Nghiệt Duyên: Cô Vợ Mù - Tổng Tài Ngược Thê

Chương 3: Hạ đẳng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nào, uống đi. Và tôi sẽ xem như không có chuyện gì"

Dương Đường Thanh đưa ly nước đến ngay trước mắt cô, ánh nhìn cực kì tàn khốc. Khẽ hoạt động trực giác, Vân Du thừa biết được anh ta đang nhân cơ hội này, dò xét thực hư phía sau đi mắt cô. Bàn tay cô khẽ siết lại trong tích tắc rồi lại giãn ra, tuyệt nhiên không để hắn ta nhìn thấy. Đôi mắt vẫn vô hồn đờ đẫn, cái nhìn đó khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải nghĩ rằng cô gái đó là một kẻ mù lòa không hề có tương lai.

Tô Lưu Ly vẫn đứng cạnh Dương Đường Thanh, khoác lấy tay anh ta cực kì tình tứ, quăng cho cô một cái nhìn cực kì khinh bỉ và phỉ nhổ. Quan sát thấy ánh mắt Dương Đường Thanh ngày càng đen lại vì nghi hoặc, Vân Du khẽ cắn môi, chầm chậm quờ quạng cầm lấy ly nước. Trái tim cô thống khổ muôn phần, cô đâu phải là một kẻ mù thật mà không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Chẳng qua, dù có làm chuyện ô nhục hơn, cô cũng phải giữ vững lớp mặt nạ này, chính vì lời hứa của cô cùng người mẹ đã khuất.

Hít một hơi sâu, cố gắng dằn lại nội tâm đang gào thét ầm ĩ, Vân Du cầm ly nước, trong một giây ngẩng cổ uống sạch, thứ nước này, chính là thứ thức uống ô uế nhất mà cô phải nạp vào người trong suốt 22 năm qua. Uống nó, đồng nghĩa với việc bảo vệ được thân phận và cũng đồng thời, là tự chà đạp nhân phẩm của chính mình bằng nước tiểu của một con chó. Suýt chút nữa, nước mắt Vân Du đã rơi ra.

[Tên cầm thú, anh chắc chắn chết không tử tế đầu]

Lý trí cô gào thét ầm ĩ.

Dương Đường Thanh đó, vốn dĩ chẳng hề xem cô là một con người chứ đừng nói tới là một người vợ.

Ánh mắt Dương Đường Thanh xoẹt qua một tia dò xét, anh ta mỉm cười, ngắt chiếc cằm nhỏ bé của Tô Lưu Ly.

"Cục cưng, đã quan sát kĩ chưa" T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Tô Lưu Ly õng ẹo bĩu môi, vẽ vẽ vào ngực anh những đường tròn khiêu khích.

"Đã nhìn kĩ rồi, Thanh. Chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nước tiểu của chó ả cũng dám uống, xem ra ả đúng là phế vật thật. Thanh, chúng ta vào trong đi, nhìn ả em cảm thấy thật ghê tởm. Ả làm em buồn nôn".

ả bước vào trong.

"Mau cút đi. Cô quả là ngu dốt, đến nước tiểu của chó cũng dám uống. Phạm Vân Du, lẽ ra cô nên chết quách đi, nhìn cô, tôi cảm thấy thật khó ngửi".

Trước khi vào phòng, Dương Đường Thanh còn kịp quăng lại cho cô một câu nói cực kì tàn nhẫn. Cánh cửa đóng sập lại. Ít lâu sau đó những âm thanh ám muội lại vang ra.

Vân Du đứng đó như trời trồng, đôi mắt thoáng qua một màn sương, cô khẽ chớp mắt, siết chặt bàn tay nuốt hết những cay đắng tủi nhục vào lòng. Trái tim cô thề độc, sẽ có một ngày, chính tay cô sẽ bắt Dương Đường Thanh phải trả giá cho từng chuyện một mà hắn đã làm ngày hôm nay.

Tối.

Tại nhà kho chứa phế thải.

Vân Du đang sắp xếp lại đống chăn gối cạnh đó, thật may mắn vì sáng nay cô vô tình nhặt được hai miếng khoanh đuổi muỗi, bằng không, tối nay cô sẽ rất khó ngủ, vì ở đây, ruồi muỗi rất nhiều.

