Nghien Nàng

Chương 15: Lúc nào cũng ổn, kể cả khi không ổn



Hoàng hậm hực thở dài, chờ khi Hân cách họ một quãng rồi mới thì thầm kín đáo: "Người yêu cũ, nhiều kỉ niệm lắm. Tóm lại rắc rối."

Giờ thì Gia Hưng cam đoan bản thân đã nếm trọn vẹn vị đắng của tình yêu, cảm giác khó chịu vô cùng. Cậu không biết quá khứ của họ thế nào, đẹp đẽ hay tồi tệ ra sao, có điều cảm xúc dồn nén, cái lưu luyến không dứt ra từ hai phía là minh chứng cho thấy tương lai của họ có thể tiến tới kết thúc tốt đẹp.

"Tao thấy Hân là người rạch ròi, chắc cũng không đến mức luỵ tình cũ đâu." Cậu vẫn còn hơi cố chấp.

"Tao thấy cái này còn xét vào nhiều phía." Hoàng đã chính thức dập tắt hi vọng ngoan cố của Hưng. "Chị tao là người nhạy cảm, nhìn vậy thôi chứ dễ gục lắm. Với mối tình đầu kéo dài cả ba năm cấp ba thì khó quên là điều chắc chắn."

"Nhưng..." Hưng còn muốn cứng đầu đến phút cuối nhưng sau đó lại đành dừng lại. "Thôi vậy."

"Tao đi vào nhà vệ sinh một tí nhé." Minh Hoàng lại lùi về rồi chạy đi.

"Đi đi." Cậu gật gù, âm thanh lười nhác chẳng muốn rời cổ họng nữa.

Ánh mắt cậu chuyển sang dãy đồ hộp bên cạnh, vô thức cầm lấy một hộp giấy nhỏ.

Cái hộp này nằm trong tay đã là lần thứ hai, cô gái ấy mới sững người rồi đặt về chỗ cũ.

Quá khứ để yên, không còn dính dáng đến hiện tại.

Hân lắc đầu một cái để rũ bỏ tiêu cực chất chồng, tay đưa ra phía sau để chỉnh trang lại mái tóc dài. Có suy nghĩ hay ôm ấp mãi kí ức cũng chẳng để làm gì, cô nàng quyết định tạm gác nó qua một bên trước.

"Hai đứa có muốn..."

Cô nàng quay về phía sau, có điều chưa kịp hoàn chỉnh hướng về sau thì con mắt đã va trúng vào cơ thể cao lớn chắn ngang. Gia Hưng chẳng biết đã đứng sát phía sau lưng từ bao giờ, đôi mắt hướng xuống chính con ngươi trong vắt kia.

Chàng trai nhoẻn miệng cười, lại ghé gương mặt xuống ngang tầm với Hân:

"Hân muốn ăn kem không? Hè nóng mà có tí mát mẻ vào người là sảng khoái lắm đấy."

Lần nào cũng vậy, cứ thấy chàng trai đột ngột xuất hiện ở khoảng cách như vậy là Hân lại thoáng bất ngờ song giờ cũng không còn lùi lại nữa.

Cô gái hắng giọng một cái rồi đáp: "Cũng được. Lát nữa xong việc thì mình đi."

Gia Hưng lặng người ngắm nhìn cô gái, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn còn nguyên vẹn chưa hề giảm đi. Sau đó chẳng biết cậu lấy dũng khí ở đâu ra mà lấy ngón tay chọc nhẹ vào bên má của Hân.

Như thể có một làn điện chạy dọc từng dây thần kinh, cả hai con người lập tức lùi lại.

"Gọi Hoàng đi." Gia Hân quay mặt đi, đan hai bàn tay vào nhau mà đung đưa.

Hưng cũng lẳng lặng xoa lấy dái tai, ngập ngừng ho một tiếng: "Hoàng bảo lát nữa có việc nên chắc không đi được đâu. Hình như đi đánh giải gì đó."

Tĩnh lặng thì lúc nào cũng có, thế nhưng lần này có vẻ như độ ngượng ngùng tăng cao hơn, chẳng mấy chốc sẽ kéo chàng trai kia chìm sâu xuống dưới.

