Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh

Chương 32



Nghiêm Trình dắt cô đi dạo tham quan một vòng bên trong căn nhà. Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện trong nhà của anh có một tủ đồ dành cho nữ. Cô nhíu mày hỏi.

“Sếp Nghiêm, sao trong nhà của anh lại có đồ của phụ nữ?”

“Chuẩn bị cho em.” Nghiêm Trình thản nhiên trả lời.

“Cho em? Sao anh biết em sẽ đến đây mà chuẩn bị cho em, Nghiêm tổng có tìm lý do thì cũng nên tìm một lý do hợp lý hơn chứ?”

“Anh không tìm lý do, thật sự là dành cho em, cả căn nhà này nữa, cũng là của em.”

“Sao cơ?”

“Căn nhà này là tài sản đầu tiên anh mua được từ khi anh kinh doanh nên nó có ý nghĩa rất lớn đối với anh, anh hy vọng sau này có vợ sẽ cùng sinh sống ở đây. Vừa hay anh đã tìm được nữ chủ nhân cho ngôi nhà này, không ai khác chính là em.”

“Nghiêm tổng chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân của mình chu đáo như vậy, sao lúc trước anh không có người yêu nhỉ?”

“Đợi em.”

“Thôi đi, anh đừng có nịnh em.”

Căn nhà được anh thiết kế khá hiện đại và sang trọng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ. Bên trong được anh bày trí gọn gàng, ngăn nắp. Anh còn thiết kế riêng một phòng phòng áo và phụ kiện giày dép, túi xách dành cho Hàn Uyển Đình.

Hàn Uyển Đình trở lại phòng khách, cô đang định lấy điện thoại ra để lướt xem tin tức thì Nghiêm Trình liền bảo.

“Em đi tắm đi.”

“Một lát em sẽ tắm.”

“Có đói không? Anh nấu gì mình cùng ăn nhé?”

“Cũng được ạ.”

Nghiêm Trình thấy cô lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, liền ở bên ngoài nói vọng vào.

“Cẩn thận vết thương nha.”

“Em biết rồi.”

Nghiêm Trình nấu một ít đồ ăn để cả hai cùng ăn tối bởi suốt bữa tiệc anh phải tiếp khách, vẫn chưa có gì trong bụng.

Hàn Uyển Đình phải chật vật một hồi mới tắm xong nhưng rồi cô lại phát hiện “bà dì” của mình lại không mời mà đến.

“Sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến ngay vào lúc này vậy chứ??”

Hàn Uyển Đình than vãn một hồi, cô không biết phải làm thế nào nên vẫn cứ ở yên trong nhà tắm không chịu bước ra ngoài. Nghiêm Trình thấy cô đi tắm đã lâu liền nhắc nhở.

“Đừng tắm lâu như vậy, sẽ bị cảm đó.”

Hết cách, Hàn Uyển Đình phải nhờ đến anh thôi.

“Anh ơi.”

“Ơi, anh đây, sao thế em?”

“Em...” Hàn Uyển Đình ấp a ấp úng không biết mở lời như thế nào.

“Sao thế?”

“Em... Anh mua giúp em cái đó được không? “Bà dì” của em đến rồi...” Hàn Uyển Đình nói hết câu gương mặt của cô cũng đỏ lên như quả cà chua. Ngượng chết cô rồi.

“Ừ, đợi anh.”

Nghiêm Trình đương nhiên hiểu cô đang cần gì liền nhanh chóng xuống siêu thị gần nhà để mua cho cô. Anh đi thẳng vào bên trong, anh đưa mắt mình một loạt trong đầu liền hiện ra suy nghĩ “Ngay cả cái này cũng có nhiều hãng như thế sao? Cái nào mới tốt?”

Nghiêm Trình vẫn đang loay hoay thì đúng lúc người bán hàng đi tới, cô nhìn Nghiêm Trình với vẻ ngạc nhiên.

“Anh gì ơi, anh mua đồ cho bạn gái à?”

Nghiêm Trình có chút ngượng, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời.

“Đây là lần đầu tiên tôi mua, cho hỏi cái nào thì tốt?”

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình tư vấn cho anh, một hồi anh cũng mua được đồ Hàn Uyển Đình đang cần. Anh cũng mua thêm túi chườm và một số thứ cần thiết cho kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.

Nghiêm Trình thanh toán xong liền trở về nhà. Anh gõ nhẹ vào cửa phòng tắm.

“Đồ em cần.”

Hàn Uyển Đình hé cửa nhận lấy rồi lại đóng sập cửa lại, nhỏ giọng đáp.

“Cảm ơn anh.”

Cô thay đồ xong sau đó mở cửa đi ra ngoài một cách mất tự nhiên. Nghiêm Trình nhìn thấy vẻ mặt cô có chút nhợt nhạt liền không khỏi nhíu mày.

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần đâu ạ, em nghỉ ngơi một xíu sẽ hết.”

Nghiêm Trình đỡ lấy cô ra phòng khách ngồi.

“Em ở đây đợi anh một lát.”

Anh lại vào bếp nấu nước bỏ vào túi chườm rồi mang ra cho cô.

“Em dùng đi.”

“Vâng ạ.”

Nghiêm Trình thấy tóc cô còn ướt liền lấy máy sấy giúp cô sấy tóc rồi lại xem vết thương ở tay cho cô. Cứ như vậy, anh chăm cô không khác gì em bé.

“Anh đi tắm đi.”

“Ừ.”

Nghiêm Trình vào bếp nấu một ít nước đường đỏ cho cô để lát cô uống rồi mới chịu lấy đồ đi tắm.

Hàn Uyển Đình nhìn anh chạy tới chạy lui lo cho cô, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp. Cô thầm cảm thấy may mắn vì luôn được anh nuông chiều.

Anh tắm xong liền trở ra xem cô như thế nào. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô anh liền cảm thấy đau lòng.

“Em thấy sao rồi, đỡ hơn không?”

“Ổn ạ. Mình đi ăn cơm thôi.”

“Ừm.”

Ăn xong, Hàn Uyển Đình phụ anh dọn dẹp liền bị anh gạt bỏ suy nghĩ của cô, anh bế cô ra phòng khách ngồi, còn mình thì dọn dẹp lại chén đũa một xíu.

“Đang nghĩ gì thế?” Thấy cô ngồi đăm chiêu, anh đưa tay véo mũi cô.

“Anh nói xem có phải em rất may mắn không?”

“Hửm?”

“Có được một người bạn trai vừa giỏi giang lại còn rất chu đáo. Em phải giữ anh cho thật kỹ mới được, khéo lại có cô nào bắt anh đi mất.”

Nghiêm Trình nhấc người cô lên đặt cô ngồi vào lòng mình, giọng đầy sủng nịnh.

“Thế đã đủ tiêu chuẩn của em chưa?”

“Dư rồi ạ.”