Nghiệt Duyên: Cô Vợ Mù - Tổng Tài Ngược Thê

Chương 1: Sa vào địa ngục



Khi kim đồng hồ điểm đúng 9 giờ 50 phút sáng.

Trong phòng trang điểm, ngồi trước tấm gương lớn là hình ảnh phản chiếu của một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, trên mình cô gái mang một chiếc váy cưới trắng kiêu sa tỉnh khôi. Mọi thứ xung quanh đều đang diễn ra theo một trình tự vô cùng náo nhiệt, chỉ riêng cô gái, cũng chính là cô dâu trong buổi lễ cưới ngày hôm nay là mang một dáng vẻ u uất, bất lực, sâu não, thẫn thờ.

Phạm Vân Du nhìn chính mình trong tấm gương lớn, cô gắng nặn ra một nụ cười bình ổn ngẫu nhiên, dưới lớp vải voan trắng trùm đầu, gương mặt kiều diễm của cô phảng phất một nét u buôn khó tả.

Không ai biết, ngay từ giây phút đội lên đầu chiếc khăn trắng của cô dâu, Phạm Vân Du đã xác định, cuộc đời an nhiên tự tại này của cô, xem như đến đây là kết thúc rồi.

Cuộc hôn nhân này, đối với cô, nói không ngoa chính là sa vào địa ngục.

“Con gái, đã đến giờ rôi, mau đi thôi!! T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Một người đàn bà trung niên với dáng vẻ hiền từ quý phái bước vào, khẽ đặt tay lên vai cô. Phạm Vân Du khẽ gật đầu, cô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u buồn nặng trĩu những bi ai nhìn người đàn bà, đôi môi vừa định mấp máy nói điều gì đó thì người đàn bà đã đặt một ngón tay lên môi cô chặn lại, buồn bã lắc đầu.

“Con gái, con hối hận sao?!

Ánh mắt Phạm Vân Du khẽ lay động, trong tích tắc, cô mím môi, miễn cưỡng lắc đầu.

Người đàn bà không có lấy một nụ cười, bà đưa đôi tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, khẽ thở dài, chậm rãi bật ra một câu nói.

“Không hối hận thì tốt. Con gái, nói cho ta biết, con là ai?!

Đôi mắt Vân Du đông lại, ánh nhìn lập tức trở nên đờ đẫn vô tri vô giác chỉ dừng lại ở một điểm duy nhất trong không gian, đôi môi đỏ mọng như hoa khẽ phát ra một câu nói dứt khoát, như một hiệu lệnh từ lâu đã ghim sâu trong tim cô.

“Tôi là Phạm Vân Du, một phế vật vừa mù vừa câm. Miệng không có ngôn ngữ, đôi mắt càng không có ánh sáng. Tôi, chính là một người vợ chỉ đáng bị ruông bỏ.!

Người đàn bà im lặng nhìn cô rồi lắng lặng gật đầu.

Đúng 10 giờ, người đàn bà cùng một tốp những người khác, dìu cô vào xe.

Họ đang trên đường đưa một cô dâu phế vật đến lễ đường.

Dưới một không gian bừng sáng ánh nắng được chiếu rọi vào từ những ô cửa sổ trong nhà thờ, hai bên những dãy ghế, người người ngồi kín như bưng, họ đều cùng chung một tâm trạng là háo hức đón chờ một cuộc hôn lễ tấu hài của thế kỉ.

Nói tấu hài là bởi vì, cô dâu đó chính là một phế nhân ngu dốt.

Đúng 11 giờ, từ dưới thánh đường, một bóng dáng đàn ông cao ráo khôi ngô chậm rãi tiến vào, người đàn ông lạnh lão lướt qua trong hàng tá những ánh mắt cực kì ngỡ ngàng, anh ta chân mang giày da bóng loáng, thân người khoác lên bộ vest đen cực kì nho nhã lịch lãm, gương mặt tuấn mỹ như tạc tượng với một đôi mắt nâu yêu nghiệt có một không hai, mái tóc theo ngôi 5-5 màu hạt dẻ. Cả người toát lên một khí chất bức người, vô cùng phong lưu ưu tú, xuất sắc và hoàn mỹ đến độ không hề thua kém bất cứ một minh tinh nổi tiếng nào.

Tuy nhiên, gương mặt anh ta ngay bây giờ lại cực kì lạnh lẽo và u ám, đôi mắt màu nâu không ngừng lóe lên những cái nhìn ác cảm tàn khốc, căng thẳng đến mức rợn người.

Người đàn ông đó, không ai khác, chính Là Dương Đường Thanh, chủ tịch của ba tập đoàn chuyên về thiết kế thời trang Tây -Âu lớn nhất nhì thành phố.

