Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 19: Vợ chồng già



Sáng hôm sau.

- Đêm qua anh đi đâu mà đến hơn mười giờ em mới thấy anh trở về giường? Có phải anh nuôi con nhân tình nào bên ngoài đúng không?

Kha Luân: "..."

- Tôi biết ngay mà, đàn ông nào cũng dễ thay lòng đổi dạ. Lúc còn xuân xanh thì ông trân quý tôi như bình vàng gốm sứ, bây giờ tôi có tuổi rồi nên ông đâm ra chán muốn tìm mấy em cỏ non làm bạn chứ gì? Huhu...tôi biết rõ quá mà.

Đôi vợ chồng già Kha Luân và Chu Hạ mới sáng sớm đã làm ùm cả một không gian phòng rộng lớn. Đêm qua vì xử lý Tử Dật nên ông ấy đúng thật là hơn mười giờ mới trở về phòng, thấy Chu Hạ ngủ ngon và say quá nên ông không nỡ làm ồn, đã phải hớt hải, rón rén để không đánh động đến vợ. Ông có lòng như thế vậy mà bà ấy nỡ lòng nào nghĩ xấu, hiểu lầm ông như vậy.

- Oan quá...anh có chín cái mạng cũng chẳng dám phản bội em. Vả lại cỏ non đã là gì chứ, cỏ già vẫn ngon hơn nhiều.

- Ý ông nói tôi già?

Kha Luân đang trong đà khua môi múa mép vậy mà bà ấy dứt ngang một câu khiến ông cứng họng, chỉ biết gãi đầu cười trừ. Đúng là tâm tình của phụ nữ là thứ khó đoán nhất trên đời, dù còn trẻ hay đã già đều khó chiều như nhau. Khen cũng không được mà chê lại không xong.

- Bốn mười, năm mươi hay kể cả sau này em tám mươi tuổi, em trở thành một bà lão già nua thì trong mắt anh, em vẫn là Tưởng Chu Hạ ở độ tuổi hai mươi mà thôi.

Người nào đó nghe được lời khẳng định chắc nịch, đầy lãng mạn mà mãn nguyện cười tít cả mắt, đỏ mặt thẹn thùng.

Nhan sắc nào rồi cũng sẽ tàn phai theo năm tháng, chỉ có tình yêu của cả hai là trường tồn mãi mãi.

- Được rồi, anh nịn em là giỏi. Cũng đã trễ rồi, chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi mình à.

Đôi vợ chồng già mới đó còn chí chóe thế mà bây giờ đã làm lành rồi. Kha Luân và Chu Hạ cùng nắm tay nhau rs khỏi phòng. Đến gần dãy của Nhiên Nhiên thì bà bảo ông đi trước để mình vào đánh thức con gái.

- Con chào mẹ.

Đêm nay Mộng Nhiên ngủ không ngon, bởi vì cô lo lắng ngày mai không biết nên đối phó với người lớn thế nào. Tuy bốn giờ rưỡi mới vào giấc nhưng đến tám giờ thì Mộng Nhiên đã thức dậy rồi. Nhưng lại không có hứng rời giường, thấy mẹ đi vào cô vẫn nằm lì trên đấy, giương mắt nhìn bà.

- Con gái của mẹ bị sao vậy nè? Vén chăn ra cho mẹ xem vết thương trên người con nào.

Chu Hạ xem xét kĩ lưỡng từng vùng da bị tổn thương của con gái. Trên cơ thể trắng nõn chưa từng có một vết sẹo nào vậy mà chỉ trong phút chốc đã hiện hữu những chiếc vẩy đen vô cùng kị mắt. Nhưng cũng may là vết trầy xước không sâu, nên không cần phải kiêng kị các món ăn như thị bò, rau muống.

- Ổn rồi, không cần phải lo...Ơ, nhưng sao hôm nay con lại mặc áo kín cổ thế này?

- Dạ con...đừng mà mẹ.

- Mẹ không có đánh con.

Bà không có kiên nhẫn đợi chờ Mộng Nhiên rặn ra từng chữ. Chi bằng để bà tự kiểm chứng thì hơn. Chu Hạ giơ tay lên cao, nhưng chỉ đơn giản là muốn đo thân nhiệt cho Mộng Nhiên chứ không có ý gì khác. Vậy mà cô lại có phản ứng mạnh đến như thế, giật lùi về sau nắm chặt lấy cổ áo, tránh mẹ như tránh tà.

