Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 55: Sự lựa chọn của Lăng Dụ Triết (4)



Vốn dĩ Lăng Dụ Triết còn đang muốn nói gì đó thì Hà Mật đã lên tiếng trước, cô nhìn về phía của Trương Đạm, sau đó lại nhìn về Lý Lan Hinh, cuối cùng chỉ thở dài, nói:

- Tôi có thể không kiện Lý Lan Hinh.

Không chỉ Lăng gia kinh ngạc, mà ngay cả Tô Thước hay Hứa Vãn Tùng cũng bất giác khựng lại, Hà Mật không bàn với họ về việc này mà?

Nhưng còn chưa đợi Lăng Dụ Triết hay Trương Đạm nói gì tiếp theo thì Hà Mật đã nhìn thẳng vào Lăng Dụ Triết, nói:

- Tôi chỉ yêu cầu Lăng gia trả sự tự do lại cho tôi. Bản thân Hà Mật tôi không muốn tiếp tục có liên hệ gì với Lăng gia nữa, từ nay về sau tôi là Hà Mật, còn Lăng Hà Mật đã chết rồi! Nó chết từ khi mẹ Giai Âm qua đời!

Mặc dù Lăng Dụ Triết không muốn như vậy, nhưng Trương Đạm lại nhanh chóng gật đầu, không chỉ vậy mà bà ấy còn thúc giục Lăng Dụ Triết hãy nhanh kí tên vào tờ giấy mà Hà Mật đưa cho. Ban đầu anh còn do dự, nhưng khi anh nhìn vào mắt của cô thì chỉ biết thở dài, xem ra là cô đã có ý định từ trước nên mới quyết định đến đây để nói chuyện riêng… Nực cười, vậy mà lúc đầu anh còn tưởng là Hà Mật đã hồi tâm chuyển ý, muốn nhân cơ hội đó quay về bên anh… Nhưng hóa ra tất cả chỉ là do anh tự mình đa tình, đúng là nực cười mà.

Đôi tay của Lăng Dụ Triết đang muốn ký tên thì bất giác khựng lại, anh nhẹ giọng nói:

- Em muốn rời đi như vậy sao?

Không cần nghĩ nhiều Hà Mật liền đáp lại một từ “Đúng”, thấy thái độ cương quyết kia thì Lăng Dụ Triết cũng chỉ cười nhạt, bỏ lại ba chữ “Tôi hiểu rồi”, sau đó thì cũng ký tên, rồi đưa cho cô. Kể từ hôm nay thì giữa họ sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa, anh có chút thất vọng nhưng hơn hết thì hiện tại anh có thể đường đường chính chính theo đuổi cô rồi.

Ngay khi chuyện được xử lý xong thì Hà Mật cũng nhìn Lý Lan Hinh, nói:

- Chuyện của chúng ta xem như xong, hi vọng sau này sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra nữa.

Tuy nhiên, đó là chuyện của Hà Mật và Lý Lan Hinh đã xong, nhưng chuyện giữa Tô Thước và Lý Lan Hinh vẫn chưa xong. Bây giờ em gái của anh ta cũng đã có được tự do rồi, hiển nhiên Tô Thước cũng nhìn ra được sự bất lực trong tính cách của Lăng Dụ Triết, đối với anh thì có lẽ chỉ có Trương Đạm là quan trọng nhất… Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, nói sao thì Trương Đạm cũng đã gồng gánh Lăng gia kể từ khi Lăng lão gia qua đời, cả đời của Lăng Dụ Triết cũng chỉ biết mẹ mình đã trải qua rất nhiều chuyện, anh đương nhiên phải tận hiếu rồi.

Còn Lý Lan Hinh cứ ngỡ mọi chuyện đã xong rồi liền thở phào một cái, nhưng lúc này thì ở đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh giọng nói của Khương Đình Lập. Lúc nhìn thấy gương mặt của Khương Đình Lập thì Lý Lan Hinh có chút giật mình, nhưng cậu ta không chỉ rất bình thản mà còn cười tươi nữa là đằng khác. Sau đó, Khương Đình Lập liền nói:

- Lý tiểu thư, lời đầu tiên thì tôi rất vui vì đã có được sự tin tưởng từ cô. Lời thứ hai, chúc mừng Lý tiểu thư đã mang một nam thai.