Cậu kéo lấy cái xe đẩy, vẫn còn tự kiểm điểm với hành động của mình. Đột ngột bên mặt của chàng trai bị cảm giác lạnh lẽo tấn công, Hưng bất giác quay sang.

"Vậy thì chừa nó ra vậy." Cô gái đặt lon nước lạnh vào trong giỏ, vui vẻ trò chuyện.

Cậu đáp lại bằng điệu cười tươi: "Vâng. Đi thôi."

Buổi xế chiều của mùa hạ rất đẹp, cảnh vật được nhấn chìm trong ánh vàng cam thơ mộng, nếu dành thời gian quan sát thật kĩ càng sẽ có cảm tưởng bản thân thực sự đang lạc vào từng trang tiểu thuyết lãng mạn.

Dưới cây đèn đường sáng tỏ, người con gái kia đang thơ thẩn chờ đợi. Mái tóc sáng mềm mại dưới ánh đèn lại thêm phần bồng bềnh, tự do dao động trong gió hạ với vẻ yểu điệu.

Gia Hân ôm lấy túi xách của mình, đôi môi hồng cong lên khi thấy chàng trai nọ chạy tới.

Gia Hưng hai tay cầm theo hai cây ốc quế, nhanh nhẹn bước tới với nụ cười dịu dàng tựa màu nắng lúc hoàng hôn.

"Không phải trà xanh sao?" Hân cầm lấy cây kem trên tay, buột miệng hỏi.

"Em biết Hân không thích ngọt nhưng lâu lâu đổi khẩu vị cũng có cái hay. Hơn nữa ăn đồ ngọt giúp giảm căng thẳng, tâm trạng sẽ thoải mái hơn." Hưng vừa ân cần chuyện trò, bàn tay chìa vài tờ giấy ăn ra.

Lớp kem vani mát lạnh lại thơm dịu, chạm đến đầu lưỡi lập tức lan toả trong khoang miệng với hương vị ngọt ngào tự nhiên khiến đầu óc nhẹ nhàng hơn. Đồ ngọt là liều thuốc chữa căng thẳng quả là đúng.

Gia Hân hơi ngập ngừng đôi chút nhưng sau đó cũng mở lời: "Chị trông không ổn đến vậy à?"

Gia Hưng cũng chỉ biết bật cười khi nghe câu hỏi đấy.

Cậu liếm lớp kem trên môi rồi khẽ khàng đáp: "Không ổn thì có làm sao? Chị đâu phải sắt đá gì, không ổn một tí mới là bình thường. Hơn nữa..."

Cậu cúi thấp người xuống, ghé khuôn mặt kia lại gần cô gái rồi mỉm cười rạng rỡ.

"Với em thì Hân lúc nào cũng ổn hết ngay cả khi không ổn."

Cô nàng bật cười, ánh nhìn đối diện trực tiếp với cậu: "Câu chữ hơi mâu thuẫn nhưng chị hiểu."

Cậu không biết người ta nhìn thấy điều gì ẩn sâu trong đôi mắt ấy và cậu cũng không muốn quan tâm. Điều quan trọng nhất đó là cậu đã nhìn thấy một vườn hoa chỉ có ánh nắng ban mai ấm áp và dịu êm, một nơi mà thời gian không còn có giá trị, tất cả đều bình yên tắm mình trong từng giọt nắng dịu dàng.

"Cảm ơn Hân."

"Hửm? Vì cái gì?"

"Vì tất cả hoặc vì một thứ duy nhất." Hưng vui vẻ trả lời, bàn tay đã xách theo chiếc túi trong tay của Gia Hân. "Về thôi nào."

"Hả? Đợi chị."

Cô nàng chớp mắt vài cái khó hiểu và sau đó chạy theo sau lưng chàng trai nọ.

Hai bóng hình nhấp nhô in đậm xuống vỉa hè rộng lớn, cho dù màn đêm đã buông một nữa vẫn còn nối đuôi nhau như không muốn tách rời.

Mùa hạ năm ấy cuối cùng đã đi tới những chặng cuối cùng, vĩnh viễn khép lại tuổi học trò non nớt của chàng trai ấy. Cậu đã đặt chân vào cuộc sống sinh viên mới mẻ ở cái tuổi mười tám trọn vẹn, chính thức chuyển mình thành người lớn.