Nghien Nàng

Chương 48: Khởi đầu chính thức



Đêm giao thừa năm đó đánh dấu một kỉ niệm khó phai, sau này chính là hồi ức hay kể lại cho cô cậu nhóc trong nhà.

Gian bếp thơm mùi bơ sữa, thi thoảng lại có mấy tiếng nổ "tanh tách" của bắp rang bơ. Cả không gian chìm trong màu vàng nhạt dịu mắt, tự nhiên xua tan đi không khí giá rét của cái đêm năm mới náo nức bên ngoài.

Con ngươi xanh thăm thẳm của con mèo trắng phản chiếu chân thật từng chùm pháo hoa trong màn hình TV. Con Bông không rõ là có hiểu gì không mà cứ ngắm nhìn mấy đốm sắc màu lập loè đó.

"Nào, ra đây." Gia Hưng bế con vật đặt lên trên ghế, chìa cho nó món đồ chơi ưa thích để nó bận bịu nghịch ngợm như thường lệ.

Anh chàng sau đó chạy thẳng vào trong bếp, kiểm tra xem nồi chảo đầy ắp bắp rang bơ đã hoàn thành hay chưa.

Ánh nhìn vừa rời đống bỏng thơm lừng đã va ngay phải gương mặt háo hức của cô gái kia, cái người anh đã có thể đường hoàng đứng kề bên với tư cách "người yêu".

Gia Hưng đưa ngón tay lại gần làn da của Hân, nhẹ nhàng xoa lấy.

"Đói chưa?"

"Câu này hỏi ai chứ có phải tớ đâu." Hân đưa mắt nhìn anh. "Ăn tối chưa đấy?"

"Nãy Hân cũng thấy rồi mà. Tớ có ăn rồi." Hưng lên giọng biện bạch, hơi bĩu môi.

Cô nàng dù đã thấy anh có ăn vài thìa nhưng chung quy vẫn chỉ là vài thìa. Cả ngày dài túc trực bên giường bệnh của em trai, một hai miếng cơm là không đủ để bù lại sức cho anh.

Trong lúc Hân vẫn còn đang nghĩ ngợi, Hưng đã một tay giữ lấy thắt eo của cô, tay còn lại chạm vào cẳng tay trái đã được băng bó của cô gái.

Ông Phong sau khi quay lại bệnh viện đã kể hết chuyện về người đàn ông kia cho anh, kể luôn chuyện Gia Hân bị thương.

Cô gái này có một điểm xấu mà cả người ngoài cũng phải thừa nhận, đó là trừ phi đau đến chết đi, còn lại cô sẽ kín miệng như bưng. Có nhiều lúc áp lực hay căng thẳng quá độ, cô nàng cũng tự mình làm cho hết, sau đó ngó lơ đi coi như chưa có gì xảy ra.

Trước đây nếu gặp phải tình cảnh này, anh cũng chỉ lặng lẽ tìm cách động viên, an ủi. Còn hiện tại đã khác, anh đã là người có thể cùng san sẻ với cô nên nhất định anh không để cô nhẫn nhịn một mình nữa.

Mấy vết xước dù có rớm máu, xây xát cũng khá nhiều song chưa sâu, tóm lại vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng. Hân khẽ rút tay khỏi cái nắm của anh, nhẹ nhàng đáp: "Không sao. Có phải gãy tay hay gì đâu."

"Gãy tay thật thì tớ còn để Hân đứng đây chờ ăn khuya à?" Giọng điệu của anh đã đanh lại, chứa chất vài phần nghiêm trọng.

Nói rồi, bàn tay anh vươn đến dưới cằm của cô, những ngón tay dài bắt đầu ma sát nửa bên mặt của cô gái.

Ánh mắt của anh cho tới thời điểm này mới có thể phô diễn toàn bộ cảm xúc nó cất giấu, dùng toàn bộ tình cảm sâu lắng nhất của mình dành hết cho cô.

"Đi vào ban đêm thì cũng nên gọi người đưa về chứ?" Âm lượng anh khá lớn, nghe giống như la mắng.

"Lúc nào cũng thế, cứ chủ quan thì biết làm thế nào. Ở nhà tối om không bật đèn, ra đường một mình cũng không biết gọi cho ai. Có chuyện gì thì phải làm sao?"

