Nghien Nàng

Chương 24: Gương vỡ lại lành?



Hân biết người ta bêu rếu gì về gia đình mình, nhưng cô không tài nào hiểu tại sao họ lại có thể suy đoán ra những điều kinh khủng như thế. Người không hiểu chuyện đã đành, đến cả những người có học thức, có đủ nhận thức chín chắn cũng dùng đó để bôi nhọ thanh danh của người khác.

Ánh mắt ấy đã tối đi không phải vì giận mà là vì thất vọng, cô nàng điềm tĩnh đáp lại:

"Cháu thấy việc phán xét về một cá nhân không thể dựa hoàn toàn trên hoàn cảnh của người ta. Chuyện gia đình chúng cháu là việc riêng tư, hi vọng cô sau này có thể cân nhắc trước khi nặng lời như thế."

"Vẫn còn cố gắng biện minh. Tại vì tiếp xúc với những loại người như thế nên con trai tôi cũng sắp chẳng coi ai ra gì rồi."

Lần này Hân tự ý cúi đầu rồi lùi về sau.

"Cháu nghĩ cuộc hội thoại này không mang lại bất kì điều gì cả. Cháu xin phép trước."

Dứt lời, cô gái xoay người bước đi, vẫn còn nghe thấy tiếng lầm bầm của người phụ nữ phía sau.

Đi được một quãng, cô nàng mới chậm bước chân, từ từ ngoái đầu nhìn lại.

Đúng là có những người mẹ vì quá khổ, quá đau nên mới tàn nhẫn với con cái của mình. Cô thông cảm cho họ, hiểu cho họ nhưng chưa từng đồng tình với họ.

Một người mẹ có thể lấy hoàn cảnh để biện bạch cho hành động sai lầm của mình, nhưng điều đó là vô nghĩa nếu sai lầm của họ là tổn thương những đứa con thật lòng yêu thương họ.

Tình thương dành cho con thì mẹ nào cũng nung nấu bên trong. Thông thường nó sẽ được phô bày ra triệt để nhưng có những trường hợp hi hữu sẽ bị che lấp bởi cảm xúc tiêu cực. Và cô gái một lần nữa chứng kiến tình cảnh hiếm hoi này.

Bước chân băng băng trên đường không có phút giây ngừng nghỉ, Gia Hân thản nhiên lướt qua từng căn nhà ven đường với không một nét buồn bã.

Nỗi buồn, nỗi đau thì ai cũng né tránh nhưng không thể nào tránh mãi được. Vì thế nên cô nàng từ lâu đã đón nhận nó như một món quà, một bài học ghi tạc sâu trong tâm trí.

Nó dạy cô rằng không thể vì quá đau đớn mà làm tổn thương người khác như cái cách bản thân từng trải qua.

Cô nàng bước vào trong nhà, vừa đặt túi xách lên trên mặt bàn kính đã trông thấy Gia Hưng ngồi ở bộ sa lông.

Cậu tươi cười vẫy tay với cô song ánh mắt thẫn thờ không có một tia vui vẻ.

"Hoàng vừa mở cửa cho em thì đã ra ngoài rồi." Hưng lên tiếng.

Cô gái gật đầu rồi tiến lại gần, ngồi xuống đối diện với chàng trai. Trên bàn là một cái hộp nhỏ cứng cáp không được bọc gói tỉ mỉ, cạnh đó là một tờ giấy ngay ngắn từng chữ một.

Hưng cũng không biết mở lời thế nào cho phải, lẳng lặng xoa dái tai: "Em có mua hơi quá tay, bây giờ cũng không biết mang cho ai. Hân làm bánh cũng nhiều nên dễ bị thương, em thấy cho Hân vẫn là hợp lí nhất."

Cậu mở cái hộp ra, bên trong toàn là đồ sơ cứu, có thuốc trị bỏng, thuốc trị sẹo, còn có băng gạc phòng trường hợp bị đứt tay. Mấy thứ có công hiệu giống nhau như thế đặt chung có lẽ không khiến người ta nghi ngờ.

"Em chuẩn bị cho chị nhiều như thế. Đầu tiên là mấy con gấu bông, rồi đủ lại dụng cụ bếp núc, giờ lại đến thuốc men. Chẳng lẽ em định đi đâu nhiều ngày à?"

Cô gái ấy muốn hỏi trực tiếp rằng cậu sẽ thật sự sẽ đi tận mấy năm, đi rồi thì có liên lạc với cô nữa hay không. Nhưng sau cùng cũng không thể nào nói thành lời.