5 phút sau, một cô gái trong bộ váy cưới trắng tinh khôi cũng chậm rãi bước vào, cô gái được một người phụ nữ cẩn thận dìu đi. Chiếc khăn voan trùm đầu cũng không che lấp được gương mặt rực rỡ kiều diễm động lòng người của cô dâu đang tiến về phía lễ đường đó.

Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô gái trẻ, hay nói đúng hơn chính là đổ dồn về phía Phạm Vân Du. Những cái bĩu môi, những cái nhìn đầy ác cảm ném liên tục về phía cô gái.

“Xinh đẹp thì đã sao, chẳng qua cũng chỉ là một con mù vớ phải may mắn thôi!

“Mù thì đã sao, quan trọng là ả ta có thủ đoạn, haha!

Nhưng tiếng xì xào bàn tán mỉa mai bắt đầu vang lên và dĩ nhiên, từng câu từng chữ một đều lọt vào tai cô gái.

Khẽ mím môi thật chặt, Vân Du vẫn trơ ra đôi mắt cứng đờ của mình, mò mẫm bước từng bước theo chân mẹ nuôi, tiến về phía sảnh đường, nơi chồng cô, Dương Đường Thanh đang đứng.

Người phụ nữ trung niên quý phái, tức mẹ nuôi của cô, bà Lý Thanh Nhàn, cẩn trọng đặt bàn tay của cô lên tay cậu con rể đang đứng cạnh đó.

Đôi mày Dương Đường Thanh chau lại, anh hắt tay cô ra, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn trắng, đặt lên tay mình.

“Cô đang đợi điều gì vậy con đàn bà câm bẩn thu?!

Dương Đường Thanh phản ứng khi thấy cô chậm chạp. Lời nói vừa dứt, cả không gian lặng phắt không một tiếng động vì mọi người đều hiểu ý nghĩa của hành động ấy là gì. Phạm Vân Du cắn chặt cánh môi, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, đặt tay lên tay anh.

Cha xứ sau khi đọc xong lời tuyên thệ, ông làm dấu đạo trước ngực, chính thức tuyên bố cả hai thành vợ chồng.

“Chú rể có thể hôn cô dâu được rồi!

Cha xứ khẽ nhấc cặp kính lão, ôn tôn nói.

Bất ngờ Dương Đường Thanh gạt phắt tay cô xuống, nở nụ cười nửa miệng, chỉ thẳng vào mặt cô, giọng điệu tận cùng của sự khinh bỉ. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Hôn? Thế thì hôn một con điếm bán hoa còn sẽ sạch sẽ hơn cô ta chút đấy.!

Nói rồi anh dứt khoát bước nhưng bước ngạo.

nghề hiên ngang rời khỏi lễ đường, đến một cái ngoái đầu cũng chẳng hề quay lại.

Chú rể vừa rời khỏi, đám đông bên dưới lễ đường cũng xì xầm bàn tán, và chẳng hề ngó ngàng tới cô dâu, họ cũng mau chóng giải tán, như thể họ đang đi xem kịch chứ chẳng phải tham dự một cái đám cưới.

Bàn tay Vân Du siết chặt lại, nước mắt cô chực trào, trái tim bất lực, Dương Đường Thanh đó, chính là một nước cờ không có đường lui.

Chẳng ai ngờ tới, đối với những cô gái khác, giây phút bước vào lễ đường sánh vai cùng người mình yêu, chính là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất cuộc đời. Còn đối với Vân Du, chính là vì một bước sảy chân mà tự nguyện sa vào địa ngục.

Tối..

Phòng tân hôn.

Vân Du ngồi thẫn thờ trên giường, trên người vẫn mang bộ váy cưới kiêu sa rực rỡ của cô dâu.

Mọi người thân bên cạnh cô đều đã về hết cả rồi, ngay bây giờ, trong căn phòng xa hoa nhưng cô độc lạnh lẽo này, chỉ còn lại một mình cô. Chông của cô, từ khi rời khỏi lễ đường, đã không còn thấy mặt.

Không còn ai nữa, Vân Du mới tháo chiếc khăn voan trùm đầu ra, ánh mắt buồn bã đảo một vòng xung quanh căn phòng hoa lệ rực rỡ. Chẳng ai ngờ, cuộc hôn nhân này, lại bắt nguồn từ một mối định ước cổ xưa, mang hai con người hoàn toàn không có tình yêu lại với nhau, ràng buộc họ bằng hai chữ “lời hứa” vớ vẩn. Vân Du ngả người nằm xuống giường, ánh mắt nặng trĩu những mối suy tư không tên, cô gác tay lên trán, trong vô định mà nghĩ về chính cuộc đời của mình.