Ngồi thu lu trên chiếc nệm được đặt dưới đất, xung quanh chất chồng cả tá những thứ vật phẩm bỏ đi, Vân Du cười khổ, nói ra liệu có ai tin, đường đường là vợ chính thức của CEO Dương Thị, mà phải sống, phải ăn, phải ngủ trong cái nhà kho bỏ đi hôi hám bẩn thỉu này. Đâu phải biệt thự Dương gia không có phòng, mà còn quá nhiều phòng là đằng khác, nhưng Dương Đường Thanh ngay từ đầu đã xem chính cô vợ của mình còn thua một con chó, chính nơi ở này, cũng là hắn ban cho.

"Nếu cô dám bước chân vào phòng tôi dù chỉ là nửa bước, tôi hứa sẽ bẻ gãy chân cô. Từ đây về sau, đây chính là nơi cho cô ở, đừng vọng tưởng về thân phận thiếu phu nhân của mình, thứ người như cô, chỉ xứng ở cùng với những thứ phế thải bỏ đi này mà thôi. Làm vợ của tôi, chính là làm một con chó. Chỉ khác là chó thì biết sủa, còn cô thì không"

Câu nói của Dương Đường Thanh vào tối ngày hôm qua như một thước phim ghi âm, cứ vang vọng trong đầu Vân Du chưa bao giờ dứt, ngày ngày nhắc nhở cô về chính thân phận của mình.

Cuộc sống nhục nhã này đến bao giờ mới kết thúc được đây?

Bước ra cẩn thận đóng chặt cánh cửa, khẽ nhìn ngó xung quanh không còn ai, Vân Du mới bước vào trong, ngồi lẩm bẩm một mình.

"Gả cho Dương Đường Thanh, chính là tự tìm đường chết. Mẹ à, mẹ có đang cảm nhận được nỗi khổ của con bây giờ không?"

*Rè.. Re*

Chiếc điện thoại trong túi quần cô rung lên.

Vân Du quan sát xung quanh một lần nữa thật kĩ rồi mới mở ra xem, là số của mẹ nuôi cô, bà Lý Thanh Nhàn.

Đặt tay lên cổ mình, Vân Du khẽ lấy lại bình tâm nơi thanh quản, trong bóng đêm mờ mịt, giọng cô não nùng khẽ phát ra.

"Mẹ, gọi con giờ này là có việc gì sao?" Bên phía đầu máy, thanh âm của một người phụ nữ lo lắng không yên, chậm rãi cất lên.

[Vân Du, gả qua Dương Thị cũng được hai ngày rồi, cuộc sống con thế nào, Dương Đường Thanh đó có làm khó con không?]

Vân Du khẽ chau mày, đôi môi cô mím lại.

"Mẹ, con...sống rất tốt. Dương Đường Thanh đó rất tốt với con, mẹ không cần lo lắng"

Vân Du miễn cưỡng nói dối, cô không muốn mẹ cô phải lo lắng thêm điều gì về mình nữa. Dù gì, từ khi bước chân vào lễ đường, cô cũng đã không còn là Phạm Vân Du, thiên kim nhà họ Phạm nữa rồi.

[Vân Du, con đừng giấu mẹ. Tuy mẹ chỉ là mẹ nuôi của con, nhưng mẹ đã xem con như con gái ruột của mình. Có chuyện gì với con phải không, mau nói với mẹ. Mẹ nghe được giọng con không tốt

Vân Du khẽ chớp mắt, nuốt lại vào lòng những giọt nước mắt sắp rơi ra. Cô khẽ nói, giọng điệu mỏng manh như một cơn gió sắp tan ra trước bầu trời ngập tràn những giông bão.

"Mẹ, anh ta đối tệ với con. Con cũng có thể làm gì được đây. Mối hôn sự này ngay từ đầu đã là oan nghiệt, con còn không được sống là chính mình, thì làm sao có thể quyết định được cuộc đời mình hả mẹ"

Bà Lý Thanh Nhàn nghe cô nói, trong lòng tự khắc hiểu ra cô đã phải trải qua những chuyện gì. Bà im lặng thật lâu, khẽ thở ra một hơi thật dài.

[Mẹ tin mẹ con muốn con sống như vậy là có lý do, con đừng oán trách bà ấy. Nay con đã gả cho Dương Thị, chúng ta không thể giúp được gì nữa rồi. Nhưng con yên tâm, nếu có thời gian, mẹ nhất định tìm cơ hội đón con về nhà. Con à, phải nhẫn nại một chút. Dương Đường Thanh không phải người tầm thường đâu. Nếu hắn không yêu con, con cứ sống an phận, đủ ba năm, con sẽ được tự do

Bà Thanh Nhàn khuyên nhủ cô. Ngay từ giây phút Dương Đường Thanh trên lễ đường, lấy ra chiếc khăn trắng đặt lên tay mình, thì bà đã hiểu. Cuộc đời của đứa con gái bé bỏng này, đừng nghĩ đến sẽ có được hạnh phúc.

