Nghien Nàng

Chương 43: Đã lỡ yêu nàng



Âm thanh chuyện trò kéo dài tới giờ vẫn còn chưa ngớt.

Mùi rượu mạnh hoà lẫn với hương hoa cỏ dễ chịu bất chợt chạm tới khứu giác của anh chàng nọ, cùng lúc bóng dáng mảnh mai của cô gái vội vàng lướt qua.

Anh chàng nhíu mắt quan sát, dừng lại một lát ở bóng lưng của cô rồi ngoái đầu nhìn lại phía chàng trai đang dựa lưng ở đằng xa.

Người nọ hơi do dự, cuối cùng vẫn vỗ một cái vào người Minh Hoàng mà không hề hay biết đã khiến Hoàng giật mình vì đau.

Hoàng nhăn mặt nhìn anh kia, gằn giọng nói: "Cái gì?"

Anh chàng ngẩn người vì giọng điệu của Hoàng nhưng rồi ngó lơ, quay lại chỉ trỏ về phía Gia Hưng: "Mày không cho tao lại gần chị gái mày nhưng thành phần đang say kia thì được à? Mày không biết chứ fan girl của thằng chả phong phú phết đấy, toàn KOL với hot face."

Minh Hoàng đồng tình với ý của anh này nhưng không bằng lòng cách anh diễn tả đứa bạn thân của mình.

Hoàng đập mạnh vào lưng anh, thái độ có hơi khó chịu: "Mày hơn nó được gì kể tao xem."

"Thì..." Anh này tặc lưỡi. "Tao cũng đẹp mã, gia đình khá giả, kinh nghiệm yêu đương cũng có. Thế chưa đủ à?"

"Đủ cái con mẹ mày." Minh Hoàng nhăn nhó. "Tóm lại là ngoài nó ra, tao không yên tâm ai. Nhất là cái loại mày, cút sớm."

Gia Hưng đã có dấu hiệu say, nhắm nghiền mắt dựa vào thành ghế phía sau.

Có nhiều chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, anh không còn cách nào khác, chỉ đành uống nhiều hơn để trút bỏ tâm sự. Ai ngờ rượu này nồng độ cồn cũng kha khá, chưa gì đã khiến anh chuẩn bị dâng não cho cơn say.

"Chào đằng ấy, tôi là Nam." Anh chàng nọ ngồi đối diện với Hưng, cụng nhẹ vào cái cốc rỗng trên mặt bàn.

Gia Hưng hơi hé mắt, hắng giọng đáp được vài chữ: "Gia Hưng."

Nam nhoẻn miệng cười, điệu bộ vẫn thản nhiên: "Hơi kiêu."

"Say rồi." Anh thẳng lưng dậy, đổ người về phía trước. "Tôi hơi chóng mặt, ông thông cảm."

"Ờm." Nam gật gù tỏ ý đã hiểu, giữ im lặng một hồi.

"Ông quen chị Hoàng à?" Nam đột nhiên hỏi, giọng nói không quá lớn.

"Hửm?" Tạp âm xung quanh cộng với cơn choáng váng làm Hưng nghe không rõ chữ, phải tốn thời gian tiếp nhận thì mới hình dung ra câu hỏi.

Anh gật đầu: "Có gì không?"

"Quen kiểu ấy à? Ấy ấy ý?"

"Hả? Không. Chưa đến đấy."

Nghe tới đây, ánh mắt Nam sáng lên, bắt lấy thời cơ trong tích tắc.

"Cạnh tranh không? Tôi cũng có ý làm anh rể thằng Hoàng."

Giọng của Nam bỡn cợt, mục đích chính chỉ là trêu đùa. Cũng vì thế mà Gia Hưng cười lạnh một cái, ngước đầu quan sát gương mặt của chàng trai đối diện.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh nhìn lộ ra vẻ nghiêm túc: "Ông cứ tự nhiên, tôi đâu có là gì."

Thái độ bình thản này của Hưng làm Nam khó hiểu. Tuy nhiên anh ta cũng không tiện soi mói gì hơn, đưa cốc rượu lên uống cạn rồi tiếp lời: "Tôi cũng thấy qua chị Hoàng mấy lần nhưng chưa bao giờ đi với ai. Ông nghĩ tôi có thể không?"

Gia Hưng chớp mắt nhìn Nam, bỗng nhiên tĩnh lặng một hồi rồi rót thêm một cốc, tu lấy cái ực vào trong họng.

Uống tới mấy cốc rồi mà giờ anh mới thấy chát, trong lòng cũng đổ xiêu đổ vẹo làm khoé mắt hơi cay cay.

Anh đã nghĩ không nhận được hồi đáp cũng không sao, chỉ cần anh vẫn thích người ta thật lòng, đủ chân thành.

Tuy nhiên khi nhận ra sự thật trần trụi rằng một ngày sẽ có ai đó sánh bước bên cô nàng kia, đến tư cách bạn bè anh cũng không có khiến anh càng chua chát hơn.

