Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 66: Cái kết của Lý Lan Hinh



Kể từ khi Hà Mật mang thai thì mọi chuyện xảy ra đối với Lý Lan Hinh đều không tốt, từ chuyện gia đình gặp nạn nguy cơ, đến chuyện bản thân Lý Lan Hinh bị động thai vài lần, cuối cùng thì cô ta cũng đã sinh con… Nhưng do đứa bé chỉ mới bảy, tám tháng, vẫn là sinh non, nên khi đứa bé ra đời chưa được bao lâu thì đã mất.

Biết tin con trai của mình đã chết rồi thì sắc mặt của Lý Lan Hinh cũng không hề thay đổi, không chỉ vậy mà cô ta còn bảo bác sĩ hãy nhanh chóng đem đứa bé bỏ đi, mặc kệ cho cha mình hay thậm chí là Trương Đạm muốn nhìn đứa bé một lần. Ngay sau đó thì Lý Lan Hinh cũng được đưa về phòng hồi sức, ánh mắt vô hồn của cô ta bây giờ đang giống như là đang ẩn chứa một cái gì đó rất lớn, có thể là một âm mưu giết người.

Nói thế nào thì giao tình của Lăng Dụ Triết và Lý Lan Hinh cũng không tồi, nên anh cũng đã có đến bệnh viện để thăm cô ta, tuy nhiên thì Lý Lan Hinh lại không nói gì mà chỉ nằm ở trên giường, với dáng vẻ như cá chết kia thì Lăng Dụ Triết đã nghĩ bản thân có thể an toàn rồi, chắc qua sự việc này thì Lý Lan Hinh cũng có thể an phận rồi.

Tuy nhiên, mọi chuyện hoàn toàn không giống như Lăng Dụ Triết đã tưởng tượng, cô ta ngay sau khi được xuất viện thì đã viện cớ muốn xin lỗi Hà Mật mà đến Lăng gia, vốn dĩ tính cách hiện tại của Hà Mật cũng không còn nhu thuận như trước, nên Lăng Dụ Triết cũng an tâm, vì dù sao cũng còn có anh ở đó kia mà.

Lý Lan Hinh chậm chạp bước đến chỗ của Hà Mật, sau đó lại cười lớn một tiếng, nói:

- Hà Mật… Cô thắng rồi… Cô thắng rồi!

Không chỉ Hà Mật không hiểu, mà ngay cả Lăng Dụ Triết cũng không biết người đàn bà điên này đang nói cái gì nữa. Bất chợt lúc này Lý Lan Hinh lại bình tĩnh ngồi xuống, sau đó liền mỉm cười nhẹ, nói:

- Có lẽ đây là quả báo của tôi… Tôi dùng cả đời để mưu tính với Tống Giai Âm, cho cô ta cả đời không sinh được con… Cuối cùng, chính tôi lại là kẻ không có một đứa con, đứa bé lúc đó cũng nằm trên tay tôi… Nó đã khóc rất nhiều, hơi thở bắt đầu yếu ớt rồi tắt liệm… Cô có biết lúc đó tôi đã nghĩ gì không?

- Cô nghĩ gì?

- Tôi nghĩ rằng nó đến với thế gửi này là để dày vò tôi… Để trả thù tôi… Nó… Nó là báo ứng của tôi…

Lúc này, Hà Mật cũng có chút cảm thông với cô ta, nên cũng muốn bước đến để an ủi Lý Lan Hinh, nhưng Lăng Dụ Triết vẫn không thể tin được con người của cô ta, nên đã ngăn cản vợ của mình lại. Thấy biểu hiện bảo vệ kia của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật mà Lý Lan Hinh chỉ biết cười nhạt, hóa ra ngay từ đầu không phải Lăng Dụ Triết không biết cách yêu… Mà chỉ là anh không hề yêu cô ta.

Một nguyện vọng cuối cùng của Lý Lan Hinh liền đưa mắt nhìn Lăng Dụ Triết, nói:

- Dụ Triết… Em có một câu muốn hỏi anh có được không?

