Nghiện Em Cả Đời

Chương 2: Mai Ly của chiều tà



Thế Anh thấy thằng bạn cứ nhìn người đã đi mất, cậu ta cười một cách ranh ma nhìn Trương Khang. Bắt chước giọng trẻ con nói:

"Anh ơi, sao mặt anh đỏ vậy? Có phải anh đang cảm thấy xấu hổ với em không? Người ta cũng xấu hổ lắm đó."

Giọng ẻo lả đến sởn gai óc của Thế Anh làm Trương Khang nổi hết da gà da vịt. Anh đấm vào đầu thằng bạn một cách không thương tiếc. Lớn giọng quát:

"Thôi ngay đi cái thằng ắt ơ!"

Thế Anh ôm đầu mình, mặc dù bị đau nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ việc trêu chọc Trương Khang. Cố ý bóp méo giọng của mình.

"Anh ơi, anh đánh người ta đau quá đó. Anh dẫn người ta đi gặp doctor khám đi."

"Mày..."

Trương Khang điên tiết đứng bật dậy, lấy hết hơi quát vào mặt Thế Anh:

"Mày ngồi ăn đi tao đi về! Hừm!"

Nói rồi, anh bỏ đi trước sự ngơ ngác của Thế Anh. Không có Trương Khang, cậu ta cũng không có ý định ở lại ăn hủ tiếu. Sau đó cũng đứng lên chạy theo anh.

"Ê Khang, đợi tao nữa!"

Lúc này, chú Sáu vừa bưng hai tô hủ tiếu ra thì thở dài, than vãn.

"Trời đất cơi! Gọi cho đã rồi không có ai ăn. Mới sáng sớm đã gặp phải ám khí rồi, kiểu này chắc dẹp tiệm sớm chứ bán buông gì nữa. Hơi...."

.....

Buổi sáng vẫn còn vui vẻ là thế đó nhưng đến khi chiều về, tâm trạng con người cũng khác hẳn.

Mai Ly ngồi một mình ở gốc me cạnh bên bờ sông ngoài làng. Hai mắt cô cay xòe như sắp khóc, hít hà mếu máo.

“Hic hic…”

Lúc này, Trương Khang không biết từ đâu trở về. Anh vô tình nhìn thấy cô ngồi ở gốc cây một mình. Có lẽ anh sẽ làm ngơ mà đi luôn nếu không phải vì nhìn cô trông quen mắt. Trương Khang dừng lại, hơi nhíu mày nhìn cô, thắc mắc.

“Là cô bé hồi sáng đây mà. Sao cô bé lại ngồi một mình ở đó?"

Trương Khang đảo mắt nhìn xung quanh đây nhưng chẳng thấy ai. Bóng hình của người mẹ lúc sáng anh cũng không nhìn thấy. Đâm ra, trong lòng anh lo lắng nên đã bước đến bên cạnh cô. Đứng trước mặt Mai Ly, Trương Khang từ từ ngồi xuống, chống hai tay lên cằm nhìn cô hỏi:

“Em gái, sao em lại ngồi đây một mình? Mẹ em đâu rồi?”

Nhưng mặc cho Trương Khang đang quan tâm cô, Mai Ly lại nhìn anh như thể gặp được người dựa dẫm mà bật khóc.

“Hu hu hu…”

Trương Khang luống cuống vừa lau nước mắt cho cô vừa dỗ dành.

“Em gái đừng khóc. Anh không có làm gì em đâu.”

Dường như lời nói không có hiệu quả, Trương Khang liền rút cây kẹo từ trong túi ra đưa cho Mai Ly. Mong rằng kẹo ngọt có thể dỗ dành được cô.

“Ngoan đừng khóc nữa. Anh cho em kẹo nha.”

Nghe thấy có kẹo hai mắt cô sáng lên hơn cả đèn pha ô tô. Mai Ly ngẩng đầu nhìn anh, môi chúm chím nói:

“Em muốn ăn kẹo."

“Có ngay có ngay.”

Anh bóc vỏ kẹo ra đưa cho cô.

Cầm lấy cây kẹo trên tay tâm trạng Mai Ly tốt hẳn lên, cô nhìn Trương Khang cười khúc khích.

“Cảm ơn anh.”

Lúc đó, dù anh không nói ra nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhõm trong lòng ngực anh.

Đợi cô vui vẻ trở lại, Trương Khang mới quan tâm hỏi:

“Mẹ em đâu? Em ngồi đây có một mình nguy hiểm lắm.”

Sắc mặt Mai Ly bỗng trầm xuống, lộ ra sự sợ hãi.

"Ưm...,cha mẹ cãi nhau Cà Chua không dám về nhà.”

Nhìn hai má bánh bao của Mai Ly bí xị, Trương Khang lại thấy thương. Không nghĩ ngợi nhiều, anh ngồi bệt xuống bên cạnh cô.

“Vậy anh sẽ ngồi đây với Cà Chua, đợi khi nào cha mẹ Cà Chua không cãi nhau nữa thì anh sẽ đưa Cà Chua về nhà. Có được không?”

“Dạ được."

Cô gật đầu với anh nhưng mặt vẫn chưa hết buồn. Trương Khang thấy thế liền bế cô ngồi lên đùi mình. Sau đó kể cho cô nghe một câu chuyện vui, để cô quên đi nỗi buồn trong lòng.

Đến khi trời sập tối. Hai mắt Mai Ly không thể mở nổi, cô giơ tay lên khều áo anh.

“Về nhà, em muốn về nhà.”

“Được, anh đưa em về.”

Trương Khang liền bế cô về nhà trong suốt chặn đường.

…..

“Con đi đâu từ sáng đến giờ mới về vậy.”

Mẹ Trương Khang nhìn thấy anh trở về tối vừa lo lắng vừa bực.

“Con đến nhà bạn học nên có chút tối.”

Trương Khang lập lờ nói.

“Xạo! Anh hai nói xạo mẹ đó, đến nhà bạn học mà không đem sách vở. Anh hai đi chơi thì có.”

Trương Giao, em gái của anh từ trong phòng chạy ra mách lẻo.

“Con nhỏ kia, mày thì biết cái gì mà nói. Có tin tao ký đầu mày không.”

Trương Khang giơ tay lên hù dọa. Trương Giao thấy vậy liền ôm người mẹ hét lên:

“Mẹ ơi anh muốn đánh con!"

Bà dỗ dành con gái, liếc mắt sang Trương Khang dạy dỗ.

“Con không biết nói chuyện nhẹ nhàng với em à. Chuyện hôm nay không nói nữa, cả hai đi về phòng ngủ đi.”

“Dạ mẹ.”

Anh lè lưỡi với Trương Giao, lủi thủi đi vào trong phòng. Tưởng đã xong màn hỏi đáp với phụ huynh nhưng mẹ anh lại đột ngột gọi:

“À Khang, sáng mai con đưa em đến trường nha. Mẹ với cha con dậy sớm qua làng bên có việc không thể đưa cái Giao đi được.”

"Dạaa..."

Trương Khang đồng ý với sự cưỡng ép, anh lườm sang Trương Giao một cái rồi đóng cửa lại trong sự chán trường.

“Chán thật. Mình có muốn đưa nó đi học bao giờ đâu.”