Mặc dù giọng điệu mắng mỏ nhưng làm sao che được đi ánh mắt kia.

Người ta nói đôi mắt không biết nói dối quả không sai.

Gia Hân nhón chân kiễng lên, đặt bàn tay qua sau gáy của anh rồi khẩn trương đặt lên mi mắt của anh một nụ hôn ngắn ngủi. Cú chạm môi chỉ dừng lại một lát, bất ngờ rời đi như cách nó đến.

"Xin lỗi."

Anh không biết nên trách mình thế nào khi chẳng thể nào cứng rắn nổi trước con người này. Giới hạn của anh chỉ có Hân và cũng mình Hân phá vỡ được giới hạn của anh.

"Chết thật. Điên mất."

Dứt lời, bàn tay đặt trên eo Hân đột ngột siết chặt, kéo cô gái áp lấy người mình. Tay còn lại anh cẩn thận đưa lên mái tóc của Hân, âu yếm vén mấy sợi mai ra sau tai.

"Đừng có nhìn."

Cô nàng vô thức nghe lời anh, mi mắt khép lại.

Khoé miệng mỏng của anh chàng bỗng chốc cong lên, vẽ ra cái đường mềm mại và yểu điệu tới xao xuyến, đốn ngã trái tim của bất kì ai yêu thích cái đẹp. Điểm nhìn của anh dừng lại trên bờ môi hồng hào của cô và rồi toàn bộ hành động sau đó của anh đều được chi phối bằng xúc cảm.

Lần đầu tiên học cách yêu, Hưng cũng không biết nên làm gì mới phải. Có những thứ nếu để con tim dẫn dắt thì sợ rằng quá nhanh, nhưng lí trí kiểm soát thì e rằng lại quá nhạt nhẽo.

Tình yêu của anh có thể sẽ vụng về, không được chỉn chu như trong mấy cuốn sách tiểu thuyết lãng mạn ngoài kia, càng không dám so sánh với bất kì ai. Nhưng anh có thể cam đoan một điều, anh sẽ thương Hân bằng tất cả những gì anh có và đáp ứng tất cả những gì mà Hân muốn.

Điệu cười của anh không chịu tắt, đôi môi thì vẫn mãi níu chặt lấy cánh hồng đào căng mọng mà ngọt ngào kia.

Đôi mắt một lần nữa lại va chạm nhau, sau cùng, cả hai bật cười thành tiếng.

"Hân." Anh ân cần gọi, giọng nói pha lẫn hơi say cùng mật ngọt.

Cô nhoẻn miệng cười: "Ơi!"

"Nói cho Hân một thứ nhé. Tớ thích Hân cực kì luôn."

Nói rồi, anh lại đặt lên môi cô thêm một cái chạm thật dài nữa.

"Tớ cũng thích Hưng cực. Thích lắm luôn."

Bất chợt có tiếng lọ nhựa đổ xuống dưới mặt bàn đá, con Bông đang tung tăng trên gian bếp, giương đôi mắt tò mò nhìn về hai con người này.

Hưng thấy cảnh này thì nảy ra một ý, vòng tay ôm chặt lấy Hân, dịu dàng đặt cằm lên trên đôi vai của cô: "Ba tìm mẹ cho Bông rồi này. Bông thích không?"

Con Bông không rõ có thật sự hiểu hay không mà kêu lên vui vẻ lắm, còn nhảy bổ lên người của Hân.

Cô nàng vuốt ve con vật, gật gù lên tiếng: "Quang minh chính đại rồi nhé."

"Tất nhiên." Anh dụi đầu mũi vào hõm cổ của Hân, tươi cười đáp lại.

Mấy ngày Tết nhất do Khánh Kiệt gặp chuyện ngoài ý muốn nên gia đình Hưng đón Tết cũng đơn giản, chủ yếu vẫn là tạo dựng cho cậu nhóc không khí năm mới, tạm gác đi cơn đau.