Nghe đến đây thì Trương Đạm rất vui mừng, bà ta còn liên tục chạm vào bụng nhỏ của Lý Lan Hinh, còn nói với cô ta đừng lo lắng, đợi khi cô ta sinh con xong thì mọi chuyện cũng đã lắng xuống, rồi Lăng Dụ Triết cũng sẽ cưới cô ta thôi. Nhưng mà, sau đó Khương Đình Lập lại có chút tiếc nuối mà tặc lưỡi, lắc đầu nói:

- Nhưng mà có điều… Thật xin lỗi Lý tiểu thư, hôm đó tôi bị choáng váng nên đã lỡ làm sai một điều rồi. Mẫu t*nh d*ch mà Lý tiểu thư đưa cho tôi thì tôi đã lỡ tay làm đổ hết cả rồi…

Dừng một chút, Khương Đình Lập lại để lộ ra nụ cười đáng sợ, nói tiếp:

- Cô mang thai là thật… Nhưng cha đứa bé thì không phải Lăng tổng.

Lý Lan Hinh nghe đến đây liền mở to hai mắt, còn nói là cậu ta nói dối, ngay lúc này thì Lăng gia bắt đầu xào xáo, cảm thấy không khí trong đây không tốt lắm, nên Tô Thước đã đưa Hà Mật quay về trước. Lăng Dụ Triết nhìn thấy cô rời đi cũng nhanh chóng bám theo, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:

- Hà Mật, anh có thể theo đuổi em không?

Nhưng không đợi cô trả lời thì Tô Thước đã gạt tay của anh ra, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Dụ Triết, nói:

- Tôi sẽ không để em gái của mình quay về Lăng gia đâu, không đời nào tôi lại để em ấy chịu ấm ức, nhất là khi biết rõ mẹ của anh không thích con bé. Lăng tổng, nếu anh vẫn còn dung túng cho mẹ mình và Lý Lan Hinh làm loạn, thì đừng mong đến việc theo đuổi Mật Nhi nhà chúng tôi.

Nói xong thì Tô Thước cũng gắt gao ôm lấy em gái đi vào trong xe, hiển nhiên thì Hứa Vãn Tùng cũng chỉ đưa mắt nhìn anh, cậu ta thích Hà Mật, nhưng không đồng nghĩa là bất chấp mọi việc làm thất đức để đoạt lấy cô. Hứa Vãn Tùng cũng nhìn ra Hà Mật rất yêu Lăng Dụ Triết, chỉ cần anh có thể dung hòa giữa cô và Trương Đạm, thì có thể họ sẽ được tái hợp. Nghĩ đến đây, Hứa Vãn Tùng lại có chút không vui, nói sao thì cậu ta cũng đã thích Hà Mật nhiều năm, bây giờ đột nhiên bị cướp mất, đương nhiên là không thoải mái rồi.

[…]

Chiếc xe của Hà Mật cuối cùng cũng rời đi mà biến mất, gương mặt của Lăng Dụ Triết bây giờ cực kỳ không tốt, có lẽ Tô Thước nói đúng, anh không nên dung túng cho mẹ mình và Lý Lan Hinh, nói sao thì Tống Giai Âm cũng là bị Lý Lan Hinh hại chết, cô ta là hung thủ giết người, mà anh lại không thể chứa chấp một người đàn bà mưu mô, nham hiểm như vậy được.

- Hình Bân!

- Lăng tổng có gì dặn dò?

- Đến bang Mật Thước lấy đoạn video vừa rồi đến cảnh sát, nói rằng Lăng Dụ Triết muốn tố cáo Lý Lan Hinh giết người và vu oan cho người khác. Tôi sẽ lấy lại sự trong sạch cho Hà Mật.

Hình Bân nghe vậy liền nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi, còn Lăng Dụ Triết thì chỉ nhìn theo đoạn đường mà chiếc xe của cô rời đi, trong lòng chỉ nghĩ đến Hà Mật, “Hà Mật, chờ anh, em nhất định phải chờ anh!”

