Nghiện Sắc Đẹp

Chương 51



Hai người ăn xong cơm tối, Sầm Qua lái xe đưa Giang Bạch Lộ trở về, sau đó quay đầu xe vềthẳng nhà chính của gia đình họ Sầm.

Vụ tai nạn xe hơi năm đó không hề nhẹ nhàng, thậm chí những chi tiết về chứng mất trí nhớ cũng có chút chênh lệch với lời nói hôm nay của Sầm Qua. Tài xế lái xe chết ngay tại chỗ, vệ sĩtrên ghế phụ lái ở bệnh viện cấp cứu cũng tử vong. Chỉ có anh và hai người vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ anh an toàn ngồi ở ghế sau còn sống.

Sau khi điều tra nguyên nhân vụ tai nạn xe hơi, manh mối chỉ ra vụ tai nạn ô tô này không đơn giản là một tai nạn bất ngờ, mà khả năng rất cao là một vụ giết người có chủ đích. Nhưng hiệntrường tai nạn bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa tài xế gây tai nạn đã chết, cuối cùng bằng chứng lưu lại cũng chẳng còn mấy.

Lúc Sầm Qua tỉnh dậy trong phòng bệnh, ký ức liên quan đến họ tên của bản thân và hoàn cảnh gia đình của anh hoàn toàn biến mất. Anh chỉ được Sầm Thịnh Minh mang theo báo cáo xét nghiệm ADN thông báo rằng anh là con trai ruột của ông.

May mắn thay, chứng mất trí nhớ hoàn toàn không kéo dài quá lâu. Trước khi rời bệnh viện, anhbắt đầu gián đoạn nhớ đến nhiều chuyện trước đây. Anh nhớ rằng anh sống ở Hoa Kỳ từ nhỏ,mẹ anh qua đời năm anh thành niên. Anh cũng nhớ lại thuở bé anh từng nhìn thấy ảnh chụp ba anh ở chỗ mẹ anh, xác thật là người đàn ông mà mái tóc hoa râm và vùng trán hơi nhăn không che đậy vẻ tuấn tú và mạnh mẽ cương quyết khi còn trẻ.

Tuy nhiên, anh mãi không nhớ lại được cuộc sống và ký ức của bốn năm gần nhất, cũng không nhớ được cái tên mà mẹ đã đặt cho anh. Mấy tháng sau đó, anh đến Trung Quốc, thay một cáitên mới có họ Sầm, cũng bắt đầu xuất hiện trong giới thượng lưu trong nước. Nhưng Sầm Qua không hề đồng ý chuyện Sầm Thịnh Minh muốn bồi dưỡng anh tiếp quản tập đoàn họ Sầm.

Bởi lẽ chuỗi ký ức xuất hiện bốn năm lỗ thủng và thay đổi môi trường sống, cuộc sống của anh gần như bị xé rách hoàn toàn với hai mươi mấy năm trước. Anh không mang theo bất kì thứ gì đến Trung Quốc, tất cả đồ vật đều được xử lý bằng tay. Ngoại trừ đồng hồ đeo tay và quần áo mặc khi xảy ra tai nạn.

Chẳng mấy chốc, Sầm Qua phát hiện mức độ yêu thích của anh dành cho quần áo cũ và đồnghồ đeo tay có chút không bình thường. Nhưng dù anh cố ý thăm dò, anh nhạy cảm nhận ra,Sầm Thịnh Minh vừa sắp xếp cho anh gặp mặt giảng viên đại học, nhắc nhở anh không được để đối thủ cạnh tranh lợi dụng chuyện anh mất trí nhớ, vừa ung dung ngăn cản anh điều tra cuộc sống của anh trong bốn năm qua…

Rõ ràng, Sầm Thịnh Minh không hi vọng anh tìm lại phần ký ức đó.

Thậm chí Sầm Qua nhận thấy sự bất thường trong những lời mà Sầm Thịnh Minh đã nói với anh sau vụ tai nạn. Ba vệ sĩ ngồi trong xe lúc đó, rốt cuộc là phụ trách sự an toàn của anh, hay làtheo lệnh của Sầm Thịnh Minh đến áp giải anh? Sự hoài nghi nhàn nhạt nổi lên trong lòng Sầm Qua, anh không hề qua loa đối phó với chuyện kế thừa tập đoàn họ Sầm.

Tuy nhiên, thời gian là một điều khủng khiếp.

Chờ đến khi Sầm Qua vượt qua địa vị của Sầm Thịnh Minh, hoàn toàn nắm giữ quyền quản lýtập đoàn, anh bắt đầu quen với những công việc phiền phức bề bộn và những buổi xã giao không thường xuyên trong giới thượng lưu. Cuộc sống trong quá khứ và chuyện mất trí nhớtheo thời gian trôi đi dần chìm vào quên lãng, cuối cùng trở thành một tạp vật không đáng nhắc đến nơi xó xỉnh, thỉnh thoảng nhớ tới thì thậm chí trong lòng anh không hề nổi lên một gợn sóng nhỏ.

Thời gian hai năm làm anh vẫn giữ thói quen đeo đồng hồ hỏng và mặc quần áo cũ, nhưng cũng khiến anh không còn hứng thú với ký ức đã mất ở quá khứ. Anh chưa bao giờ để bản thân rơi vào thế bị động, khi ký ức bị mất không còn đe dọa anh được nữa, ký ức đã mất là cái gì?

Đáp án cho câu hỏi này là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Giả sử Giang Bạch Lộ không đến tìm anh, anh sẽ mãi mãi không biết, đồ vật anh từng vứt bỏ quan trọng đến nhường nào.