Gia Hưng quay mặt đi để tránh ánh mắt của cô, âm điệu nhẹ tựa lông vũ lửng lơ trong không gian: "Em chỉ là lỡ đặt quá tay thôi. Hân đừng nghĩ sâu xa quá."

"Ừm." Cô gái cũng lặng lẽ gật gù.

Hai bên đều giữ yên lặng nhưng lời trong lòng muốn bày tỏ thì nhiều không đếm xuể.

Họ chỉ cần một động lực nhỏ, một sự tác động mong manh. Chứ không phải một gáo nước lạnh tắt đi đốm lửa nhỏ thoi thóp ấy.

Tiếng chuông cửa vang khắp nơi, kéo Hân chạy tới cửa chính.

Và khi cánh cửa ấy mở ra, Hưng biết bản thân nên thu mình lại ngay từ đầu.

"Anh?" Hân vẫn giữ tay trên cánh cửa, bất ngờ nhìn Trường Anh.

Anh chàng mỉm cười với cô nàng, còn quay sang gật đầu chào Hưng.

"Khánh Minh đâu? Em tưởng Minh là người đưa đón." Gia Hân bước vào trong nhà, dẫn theo Trường Anh đi vào trong.

Trường Anh bước đến chỗ Hưng đang đứng, nhìn vào ánh mắt thất thần của cậu thì hơi khựng lại, song cũng không nói năng gì.

Anh quay lại phía Hân: "Minh bảo nó đang chờ Long, nhắn anh sang đón em trước. Hai đứa đang nói chuyện gì à?"

"Không." Hưng còn lên tiếng trước khi cho Hân thời gian trả lời.

Cậu nhặt cái áo khoác trên ghế ngồi rồi bước ra ngoài: "Em phải về rồi. À, hướng dẫn dùng với liều lượng em đặt trên bàn nhá, có gì không hiểu thì nhắn em."

"Này." Gia Hân còn đang cố với Hưng ở lại thì Trường Anh đã mở lời.

Anh ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, cẩn thận đọc từng chữ cái.

"Em chuẩn bị nhiều thế làm gì?" Trường Anh cầm lấy một lọ thuốc mỡ lên ngắm nghía.

Gia Hân cúi xuống rồi nhấc cái hộp lên: "Hưng mua, nói là để dự phòng."

Cô cất vật dụng vào ngăn tủ lớn ở kệ cách đó không quá xa, ánh nhìn đảo qua gian bếp một vòng rồi mới quay lại.

"Mọi người đang chờ."

"Vâng."

Đó là chuyến đi hiếm hoi mà năm con người ấy có thể dành thời gian nghỉ ngơi để đi chơi cùng nhau.

Ba người đã là sinh viên năm cuối, hai người còn lại thì bận bịu tối ngày vì công việc, họ phải vất vả mãi mới chọn được một hai ngày rảnh rang.

Cũng vì vậy là Huệ Lan và Hoàng Long háo hức vô cùng, từ giây phút leo lên xe đã ồn ào như hai con sẻ non, chưa giây phút yên tĩnh.

"Hân ơi, cảnh ở đấy đẹp lắm. Hân chụp ảnh với bạn nhé!" Lan chưa thôi được thói bám riết lấy Gia Hân, bây giờ lại ôm chặt lấy cánh tay của cô bạn thân.

Hoàng Long ngồi sát bên cạnh tự nhiên khó chịu, cốc một cái đau điếng vào đầu cô bạn.

"Cô nương dừng hộ tôi. Hân nó ở tầm cao, cô chỉ ngang hàng tôi thôi cô ạ."

"Tao mà lại thèm chung mâm với mày? Còn khuya." Huệ Lan lập tức quay sang đấu khẩu với Long.

"Ừ thì không chung mâm, chỉ chung nhà với chung giường thôi."

Ba người còn lại đã nghĩ như vậy. Bọn họ nghe thấy âm thanh quen thuộc của những ngày tháng ấy, tự nhiên nhìn nhau mà bật cười.

"Hai đứa này đúng là không chịu lớn." Khánh Minh cười lớn nhất. "Giá như giờ vẫn như ngày xưa, mỗi tối thứ Ba lại bám theo Trường Anh đến phòng thực hành học ké, tâm sự với nhau tới tối mịt thì hay."

Hoàng Long cũng nhiệt tình hưởng ứng, vẫn còn nắm lấy cổ tay của Huệ Lan để ngăn cô cấu xé: "Hồi đấy nghe Anh với Hân cãi nhau suốt, lần nào cũng là về mấy phương trình hoá học rồi hình học không gian. Đau hết cả đầu!"