Nếu một ngày người cười nói bên cô không phải anh, người ăn bánh cô làm, tâm sự với cô hàng ngày không còn là anh.

Gia Hưng gục đầu xuống, bờ môi khẽ run run.

Sự xúc động bất chợt của Gia Hưng khiến Nam giật mình. Nam vội vã vỗ vai anh chàng, giọng điệu vẫn còn ngỡ ngàng: "Này, đừng bảo tôi là ông suy thật đấy. Còn chưa vào trận cạnh tranh cơ mà."

Đến nước này, Hưng đưa mắt lên nhìn Nam, ánh mắt say mèm đi cùng với dáng vẻ mơ mộng hút mắt vô cùng.

"Ông, ông cứ thử đi. Biết đâu lại thành công. À không!"

Anh đột nhiên đẩy Nam ra, lắc mạnh đầu một cái: "Đừng thử. Không được đâu."

Một là Hưng đang diễn, hai là... Nam chưa tính đến trường hợp thứ hai thế nào vì trong mắt Nam hiện giờ, Gia Hưng hiện lên như một anh chàng có lịch sử tình trường phong phú, từng trải nhiều ở mọi thể loại quan hệ trong xã hội.

Nam nhướn mày nhìn Hưng, vẫn phải vỗ vai an ủi thêm một câu rồi mới rời đi, để lại chàng trai kia trong cơn não nề.

Gia Hưng lại cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy chiếc khăn choàng len mềm mại. Trên đó vẫn còn phảng phất hương hoa nhạt nhoà, đi vào bên trong con người đã say rất dễ dàng.

Anh thật sự muốn trở thành một người có thể đường hoàng chăm sóc cho Gia Hân, tự nhiên hỏi han cô mà không gượng gạo. Tuy vậy đến cuối cùng, lòng can đảm của anh vẫn không đủ để bật ra được một câu hoàn chỉnh.

Cảm giác còn đang hụt hẫng, trống vắng bỗng nhiên được lấp đầy bởi thứ mát lạnh đang chạm lên má của chàng trai.

Cô nàng cúi người ngồi dưới sàn, ngón tay hơi lay động, xoa nhẹ lên gương mặt anh.

"Say rồi à? Tưởng bạn uống giỏi lắm." Hân nhỏ nhẹ lên tiếng.

Anh như ngây ra, bất động không biết nói năng gì.

Đúng là anh đang say, say đắm trong ánh mắt sáng ngời, trong từng câu chữ du dương của cô gái này.

Hưng lặng lẽ gật đầu, nắm lấy cổ tay của Hân.

"Thế để chị bảo Hoàng. Mình về trước."

Hai người đều đã uống kha khá nên quyết định bắt tắc-xi về.

Suốt dọc con đường trắng dẫn lên toà chung cư, không ai mở miệng nói với ai câu nào. Có rất nhiều thứ đang mắc nghẹn trong cuống họng nhưng cứ trực trào rồi lại bị cưỡng bức nuốt ngược vào trong.

Bầu trời đêm đó đen kịt không có lấy một vì sao hoặc đúng hơn là những vì sao sáng ngời đã bị che lấp bởi lớp đèn điện sáng choang của đô thị.

Hai bóng hình đen mờ đua nhau nhấp nhỏ trên dải đường trống vắng, không chịu tách rời như thể có sợi dây vô hình liên kết chính giữa.

Gia Hưng lững thững bước theo sau, sải chân dài hơi chao đảo vì cơn say.

Anh chăm chú theo dõi về nơi rất gần nhưng cũng xa vời vợi kia, cái nơi chứa đựng ánh sáng dịu dàng của anh.

Giờ khắc ấy, giây phút ấy, lí trí của anh chàng đã mụ mị trong men rượu, sự tỉnh táo còn sót lại cũng đã tiêu tan. Gia Hưng bước đến phía trước, bàn tay vô thức vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay của con người ấy.

"Hân." Âm thanh vang lên, chất chứa từng giọt cảm xúc sâu lắng tích luỹ từ rất lâu.

Hưng siết chặt lấy cổ tay của cô, bất chợt kéo cô nàng lại gần. Cánh tay anh nhanh nhẹn choàng xung quanh thân hình mảnh mai kia, khó khăn níu kéo hơi ấm ở yên trong vòng tay.

Đôi mắt của anh giờ đã mờ ảo, ngoài Gia Hân, anh không còn thấy gì khác trong cái khoảng tĩnh lặng này.

Bờ môi anh khẽ run lên và rồi anh hạ giọng cất tiếng:

"Em thích Hân. Thích Hân nhiều lắm."

Dòng thời gian vốn không nhanh cũng không chậm nhưng vẫn bị cưỡng chế dừng lại.

Câu nói đơn giản đến thế cuối cùng đã được thốt ra, biến tất cả sự vật khác thành không khí, chẳng đáng để ý đến.