Bốn năm về trước, Phạm Vân Du là con gái cưng độc nhất của ông Phạm Vân Thoại và bà Trịnh Mai Vy, chủ nhân của một chuỗi những khách sạn nhà hàng có tiếng bậc nhất tại Hải Phòng. Thế rồi, chưa tròn một tháng sau, sản nghiệp gia đình sụp đổ, cha treo cổ tự vẫn trong †ù, và mẹ cô, hóa câm và mắc tâm bệnh qua đời, để cho cô ba bức thư cùng một chiếc chìa khóa bí ẩn, để hoàn thành di nguyện của mẹ, Vân Du đau khổ chấp nhận biến mình thành một kẻ phế nhân, gả cho Dương Đường Thanh, tổng tài có tiếng máu lạnh của Dương Thị, bước vào một cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu, cô đã biết rằng sẽ không hề có lối thoát.

*Cạch* Tiếng mở cửa mạnh mẽ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Du. Cô lập tức ngồi bật dậy như một cái máy, mau chóng trưng ra bộ mặt ngu muội đờ đẫn của mình. Một thân người cao.

ráo tuấn tú bước vào, một giây sau, cánh cửa đóng sập lại. Chính là chồng của cô, Dương Đường Thanh.

Anh ta đứng trước mặt cô, cả người nồng nặc mùi rượu, nhân lúc anh ta không chú ý, Vân Du khẽ hoạt động ánh mắt, và cô biết anh ta không Say.

Không nói một lời, Dương Đường Thanh tiến lại gần cô, trái tim Vân Du khẽ run, nhưng cô không thể có hành động gì khác. Ngay khoảnh khắc Dương Đường Thanh áp gần sát người cô, cô thoáng thấy một vết hôn đỏ đậm in trên cổ áo anh ta và một mùi nước hoa nồng xộc thẳng vào tâm não, nội tâm cô bật cười, hóa ra là một gã vô sỉ thích lăng nhăng.

Dương Đường Thanh tiến lại sát bên cô, bất ngờ anh ta chăm chăm nhìn thẳng vào gương mặt cô, cái nhìn khiến Vân Du sững sờ, cô suýt nữa đã để lộ biểu cảm trên gương mặt.

“Cút xuống dưới!

Dương Đường Thanh gắt lên.

Anh ta quăng ra ba chữ, rồi dứt khoát dùng chân đạp cô té nhào xuống dưới sàn đất lạnh lão như tống khứ một con chó.Vân Du căn chặt cánh môi, nhưng cô tuyệt đối không có phản ứng gì khác trên gương mặt.

“Còn chưa thay bộ váy cưới rách nát đó ra à?

Cô cũng quá nhập tâm cho vai diễn này rồi đấy.

Nghĩ mình thực sự là vợ tôi sao?!

Dương Đường Thanh nằm trên giường, nói ra một tràng chữ lạnh lẽo, thấy cô không có phản ứng gì, anh ta càng khó chịu hơn, ánh mắt hiện ra một tia tàn nhãn, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.

“À quên mất, cô là phế nhân thì biết cái quái gì đang diễn ra đâu. Để tôi giúp cô nhận thức một chút nhé.!

Nói rồi anh ta với tay cầm chiếc ly thủy tỉnh trên bàn, không chút do dự ném một lực mạnh thẳng vào đầu cô.

Vân Du căn chặt môi vì đau đớn, cô có thể thầy được, máu từ trên đỉnh đầu đang rơi xuống, nhỏ lên chiếc váy cưới trắng tinh khôi một màu đỏ thâm.

Dương Đường Thanh dùng ánh mắt khoái trá nhìn cô, khóe môi cong lên thỏa mãn, anh ta ngạo nghễ bước xuống giường, đốt cháy một ngọn nến, ung dung tiến lại, nhỏ sáp nến đang cháy dỡ vào vết thương đang tóe máu trên đầu cô.

Vân Du suýt nữa đã hét lên kinh hãi.

Máu và sáp hòa tan lại, tạo ra một âm thanh “xèo xèo!

Dương Đường Thanh bật cười thích thú, anh †a dùng một ngón tay, quẹt vào một vệt máu đang chảy trên trán, thoa vào môi cô.

“Quả là mỹ miều.!

Rồi anh ta năm tóc cô lôi dậy, mở cánh cửa phòng, đá một cước vào bụng cô, tống cô ra ngoài cửa.

“Thứ người như cô, chỉ xứng ngủ với chó thôi.

Cút!

Và cánh cửa đóng sập lại.

[Tên khốn nạn súc sinh] Nội tâm cô gào lên.

Gương mặt Vân Du nhăn nhó vì đau. Nhưng cô nhớ cô là một người câm, cô không thể để bản thân thốt ra nửa chữ, chỉ có thể cam chịu nuốt tất cả những khổ sở vào trong lòng. Có hận cũng không được oán than. Đêm tân hôn của cô, chính là bị bạo hành và chà đạp nhân phẩm bởi một tên câm thú.