Xốc lại tinh thần, Lăng Dụ Triết đi vào trong nhà thì chỉ nhìn thấy Lý Lan Hinh đang đau khổ nằm bệch xuống sàn nhà, lúc cô ta nhìn thấy anh thì giống như vớ được một chiếc phao cứu mà điên cuồng bám víu, không chỉ bám víu mà còn khóc lóc rất thảm thương.

- Dụ Triết, em thật sự không biết gì hết… Chuyện của Giai Âm là em sai, em rất xin lỗi… Sau đó thì em cũng rất hối hận, em muốn tự thú với anh nhưng em lại không dám… Còn đứa bé này, em thật sự không biết gì hết, em tưởng rằng… Em tưởng…

- Cô tưởng rằng đã có thể mang thai cháu đích tôn nhà họ Lăng? Cô tưởng rằng bản thân đã có một lá bùa hộ mạng rất tốt? Cô tưởng rằng cô đang có một kim bài miễn tử? Đúng không?

- D… Dụ… Dụ Triết…

Lúc này Lăng Dụ Triết liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa tay bóp chặt gương mặt của Lý Lan Hinh, sau đó còn hung hăng trừng mắt với cô ta, trong vô thức mà anh đã bóp rất chặt, còn nói:

- Lý Lan Hinh, cô đúng là rất biết diễn kịch, miệng lưỡi cũng giảo hoạt lắm! Năm đó nếu không phải cô đả kích thì tôi cũng sẽ không vu oan cho Hà Mật… Lúc trước, nếu cô không nói vào thì đứa con của tôi và Hà Mật cũng đã sắp chào đời rồi!

Nghe đến đây thì Lý Lan Hinh chỉ cười điên dại, cô ta nhìn anh, sau đó liền nói:

- Hóa ra thật sự là con của anh à? Lăng Dụ Triết ơi Lăng Dụ Triết, anh làm ra chuyện xằng bậy với con gái nuôi mà vẫn mạnh mồm nói chuyện đó sao? Con ả Hà Mật là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông, nhưng tôi không ngờ đến cả cha nuôi cũng bị ả ta quyến rũ!

*CHÁT* một âm thanh đau đớn vang lên, Lăng Dụ Triết đã không khoan nhượng mà thẳng tay đánh Lý Lan Hinh một cái, cú tát của anh mạnh đến mức khiến khóe môi của Lý Lan Hinh bật máu. Nhưng cô ta bây giờ đã là quỷ dữ rồi, nước mắt cũng không rơi nữa, trực tiếp liếm đi vết máu trên khóe môi, sau đó thì đứng dậy, còn phủi phủi quần áo, nói:

- Lăng Dụ Triết, tôi cứ nghĩ anh thông minh thế nào, nhưng hóa ra cũng chỉ là anh ngu ngốc thôi. À đúng rồi, thật ra không phải Tống Giai Âm không sinh được con, là tôi làm đó.

- Cô có ý gì?

Lúc này Lý Lan Hinh giống như là một hạng phụ nữ ti tiện, ánh mắt sắc bén như đọa ma liền nhìn về phía của Lăng Dụ Triết, cười nhạt, nói:

- Thật ra Tống Giai Âm không hề bị vô sinh, hoặc nói đúng thì giữa anh và cô ta chưa từng nảy sinh quan hệ xác thịt. Tất cả đều là do tôi và quản gia Cao năm đó dàn xếp… Nhưng thật không ngờ tên Cao Bính đó lại là cha ruột của Tống Giai Âm, bảo sao nhiều năm như vậy mà Tống Giai Âm vẫn còn sống!

Lúc này đầu óc của Lăng Dụ Triết bắt đầu thấy mơ hồ rồi, rốt cuộc thì con ác quỷ Lý Lan Hinh này còn làm ra những chuyện tày trời gì nữa? Nhưng nhìn dáng vẻ trời không sợ, đất không sợ kia của cô ta thì có thể chuyện giết Tống Giai Âm đã nằm trong kế hoạch của cô ta… Nhưng do Cao Bính đã ngăn cản, nên cô ta cũng đã diệt khẩu luôn đồng minh của mình?

Lý Lan Hinh… Cô ta là ác quỷ! Cô ta không phải người nữa rồi!