Và chính vì tâm trạng của Kiệt là ưu tiên hơn cả nên ông Phong lẫn bà Hà cũng bỏ căng thẳng sang bên khác, trước mặt con vẫn cười nói bình thường. May mắn thay Kiệt là đứa mau quên, mấy hờn dỗi trước đó đến giờ đã tạm thời nguôi ngoai, cũng khiến bà Hà bớt phần sầu não.

Gia Hưng sáng nào cũng chạy qua bệnh viện thăm em, ngay sáng mùng một còn tặng cậu nhóc một cái phong bì đỏ dày cộp và cái bánh kem hoa quả thơm nức mũi.

Thậm chí tới sáng mấy ngày sau, Kiệt vẫn còn hỏi han rất nhiều về cái bánh đấy, cứ chờ anh tới là đòi ăn thêm.

Hôm nay cu cậu cũng thế, sau khi uống thuốc xong xuôi là lại nằng nặc đòi anh mang thêm cho bằng được mới thôi.

"Đi mà. Nể tình em là bệnh nhân, anh mang đến đi."

Thấy em đang vùng vằng, Hưng có hơi không nỡ. Tuy vậy ăn nhiều đồ ngọt là không tốt, tình trạng của Kiệt hiện giờ vẫn cứ phải đảm bảo dinh dưỡng cái đã.

Gia Hưng khom lưng xuống, ấn Kiệt về giường.

Anh than thở: "Chân khỏi thì anh mang tiếp cho. Lúc ý cho anh thoả thích."

Cậu tất nhiên vẫn còn rất thèm, có điều biết là không cãi lại anh được nên đành ngậm ngùi quay đi. Chả biết Kiệt làm gì mà hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Gia Hưng vừa quay lại, đã trông thấy Kiệt hí hoáy nhắn tin với ai đó.

Anh nheo mắt nhìn, lắc đầu mấy cái: "Nhắn tin với người yêu à? Mới lớp tám thôi đấy ông."

Kiệt vô tư lắc đầu, vui vẻ mà đáp: "Đúng là người yêu. Nhưng là người yêu anh."

Câu đáp của Kiệt làm cho Hưng sững người lại.

Chuyện của Hưng và Hân trước mặt chưa nói với bố mẹ hay bạn bè, tuy vậy vẫn có trường hợp ngoại lệ đó là Khánh Kiệt. Cậu nhóc này thế mà tính cách giống anh trai, để ý nhiều thứ hơn người khác, ngay mùng một đã biết anh mình có người rước và người đó chính là Hân.

Gia Hưng chạy ngay đến chỗ cậu, hất cằm hỏi: "Khai, nhắn gì?"

"Làm gì có gì đâu." Kiệt đãi dài chữ ra, giấu nhẹm điện thoại về phía sau lưng.

"Thế thôi. Tí anh hỏi Hân sau."

Khánh Kiệt biết không dụ dỗ được anh trai nên đâm ra giận lắm, quay phắt đi ngay.

Gia Hưng cũng mặc kệ tính tình còn trẻ con của đứa em, chuẩn bị rời phòng bệnh để đi làm.

Cho dù hôm nay mới là mùng bốn Tết nhưng công việc chẳng buông tha ai. Thân cũng là mẫu ảnh, còn là người sáng tạo nội dung nên Hưng làm việc quanh năm, càng vào dịp nghỉ lễ lại càng bận rộn hơn.

Sáng hôm ấy anh có lịch chụp ảnh cho nhãn hàng nọ, loay hoay đến gần trưa thì mới xong việc. Tóm lại là cũng tối tăm mặt mày tới quá giờ ăn trưa thì mới xong việc.

Thấy trời cũng chẳng còn sớm, Hưng ghé tạm vào quán ăn vặt ngoài đường, ăn nhanh chóng một bữa để chuẩn bị hoàn thiện nốt công việc.

Anh vừa cắn được miếng bánh mì, điện thoại trong tay đã rung lên.

"Ăn chưa?" Giọng nói của cô gái mang sắc thái răn đe.

"Đang ăn đây." Hưng nhẹ nhàng đáp lại, đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên cổ tay. "Cứ ở nhà chờ nhé. Lát hai giờ hơn tớ qua chở đi."

"Ừm."

Sau đó thì chàng trai cúp máy, bỏ điện thoại lại trong túi.