Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh

Chương 47



Cả người cô bị anh làm cho trở nên ngứa ngáy, khe khẽ đáp “Dạ” một tiếng. Hàn Uyển Đình chậm rãi hít một hơi dài rồi quay lại nhìn vào gương mặt điển trai kia. Đôi mắt trong veo cùng hai gò má ửng đổ vì thẹn thùng đều lọt vào tầm mắt của anh. Hàn Uyển Đình không biết bây giờ mình hấp dẫn đến mức nào, mỗi một cử chỉ của cô cũng đủ lấy mạng anh.

Anh đưa tay che lấy mắt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, tay kia lại không yên phận mà cởi từng chiếc cút áo của cô. Hàn Uyển Đình như mất kiểm soát trước từng cử chỉ của anh, cả người cô lâng lâng một cảm giác khó tả.

Mãi đến khi anh bỏ tay ra khỏi mắt, cô chậm rãi mở mắt ra thăm dò. Quần áo cả hai đã được anh cởi ra từ lúc nào, cô cũng chẳng thể nhớ nổi. Bàn tay anh di chuyển khắp trên người cô, Uyển Đình bị anh làm nhột, cô rúc người lại như muốn trốn tránh những động tác ở tay của anh, anh lại mạnh bạo giữ chặt eo cô, không cho cô có cơ hội bỏ trốn.

Cả hai vờn nhau, mãi đến khi cô ngước lên nhìn anh, đập vào mắt cô là con ngươi đỏ ngầu kia đang chìm trong dục vọng, chóp mũi ướt đẫm mồ hôi.

Nghiêm Trình nhận thấy cô đã ướt liền nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, anh kéo lấy hai chân cô quấn lấy eo mình, vật kia chạm vào người khiến Hàn Uyển Đình rùng người, theo phản xạ cô nắm lấy tay anh, nói không sợ thì chính là nói dối.

Nghiêm Trình nhìn gương mặt tràn ngập sự hoang mang kia liền mềm lòng, anh đưa tay vuốt ve cô như an ủi, giọng anh đã trở nên khàn hơn.

“Anh sẽ nhẹ nhàng. Nếu đau thì nói anh, có được không?”

Trước sự trấn an của anh, Hàn Uyển Đình như một con mèo con, ngoan ngoãn gật đầu. Cô cũng từ từ thả lỏng người cho Nghiêm Trình đi vào bên trong.

Hàn Uyển Đình hai tay xiết chặt ga giường khi vật kia đi vào bên trong, cảm giác như bị xé toang khiến cô nhất thời không kìm nén được cảm xúc của bản thân, hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt không biết từ đâu mà chảy xuống.

“Ngoan, anh xin lỗi. Đừng khóc, anh không động.”

Nghiêm Trình bị hàng lang chật hẹp kia kẹp cứng, cả người bị cô siết chặt, anh cũng đau đớn không khác gì cô. Hàn Uyển Đình bị đau, cả người cô siết chặt anh khiến Nghiêm Trình nhăn mặt vì đau. Mặc dù rất đau nhưng anh vẫn nhẹ nhàng trấn an cô.

“Ngoan, em thả lỏng người, sẽ hết đau nhanh thôi.” Anh dịu dàng vén mái tóc đã thấm mồ hôi kia, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Được một lúc, Hàn Uyển Đình dần thả lỏng cơ thể, cảm giác kia đã không còn ngược lại cô lại cảm thấy bên dưới rất ngứa ngáy. Cô vặn vẹo cơ thể. Nghiêm Trình nhìn lấy liền biết ý, anh nhẹ nhàng chuyển động bên trong cơ thể cô như thể sợ cô bị đau.

“Ưm...”

Tiếng rên khe khẽ của Hàn Uyển Đình như khiến anh muốn nổ tung, chút phòng bị, kiềm nén khó khăn kia của anh đều bị tiếng rên kia cổ cô phá tan. Anh bóp chặt eo cô, mạnh mẽ hoạt động.

“Nghiêm... Trình...”

“Đau lắm phải không em?” Anh trầm giọng hỏi.

Anh muốn dừng lại động tác để cô có thể thích ứng nhưng tiếng gọi tên anh như mèo quào kia một lần nữa khiến anh rơi vào bể sâu dục vọng không thể kiểm soát.

Anh đè chặt vai cô, hơi thở nóng rực, bên dưới không ngừng luân động trong người cô, mỗi lúc một nhanh hơn. Cảm giác sảng khoái ập đến, anh đưa tay mơn trớn đôi gò bồng kia rồi lại cúi người hôn lên nó. Cả cơ thể như chìm trong khoái cảm anh mang lại.

Nhiệt độ căn phòng cũng tăng dần theo từng động tác của cả hai. Căn phòng yên lặng, chỉ còn vang vọng tiếng rên rỉ của cô gái nhỏ.

“Ưmm...”

“Cục cưng, gọi tên anh.”

“Nghiêm... Trình...”

Anh áp mặt lên trán cô, cong môi cười thành tiếng, đáy mắt tràn ngập sự hành phúc, cảm giác ngọt ngào cô mang lại dần xâm chiếm cả trái tim anh.

“Đừng hành hạ anh như thế.”

“Anh nhẹ một chút...ư....Em không chịu được...”

Anh bị kẹp đến mất kiểm soát, khoái cảm ập đến, cơ thể cả hai run lên. Anh siết chặt eo cô, tàn nhẫn đâm sâu vào bên trong. Ngón tay cái lướt nhẹ qua bề môi cô, Uyển Đình vô thức mở miệng ngậm lấy, cơ hồ khiến cả người anh như muốn nổ tung.

Nghiêm Trình cho rằng bản thân có khả năng tự chủ và kiềm chế ham muốn rất tốt nhưng khi đối diện với cơ thể cô, anh hoàn toàn bị cô gái nhỏ này đánh bại.

Hàn Uyển Đình nhất thời không theo kịp động tác của anh, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng “Ưm... đau... em...”

Nghiêm Trình nhận thấy cô sắp lên đỉnh liền chạy nước rút, không ngừng đâm vào bên trong cô, tiếng gầm nặng nề phát ra từ cổ họng anh. Cả hai đạt khoái cảm mà cùng lên đỉnh, từng đợt chất lỏng màu trắng đục đặc sệt được bắn ra.

Nghiêm Trình sung sướng bao nhiêu thì nhìn lại Hàn Uyển Đình, cả thân hình nhỏ nhắn kia đã sớm xụi lơ từ lúc nào. Anh xoa nhẹ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô, ánh mắt cưng chiều, nhỏ giọng hỏi.

“Em hài lòng chứ?”

Lần đầu tiên Hàn Uyển Đình nếm trái cấm, cô chưa hoàn toàn thoát ra khoái cảm kia, cả người mềm nhũn, không có chỗ nào thoải mái cả. Cô nghẹn ngào nói: “Đau...”

Nghiêm Trình cúi người hôn lên đôi mắt ngập nước kia, cong môi cười: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng.”

Hàn Uyển Đình bĩu môi: “Em mới không thèm tin anh.”