"Mẹ, con trông chờ ngày đó đến nhanh hơn bao giờ hết. Được rồi, mẹ, con nghe được âm thanh bước chân, có người đang đến. Con tắt máy nhé, khi khác con sẽ gọi lại cho mẹ"

Nói rồi không đợi bà trả lời, Vân Du lập tức tắt máy, cô giấu chiếc điện thoại đi. Cẩn thận đề phòng có người xông vào, trong ba giây cô vội vã nằm xuống, nhưng vẫn mở mắt, trưng ra gương mặt ngu muội.

*Ket*

Cánh cửa mở ra.

Theo phản ứng, Vân Du lập tức ngồi bật dậy. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa không trong căn phòng kho ẩm thấp hôi hám, cô nhìn ra được người đang bước vào là Dương Đường Thanh.

Anh tình cờ đi ngang qua đây, từ rất xa thoảng trong tiếng gió, anh ta vô tình nghe được những âm thanh ủy mị như có như không khẽ phát ra từ phía nhà kho. Linh tính nghi hoặc, anh ta bước đến gần thì âm thanh lập tức biến mất như chưa từng hiện hữu. Mở cửa nhà kho kiểm chứng, thì chỉ thấy cô đang nằm đó, lạnh lẽo, co rúm như một con mèo nhỏ lạc mẹ, vô cùng đáng thương.

"Tại cô cũng thính đấy nhỉ. Xem ra cô cũng không phải là vô tri". Vân Du khẽ nhíu mày, trong ánh sáng mập mờ, dĩ nhiên cái nhíu mày đó Dương Đường Thanh không thấy được. Cô lập tức ra ám hiệu, giao tiếp bằng ngôn ngữ người câm. Ánh mắt vẫn nhìn anh, đờ đẫn thật sự như một kẻ mù.

Dương Đường Thanh nhìn theo hoạt động trên tay cô, cái nhìn hiện ra một tia ghét bỏ.

"Thôi đi, còn muốn nói cái gì. Đừng có dùng những cái ngôn ngữ hình thể ngu dốt đó mà múa may trước mặt tôi" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Dương Đường Thanh phất tay cô ra, chán ghét quăng cho một tràn những câu nói dứt khoát.

Vân Du im lặng. Cô không hành động gì nữa. Trong ánh sáng lờ mờ cứ vô thức mà nhìn anh ta thật lâu.

Dương Đường Thanh khẽ mỉm cười, anh ta đứng dậy, lấy một thanh sắt cài lại cánh cửa nhà kho. Vân Du trông thấy thì kinh hãi.

Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Dương Đường Thanh bước lại gần cô, cẩn thận tìm một chiếc ghế thấp, lau sạch sẽ rồi ngồi xuống. Mặt đối mặt.

"Phạm Vân Du, biết tại sao tôi đến đây không?"

Vân Du lắc đầu.

"Vừa rồi tôi nghe có tiếng người trong căn phòng này đấy".

Lời nói vừa dứt, trái tim Vân Du đập lệch đi một nhịp. Gương mặt cô thoáng qua một tia rồi loạn.

[Chết tiệt, tên khốn kiếp này quả thật nhạy bén]

Cô lập tức lắc đầu nguẩy nguậy, đưa tay lên giao tiếp.

*Vừa rồi là tiếng tôi đập muỗi, là anh nghe lầm thôi*

Đó là ngôn ngữ hình thể của cô.

Dương Đường Thanh khẽ "ô" lên một tiếng, chẹp chẹp miệng, khẽ quan sát cẩn thận xung quanh, không thấy gì đáng nghi, anh ta lại cúi xuống, sát bên gương mặt cô, hơi thở lạnh lẽo khẽ nói vào tai có những âm thanh chết chóc.

"Là tiếng đập muỗi ư? Cũng có thể là tôi nghe lầm, chi bằng cô đập lại một lần nữa cho tôi nghe"

Vân Du khẽ nuốt nước bọt, cô xô anh ra.

Đôi mày Dương Đường Thanh khẽ cau lại vì hành động vượt phép tắc của cô, anh không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, lục ra từ đống sắt vụn của nhà kho được một thanh sắt cứng, anh ta lau chùi thanh sắt cho sạch sẽ, bước lại cạnh cô, dùng thanh sắt nâng cằm cô lên.