"Mày có nghe mấy đâu. Toàn nằm ngủ xong ăn vặt là giỏi." Lan buông lời chế nhạo.

"Suỵt!" Long chắn ngang miệng cô gái. "Im lặng nào cô nương."

Khánh Minh vẫn còn tập trung quan sát đường đi, thi thoảng có đánh mắt về phía Trường Anh và Gia Hân để kiểm tra tình hình.

Anh chỉ ước giá như họ đừng thay đổi mà quay về khoảng thời gian còn ở bên nhau thì tốt biết mấy. Là người bạn lâu nhất của Trường Anh, cũng là người chứng kiến từng giai đoạn trưởng thành của người con trai ấy, Minh phát hiện chỉ có những năm cấp ba thì Trường Anh mới hạnh phúc nhất.

Chuyến đi lần này là cái cớ, đúng hơn chính anh đã tạo dựng cái cớ ấy để anh đưa tất cả quay về đúng vị trí của nó.

Bữa tối kết thúc, Huệ Lan không biết thuyết phục kiểu gì mà lôi được Hoàng Long ra ngoài chụp ảnh ót dù Long chẳng bao giờ thích hoạt động ấy.

Khánh Minh tận dụng thời cơ ngay, đẩy Hân và Trường Anh vào thế đơn độc đối diện với nhau với hi vọng sẽ nảy sinh thứ lãng mạn nào đó.

Gia Hân ngồi nghiền ngẫm bản thảo trên cái bàn nhỏ trong bếp, trên bàn là một cốc cà phê sữa còn hơi nóng.

Cô không muốn làm việc trong khi đi chơi với bạn bè nhưng kì hạn nộp bản thảo sắp đến, nếu không chạy nhanh cho kịp giờ thì cô buộc phải thức đêm nhiều hôm. Từ lúc trở thành tác giả truyện ngắn và tiểu thuyết mạng, thời gian được nghỉ của cô gái đúng là đếm trên đầu ngón tay.

Trường Anh bước từ bên ngoài vào rồi ngồi xuống bên cạnh Hân.

"Anh để ý gần đây em thích ngọt nhiều hơn. Thay đổi khẩu vị từ bao giờ đấy?" Anh tự nhiên mở lời, dẫu sao hai người cũng là bạn bè thân thiết nên không khí chẳng gượng gạo.

Cô nàng đặt máy tính lên bàn, vươn vai một cái: "Ăn đồ ngọt giúp giảm căng thẳng, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Lâu lâu đổi khẩu vị cũng có cái hay."

"Em đọc trên mạng?"

"Hưng bảo em đấy." Cô nàng điềm nhiên đáp lại làm cho anh đơ người một hồi.

Không rõ là từ bao giờ mà trong câu nói của Gia Hân đều có sự tồn tại của chàng trai tên Gia Hưng. Trường Anh có nghe Khánh Minh kể nhiều chuyện và được biết dù rằng là có thân, nhưng quan hệ giữa hai con người kia chưa bao giờ chạm đến ngưỡng quá tình bạn.

Ấy thế nhưng anh có cảm giác Gia Hưng đã len lỏi vào trong tiềm thức của cô nàng, từng chút, từng chút, khéo léo tới độ chính Hân cũng không nhận ra.

"Anh ngồi đây, em đi lấy hoa quả."

"Để anh đi."

Trường Anh đẩy cô nàng ngồi xuống nhưng nhanh nhẹn rụt tay về, quay lưng bước đi.

Hân không biết sự ngập ngừng ấy có ý gì. Từng hành động, lời nói của Trường Anh từ trước đến giờ đều kín đáo và ẩn chứa quá nhiều điều. Vì lí do đó mà cả hai mới bất đồng ngôn ngữ, càng để lâu lại càng khó giao tiếp. Nếu là bạn bè thì vẫn rất tốt, có điều tiến xa hơn thì khó khăn vô cùng.

Hân quay về màn hình máy tính của mình, lướt qua một vài trang mạng trước khi nghe thấy âm thanh đổ vỡ của đĩa sứ.

"Anh không sao. Em cứ đứng xa một tí đi." Trường Anh xua tay song cô gái đã trông thấy vết cắt nhỏ trong lòng bàn tay của anh.

Hân cầm lấy cái chổi ở cạnh đó, huých Trường Anh sang một bên, quét đi mảnh sành nứt vỡ trên sàn.

"Anh đi rửa tay đi. Nãy em thấy có hộp sơ cứu ở góc tủ ngoài ấy, anh có thể..."

Hân còn chưa nói xong thì bóng dáng Trường Anh đã đứng sát ngay bên cạnh, bàn tay bịt lấy vết cắt mỏng.