Về tình hình tài chính của anh sau khi thành niên… Sầm Qua nhíu chặt lông mày. Người đàn ông đỗ xe trong bãi đất trống trước nhà, đầu tiên lấy di động ra gọi điện cho trợ lý, sau đó mới mở cửa xe bước xuống, tiến về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Sầm Hỉ không ngờ được Sầm Qua đột ngột trở về, nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng quản giacười tủm tỉm chào đón, cậu chàng không quay đầu lại liền vội vã chuồn lên tầng trên. Nhưng đế giày còn chưa kịp dẫm lên bậc thang cuối cùng, cổ đã bị người gắt gao tóm lại.

Sầm Hỉ run rẩy ngoảnh lại, lộ ra một nụ cười cứng đờ. Không hiểu tại sao, trong chớp mắt nghethấy tiếng bước chân trầm thấp và dồn dập, Sầm Hỉ đột nhiên sáng dạ khôn ngoan hơn, mẩmchắc lần này Sầm Qua sẽ không bỏ qua cho cậu, phải cạy miệng cậu hỏi ra mới thôi.

Nhưng khi cậu chàng quay đầu nhìn qua, bất ngờ thấy khuôn mặt không hề giận dữ nghiêmnghị của Sầm Qua, ngược lại anh thờ ơ nhếch môi nhìn cậu, “Chạy cái gì mà chạy?”

Sầm Hỉ mím môi cúi đầu, im lặng hồi lâu mà không nói gì.

Sầm Qua túm cậu đến dưới ánh đèn, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Hôm nay anh không phải tớitìm em để gây phiền phức. Nhưng em xui xẻo đụng phải anh, anh chỉ hỏi em một câu. Ngẩng đầu lên đi.”

Sầm Hỉ chột dạ ngẩng đầu lên.

Sầm Qua hơi nheo mắt lại, “Lần trước trong phòng sách của ba anh, em thấy thứ gì?”

Sầm Hỉ: “…”

Cậu chàng tỏ vẻ đau khổ mà lắc đầu, “Anh ơi, anh tha cho em đi, em đã đồng ý với bác cả là không nói ra rồi.”

Sầm Qua gật đầu, cười như không cười, “Hóa ra em thật sự thấy được tài liệu liên quan đếnanh.”

Sầm Hỉ: “…”

Sầm Qua nói tiếp: “Em còn thấy cả Giang Bạch Lộ?”

Sầm Hỉ cực lực lắc đầu, “Em không thấy.”

Sầm Qua tặc lưỡi, cười lạnh nói: “Ba anh cho em phí bịt miệng?”

Sầm Hỉ: “… Không có.”

Sầm Qua: “Vậy ba anh có mua cho em giày chơi bóng phiên bản giới hạn không?”

Sầm Hỉ: “... Cũng không có.”

Sầm Qua: “Tự em suy nghĩ kỹ càng đi.”

Sầm Hỉ: “...”

Sầm Hỉ gần như không chút suy nghĩ, lộ ra nụ cười nịnh nọt, lấy dũng khí mà nói hết những chuyện vẫn nghẹn trong lòng ra: “Em thấy thông tin lúc anh còn học đại học ở nước ngoài, cũng thấy được ảnh chụp chị dâu. Em còn nghe bác cả nói chuyện điện thoại với người khác, hình như là nói ai đó muốn trở về.”

Cậu chàng ngừng một lát, cẩn thận hỏi: “Anh ơi, chị dâu về nước lúc nào?”

Sầm Qua khẽ khàng bật cười một tiếng.

Thật ra Sầm Thịnh Minh đúng là biết mình biết ta. Hai năm trước ông vẫn nắm quyền thì quan niệm cổ hủ không quen nhìn con trai ruột là đồng tính luyến ái, chỉ mong anh quên đi ký ức mãi mãi. Hôm nay, trong tay ông trống rỗng, chạy ra nước ngoài nghỉ phép dưỡng lão, biết chuyện Giang Bạch Lộ về nước, cũng biết bản thân ông không thể ngăn cản, ông chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không biết gì cả mà mặc tình hình phát triển. Thậm chí trong lòng ông vẫn ôm một chút may mắn, ngay cả khi Giang Bạch Lộ tìm được anh, anh không còn ký ức sẽ không tái hợp với Giang Bạch Lộ.

Dù sao trong nhiều trường hợp, tình cảm đã quên hết là đã quên hết, không thể quay lại nữa.

Nghĩ đến đây, Sầm Qua lười biếng nhấc mắt lên, “Năm nay ba anh ra nước ngoài vào lúc nào?”

Sầm Hỉ sửng sốt một giây, ngập ngừng nói: “Có lẽ là… Nửa tháng sau khi em được căn dặn là không được nói cho anh?”

Sầm Qua suy tư mà cong lên khóe môi.

Đêm khuya cùng ngày, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn họ Sầm đang đi nghỉ ở bãi biển nước ngoài nhận được tin nhắn báo động từ két sắt trong phòng sách, khiếp sợ rồi lại có chút nằm trong dự đoán mà gọi điện thoại về nhà. Từ chỗ quản gia biết được Sầm Qua gọi người mở két sắt, ông nổi giận đùng đùng giơ tay lật ngược bàn, sau đó bình tĩnh, đau đầu thở dài một hơi.

Ông nhớ có một chiếc điện thoại di động Nokia cũ bị khóa trong két, còn lưu giữ một tin nhắn năm đó chưa kịp gửi đi, cuối cùng được tự động lưu dưới dạng bản nháp. Không biết qua ngần ấy năm, điện thoại di động có thể khởi động nữa không.