? Mang một chậu nước tới đây, ta muốn rửa tay”, Phụng Vĩ Lạc nói một cách tự nhiên, không có chút cảm xúc gì đặc biệt.

Không phải giọng điệu ra lệnh cao cao tại thượng, nhưng lại có mị lực khiến người ta bất giác nghe lời.

“Vâng, vâng”, một sai nha khó khăn lắm mới thu lại cái cằm sắp rơi xuống, vội vàng đi lấy nước cho Phụng Vĩ Lạc, sắc mặt không có một chút khó chịu nào.

Khi nước đến, tên sai nha đó không đặt chậu nước xuống đất, mà đưa lên trước mặt Phụng Vĩ Lạc bằng cả hai tay, để nàng rửa sạch dễ dàng hơn, không hề có ý miễn cưỡng.

Như thể được phục vụ Phụng Vĩ Lạc là một chuyện rất hạnh phúc.

Trên thực tế, có không ít người trong đám đông muốn giành việc của tên sai nha kia.

Có thể nhìn ngắm thiếu nữ đã bắt và giết rắn này ở khoảng cách gần, cơ hội này cực kỳ hiếm có.

Sau khi Phụng Vĩ Lạc rửa tay, nàng ném chiếc khăn tay đẫm máu vào chậu: “Xử lý sạch sẽ, sẽ có độc”, Phụng Vĩ Lạc lại ra lệnh, không khách sáo chút nào.

“Vâng, vâng”, tên sai nha cũng không cảm thấy gì cả.

Nhưng thực tế thì đã bị Phụng Vĩ Lạc dọa sợ chết khiếp.

Đây là nữ nhân gì thế này.

Trên người lúc nào cũng có thể lấy ra một con dao.

Bắt rắn, giết rắn không chớp mắt, dáng vẻ đó còn dũng cảm hơn một nam nhân như hắn ta.

Đâu chỉ hai tên sai nha này kinh hãi.

Hai tròng mắt của Tây Lăng Thiên Lỗi cũng suýt chút nữa rớt ra ngoài, ngay cả nam tử hắc y ngân diện đứng ở đằng xa cũng nhìn không chớp mắt, thậm chí khi Tây Lăng Thiên Lỗi đi rồi, hắn cũng không hề nhận ra...

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Phụng Vĩ Lạc không nán lại lâu, về việc bị mọi người vây quanh, nàng đã quá quen rồi.

Nhìn thiếu niên còn đang sững sờ trên mặt đất, Phụng Vĩ Lạc nhớ lại cái liếc mắt lúc nãy, phát hiện ra bí mật trong đó, trong mắt nàng hiện lên một tia hứng thú.

Trông dáng vẻ thì thiếu niên này nhất định không phải là người tầm thường, sau khi suy nghĩ một chút, Phụng Vĩ Lạc quyết định làm người tốt đến cùng.

"Đi tìm đại phu, bốc ít thuốc, thải hết chất độc còn sót lại. Về phần con rắn kia, lát nữa đưa đến Phụng phủ. Buổi tối ta muốn ăn canh rắn, đây là tiền mua rắn”.

Phụng Vĩ Lạc lấy ra một lượng bạc rồi nhét vào tay thiếu niên.

Sau đó, nàng phất tay với những người vây xem xung quanh đã chặn đường mình, nói: "Được rồi, hóng chuyện xong rồi, mọi người có thể giải tán rồi”.

"Ồ vâng…"

Mọi người lập tức tránh sang một bên, lui về hai phía, nhường chỗ cho Phụng Vĩ Lạc.

Phụng Vĩ Lạc cũng không khách sáo, gọi hai tên sai nha kia ra hiệu cho bọn họ dẫn đường, về chuyện cứu người này Phụng Vĩ Lạc không hề để tâm chút nào.

Phụng Vĩ Lạc sẽ không bao giờ thừa nhận.

Nàng cứu người chỉ vì nhất thời ngứa tay, về sau phát hiện thiếu niên này khác người nên mới thèm thuồng mỹ vị của thịt rắn.

Phụng gia nghèo quá, mấy ngày nay nàng chưa thấy món mặn nào.

Tối nay, có thể ăn một bữa ngon rồi...

Sau khi Phụng Vĩ Lạc rời đi, những người vây xem xung quanh mới hoàn hồn: "Vị cô nương này là ai vậy?"

"Hình như lúc nãy nghe nói họ Phụng, tên Phụng Vĩ Lạc”.

"Phụng Vĩ Lạc? Không phải chính là người đã đánh nhau ở cổng thành mấy ngày trước sao?"

"Đúng rồi, đúng rồi, ta nghe nói hình như nàng ta vốn là hoàng tử phi, kết quả vì chuyện đánh nhau nên đã không giữ được vị trí hoàng tử phi này...”

"Thật hay giả thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Các người có biết Nghiêm công tử hay ức hiếp người khác ở kinh thành không? Nghe nói vì muốn dạy cho hắn một bài học nên Phụng tiểu thư mới đánh nhau với người ta ở cổng thành. Khi đó, Phụng tiểu thư một mình hạ gục hơn chục gã đại hán”.

"Thật không vậy, không phải lừa người đấy chứ?"

"Lừa người? Sao ta phải lừa ngươi? Thấy động tác giết rắn của Phụng tiểu thư chưa? Người ta không phải người thường đâu, người ta là con gái của Phụng tướng quân, lên được chiến trường, ra được phòng khách..."

"Có đạo lý!"

Kết quả là, một làn sóng tin đồn mới bắt đầu lan truyền khắp nơi.