- Được.

- Từ đầu đến cuối… Anh có từng yêu em không?

- Không.

Chẳng cần thời gian suy nghĩ mà Lăng Dụ Triết liền nhanh chóng đáp lại, cho dù một giây đắn đo cũng không có… Xem ra loại người như Lý Lan Hinh đúng là rất thảm hại, thử nghĩ mà xem, nói thế nào thì Lý Lan Hinh cũng ở bên cạnh anh hơn mười năm, nâng khăn sửa túi cho anh hơn một thập kỷ, nhưng cuối cùng thứ cô ta nhận lại chỉ là hai chữ “tôn trọng”, tình yêu của Lăng Dụ Triết đúng là thứ phù phiếm nhất mà Lý Lan Hinh từng ao ước…

Ấy vậy mà, thứ được cho là phù phiếm đó bây giờ lại đang ở chỗ của Hà Mật.

Đôi chân của Lý Lan Hinh chậm chạp đi đến chỗ của Hà Mật, đua bàn tay của cô ta ra, chắc hẳn là đang muốn bắt tay của cô. Hiển nhiên thì Hà Mật cũng không muốn kết thêm thù, nên cũng có ý định sẽ đưa tay ra bắt lấy tay của cô ta.

Bất chợt lúc này ánh mắt của Lý Lan Hinh lại thay đổi, tay trái của cô ta thì nắm giữ lấy tay của Hà Mật, còn tay phải lại lần mò lấy trong túi quần ra một con dao. Có vẻ như cô ta đã đi đến bước đường cùng rồi nên mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này, nhưng hiển nhiên với một người nguy hiểm như Lý Lan Hinh thì Hà Mật và Lăng Dụ Triết đã sớm có phòng bị.

Nhưng họ thật sự không nghĩ Lý Lan Hinh sẽ ra tay như vậy, không đợi Hà Mật ra tay thì Tô Thước đã đến, trực tiếp nắm giữ lại tay của Lý Lan Hinh, đôi mắt lạnh lùng mang theo hận ý chết chốc, âm vực âm trì của giọng nói khiến cho Lý Lan Hinh phải rùng mình.

- Lý Lan Hinh, cô muốn đầu thai sớm như vậy sao?

Bất chợt toàn thân của Lý Lan Hinh lại run lên một cái, sau đó thì cô ta trực tiếp bị người của Tô Thước đưa đi, nhưng anh ấy không nói rằng sẽ đưa Lý Lan Hinh đi đâu, chỉ quay qua nhìn Hà Mật và Lăng Dụ Triết, sau đó còn đặc biệt dặn dò Lăng Dụ Triết phải chăm sóc cho Hà Mật thật tốt, nói xong thì anh ấy cũng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Tô Thước mà Hà Mật thật sự rất muốn giữ chân của anh ấy lại, nhưng rồi cô lại không thể… Đôi tay lơ lửng giữa không trung rồi bất giác lại bỏ xuống, đôi mắt đượm buồn mà mơ hồ.

Lăng Dụ Triết nhìn thấy vợ mình đau lòng như vậy cũng không thoải mái, anh liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:

- Em đừng lo lắng, Tô Thước là người thông minh, hơn nữa cả bốn người anh của em đều rất tài giỏi, đặc biệt là rất thương yêu em, nên chỉ cần em muốn gặp thì họ sẽ đến tìm em thôi.

- Lăng Dụ Triết, anh ấy… Anh ấy hình như không còn thương em nữa, có phải anh ấy ghét em rồi không?

- Ngốc à, hiện tại anh ấy đang tức giận vì Lý Lan Hinh, nên mới không để ý đến em. Chờ sau khi xử lý xong chuyện của Lý Lan Hinh thì các anh ấy sẽ tự đến tìm em thôi.

Dù Hà Mật không biết lời của Lăng Dụ Triết nói bây giờ bao nhiêu phần là thật, nhưng cô cũng hi vọng nó sẽ đúng sự thật… Chứ bắt cô phải từ bỏ bốn người anh hết lòng thương mình, thì Hà Mật thật sự không làm được.