Nhiệt độ cơ thể của chàng trai ngày một nóng lên nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy rất lạnh, chỉ có thể sưởi ấm chính mình bằng việc hấp thụ hơi ấm từ cô gái trong lòng mình.

Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rót trực tiếp vào màng nhĩ của Gia Hân khiến sóng lưng cô như có điện giật.

"Nhưng... nhưng em không muốn làm Hân khổ đâu."

Hân cong miệng cười, vòng tay ra sau lưng để vỗ về lên tấm lưng của anh: "Sao mà khổ? Chị có thấy khổ đâu."

Gia Hưng nắm lấy đôi vai của Hân, điều chỉnh gương mặt ngang với tầm mắt của cô.

"Nhỡ em làm Hân buồn, Hân đến với em không vui thì biết làm thế nào. Em sợ làm Hân khóc lắm, em không muốn thấy Hân khóc đâu."

Tiếng khóc của cô gái ấy là thứ hiếm gặp nhất và cũng là thứ duy nhất anh không muốn nghe lại lần thứ hai.

Âm vang ấy nghẹn ngào, bí bách, giống như có hàng trăm hàng ngàn tấn muối xát vào chỗ trầy xước vậy. Xót xa vô cùng. Khi lần đầu gặp tiếng khóc của cô trong cuộc điện thoại năm đó, anh mới chợt nhận ra một điều.

Có lẽ anh không thích cô. Cảm xúc của anh không còn là thích nữa rồi.

Thích cô vì nụ cười nhưng yêu em vì nước mắt.

Lúc đó anh chỉ ước giá như bản thân có thể chạy đến trước mặt cô, tự tay gạt đi hàng lệ ướt đẫm gương mặt đẹp đẽ của cô gái.

Anh là đứa chưa từng được đối xử đúng cách, làm sao có thể học cách đối tốt với người mình thương được. Nhỡ đâu, chỉ là nhỡ đâu anh vô tình tổn thương cô gái ấy thì anh làm sao chịu được.

"Em không tốt đâu. Thật đấy."

Không tốt?

Gia Hân hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.

Cơn say thông thường khiến người ta thú nhận sự thật nhưng sao mấy lời Gia Hưng thốt ra lại giống như mấy giả thuyết viễn tưởng không thể nào tồn tại.

Chàng trai này tốt thế nào, chân thành đến đâu không chỉ cô nàng nhìn thấy. Từ những người thân quen cho đến những người xa lạ, ai cũng nhận định anh có tính cách hoà đồng và tinh tế, tới mức cô không rõ sự ấm áp và chu đáo của anh có phải chỉ dành riêng cho mình hay không.

Gia Hân đặt tay lên gương mặt anh, giương con ngươi trong vắt chăm chú quan sát anh.

Hai khung cảnh tưởng chừng đối lập lại vẽ ra bức tranh thiên nhiên hùng tráng với đầy đủ sắc màu và âm thanh. Vườn hướng dương rực rỡ chôn mình sâu trong rừng núi, ẩn giấu vẻ đẹp hoàn mĩ để dõi theo từng ánh nắng ban mai ở phía xa. Âm vang hoang dại hoà chung với thác nước kì vĩ, đi cùng tiếng gió trời lồng lộng như từng cơn lốc xúc cảm mãnh liệt trong trái tim của hai con người nọ.

Tình cảm kia tưởng chừng như nhẹ nhàng, sâu sắc nhưng ẩn sâu lại là cái mãnh liệt, cuồng nộ không dứt.

Khuôn miệng cười tươi tắn hơn, cô gái cẩn thận thốt ra từng chữ: "Chị dạy em."

Gia Hưng như ngây ra, nhìn thật lâu vào ánh nắng mai của mình.

Hân lặp lại thêm một lần nữa: "Nếu em muốn tốt hơn nữa, chị sẽ dạy em. Cái gì em thích chị sẽ dạy hết cho em."

Vẫn luôn đợi nhưng không hẳn chỉ là đợi. Từ trước đến nay cô vẫn luôn âm thầm tiến về phía anh theo cách riêng của mình, chưa một lần khiến anh lạc lõng trong lời hứa hẹn.

Thật ra không chỉ có người đặt ra lời hứa mới phải cố gắng, cả người chờ đợi cũng phải gắng sức mà bước đi. Chấp nhận lời hứa hẹn cũng là chấp nhận tình cảm của người ta và không một ai cứ mãi chôn chân tại chỗ khi thấy người mình thích đang vật vã chạy về phía mình.

Bởi không chỉ có mình ta đang đợi họ mà họ cũng đang chờ tới cái ngày có thể đến bên ta.

Buổi tối đó đã xảy ra chuyện gì tiếp theo Gia Hưng cũng chẳng còn nhớ nổi nữa. Anh chỉ ấn tượng duy nhất một thứ đó là ánh sao trời rất đẹp, tình cờ thay sao sáng lại nằm gọn trong đôi mắt của cô nàng tên Trần Gia Hân.