Thanh sắt lạnh lẽo áp vào da thịt Vân Du khiến cô rùng mình, hơi thở cô rối loạn. Cô đã biết được điều gì sẽ xảy đến tiếp theo.

"Đừng để tôi lặp lại lần hai."

Dương Đường Thanh khẽ nói, Vân Du có thể thấy được, gương mặt anh ta đang cực kì lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải run sợ.

Vân Du không muốn tự rước lấy phiền phức, cô đưa hai tay lên, khẽ vỗ vỗ, làm ra động tác đập muỗi.

"Diễn sâu đấy, nhưng vừa rồi, thứ tôi nghe được, không phải âm thanh này. Cô đừng nghĩ tại tôi không tốt chứ"

Dương Đường Thanh gạt tay cô xuống, khẽ nói.

[Lần này mình không xong rồi]

Vân Du tự trấn an bản thân.

"Vừa rồi, tôi nghe tiếng người từ khu ổ chuột bẩn thỉu của cô. Dù là rất nhỏ nhưng cũng không thể nghe lầm được. Cô bị câm không thể nói chuyện được, vậy thì âm thanh đó, chỉ có thể là..."

Dương Đường Thanh khẽ nở một nụ cười ma quỷ, tiến lại sát bên cô, thanh sắt được anh ta gõ từng tiếng dưới nền đất lạnh lẽo, vang ra từng âm thanh, cạch cạch.

"Chỉ có thể là đã có một gã đàn ông đã ở cùng cô"

Vân Du kinh hãi, cô xua tay lắc đầu liên tục.

[Dương Đường Thanh, anh bị điên rồi]

"Nói, gã ở đâu?"

Dương Đường Thanh cầm thanh sắt, nâng cằm cô lên, thanh âm vừa khàn vừa đục như của ma quỷ từ địa ngục vọng về.

Vân Du lắc



Những lần đánh đập liên tục quất xuống người cô, thanh sắt đánh tới đâu, da thịt cô bầm tím rớm máu đến đấy.

[Mẹ ơi, con đau quá. Cứu con với, mẹ ơi]

Trái tim cô gào lên đầy đau đớn.

Thân người co rúm lại, theo phản xạ dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, mặc kệ Dương Đường Thanh, đang như một gã điên, dùng sắt mà đánh cô tới tấp. Chiếc váy ngủ trắng trên người cô vài chỗ đã rách nát, tươm máu cả một mảng đỏ.

"Che chắn cái gì hả con điếm vô sỉ?"

Dương Đường Thanh quát lên, như một con thú hoang lồng lộn, anh ta nên thanh sắt vào đầu cô, khiến đỉnh đầu tóe máu.

Thanh sắt va đập mạnh, trúng phải bàn tay có những ba bốn lần, khiến những ngón tay bầm tím, thiếu chút nữa là dị dạng.

"Lần cuối nhé, nhớ cho kĩ đấy"

Nói rồi anh ta đánh thanh sắt vào ngực cô, một đòn đánh mạnh thêm chút nữa là mất mạng, khiến Vân Du phun ra một ngụm máu. Không yêu, nên dĩ nhiên ra tay chẳng có gì phải nương tình.

Nếu không phải vì lời hứa với cha mẹ của mình, rằng nếu để Vân Du chết vì bất cứ lý do gì trong thời gian kết hôn, thì anh ta sẽ bị loại bỏ quyền thừa kế gia sản. Nếu không phải vì lời hứa đó, Dương Đường Thanh, đã trong đêm nay, sẵn sàng đánh chết cô rồi.

"Hừ, ăn mặc thế này là để dụ dỗ hắn sao?"

Dương Đường Thanh ngừng tay, quan sát thấy cả người cô đã co ro vì đau đớn và bầm dập thì ném thanh sắt đi, trực tiếp ngồi xuống, xé toạc chiếc váy ngủ nửa trắng nửa đỏ của cô ra.

Vân Du hận không thể giết chết Dương Đường Thanh ngay lúc này, chỉ có thể căm phẫn trong vô thức mà nhìn anh ta đang xé nát chiếc váy ngủ của mình. Cô đã chẳng còn chút sức lực nào nửa để phản kháng.

[ Đời này kiếp này, tôi nguyền rủa anh phải xuống địa ngục

Một nỗi căm hận đến cùng cực dâng trào trong trái tim cô, khiến đôi mắt cô hằn lên những tia máu đỏ.

Chiếc váy ngủ bị Dương Đường Thanh xé