[…]

Còn ở chỗ của Tô Thước, ngay sau khi bắt được Lý Lan Hinh thì anh đã đưa cô ta đến trụ sở của bang Mật Thước. Hiện tại bây giờ cô ta mới biết chữ sợ được viết như thế nào, nhưng với một kẻ cuồng em gái như Tô Thước thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Lý Lan Hinh đơn giản như vậy đâu.

Trước tiên thì Tô Thước sẽ cho một số người vào dạy dỗ lại cô ta một chút, mãi cho đến khi toàn thân của Lý Lan Hinh chỉ toàn là máu thì Tô Thước mới chậm chạp đi vào, anh đưa mắt nhìn Lý Lan Hinh, nói:

- Chắc hẳn cô không cảm thấy đau đâu nhỉ?

- Anh muốn làm gì? Anh đây là đang bắt người trái phép, tôi sẽ kiện anh!

- Kiện tôi? Một tội phạm đặc biệt nguy hiểm như cô lại muốn kiện tôi? Lý Lan Hinh, có phải cô diễn nhiều quá nên đã quên mất ở đây là đời thật rồi sao?

Lúc này, Tô Thước liền bước đến, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô ta lên, sau đó thì từ từ cùng Lý Lan Hinh ôn lại một số chuyện cũ. Từ chuyện cái chết của Tống Giai Âm, cho đến chuyện đổ lỗi cho Hà Mật, sau đó còn về chuyện đứa bé mà Hà Mật đã hoài thai nữa, tất cả những chuyện ác mà Lý Lan Hinh hôm nay đều có thể đòi lại từng món một.

Tuy nhiên, Tô Thước đã hứa với Hà Mật sẽ không giết người, nên anh có thể sẽ tha cái mạng nhỏ này cho Lý Lan Hinh. Chỉ là… Tô Thước chỉ hứa là không giết, chứ không hứa là để cô ta sống tốt đẹp.

Sau khi Lý Lan Hinh bị Tô Thước hành hạ ở trụ sở bang Mật Thước hơn hai tuần, thì anh đã hạ lệnh cho thuộc hạ đưa cô ta đến một đảo hoang, sau đó cho Lý Lan Hinh tự sinh tự diệt. Nhưng cũng không phải là đơn giản chỉ thả cô ta xuống đảo hoang, mà nói chính xác thì đã bắt trói cô ta trên cây thánh giá, sau đó thì đặt cô ta ở sâu trong rừng.

Trước khi rời khỏi đảo hoang thì Chung Tín vẫn nhìn lại dáng vẻ của Lý Lan Hinh lần cuối, từ trước đến giờ Tô Thước chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn như vậy, đặc biệt hơn nữa đó chính là đối với một cô gái. Nhưng ngoại trừ Lý Lan Hinh thì lại là trường hợp đặc biệt, không chỉ tận tay Lão đại hành hình, mà còn tận tay Lão đại cho ăn uống đầy đủ, cuối cùng lại tốt lành đặt cô ta trên cây thánh giá, hi vọng rằng Chúa trên cao sẽ giúp cô ta gột rửa đi tà cốt, có kiếp sau thì hãy tự mình tu tâm dưỡng tính, trở thành một người có ích cho xã hội này.

Ngay sau đó thì chiếc trực thăng của Chung Tín cũng rời đi, để lại Lý Lan Hinh với một mớ hỗn độn… Cô ta nhìn xung quanh, nhưng quanh đây chỉ toàn là rừng và núi, bao phủ quanh đây còn là biển rộng bao la, có lẽ cô ta đã biết được kết cục của bản thân rồi… Đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xâm, Lý Lan Hinh nở một nụ cười nhạt, nói:

- Mẹ ơi… Con gái sẽ đến bên mẹ… Xin lỗi mẹ vì đã lớn lên với tâm địa còn độc ác hơn cả rắn rết… Mẹ ơi… Tha lỗi cho con… Tha lỗi cho đứa con gái nhẫn tâm này…