- Con có hơi ấm đầu, mẹ sẽ dặn người mang thuốc đến cho con. Không còn sớm, con có muốn xuống nhà dùng cơm không?

Mộng Nhiên rụt người vào tấm chăn, cô không đáp mà chỉ lắc đầu.

- Vậy để mẹ chưng cho con một bát cháo yến nóng ăn nhé.

- Dạ.

Đôi mắt rưng rưng cảm động nhìn mẹ yêu. Tuy từ nhỏ đến lớn Mộng Nhiên luôn đeo theo Lja Luân nhưng không phải là hai mẹ con họ không gần gũi, thân mật.

Mẹ rất nghiêm khắc, không chiều chuộng như ba nhưng trong những trường hợp như thế này thì mẹ là người tuyệt nhất. Nếu đổi lại là Kha Luân thì chắc nãy giờ ông đã biết hết mọi bí mật mà cô cật lực che giấu rồi.

chuyện cô cật lực che giấu nãy giờ đã bị bại lộ cả rồi.

[...]

- Em bảo lên gọi con bé rồi nó đâu?

- Mệt, không muốn xuống nhà, anh ăn trước đi em phải nấu cháo cho Mộng Nhiên.

Thức ăn đã được bày biện sẵn sàng, sơn hào hải vị không thiếu món nào, đều là món ăn yêu thích của Mộng Nhiên vậy mà Chu Hạ ở trên đó tận mười lăm phút, nhưng lúc trở xuống thì lại là tay không.

- Bệnh hả? Để anh lên xem.

Con cái bị bệnh, không khỏe người làm cha làm mẹ nào cũng sốt ruột, lo lắng. Kha Luân cũng không phải ngoại lệ. Hay tin Mộng Nhiên mệt mỏi ông liền bỏ quên chiếc bụng đói meo của mình, không chần chừ mà sải bước muốn đi lên cầu thang.

- Không cần, anh cứ ngồi đó đi.

- Tại sao? Anh là bác sĩ mà.

- Thì em vừa lau người cho Mộng Nhiên, vẫn chưa mặc đồ. Anh lo ăn sáng đi, chút nữa chúng ta có việc còn phải đi, anh quên rồi à?

Chu Hạ hoảng hốt vội bỏ dở công chuyện đang làm để chạy đến ngăn cản Kha Luân, ấn ông ngồi vào ghế.

Nhìn bà có chút khác thường, như đang có tật giật mình Kha Luân không khỏi hoài nghi. Nhưng vợ bảo sao thì ông nghe như thế, không dám cục cựa mà ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng bữa.

[...]

- Cảm ơn mẹ.

Mộng Nhiên quỳ bò trên giường, đang vô cùng hồi hận khi mình vừa nói dối mẹ như thế. Thú thật là ban nãy cô có lén theo sau lưng mẹ xuống dưới nhà, nhưng lại không lộ diện chỉ đứng từ xa quan sát. Khoảnh khắc mẹ ra sức ngăn cản ba cũng vừa vặn lọt vào tầm mắt của Mộng Nhiên không thiếu không thừa.

Cảm xúc của Mộng Nhiên lúc này rất rối bời. Vừa biết ơn nhưng cũng vừa xấu hổ, thì ra mẹ đã biết thế tất thảy, nhưng bà ấy lại làm lơ, không gần hỏi mà ngược lại còn âm thầm giúp đỡ người gây ra chuyện này thoát khỏi một kiếp nạn.

Cạch.

- Cháo của con, nhớ ăn hết vào đấy.

Cửa phòng bật ra một lần nữa, Mộng Nhiên nhanh chóng ngồi lên đàng hoàn. Mẹ với một khay cháo nóng hổi, thơm phức trên tay. Bên cạnh còn có thêm một ly nước cam và một vài viên thuốc hạ sốt.

- Dạ...mà mẹ ơi, vệ sĩ của con đi đâu rồi ạ?

Mộng Nhiên vui vẻ dựng ván ăn lên giường, cô hí hửng hớt từng miếng cháo trên mặt thổi người rồi cho vào miệng một cách ngon lành. Tay nghề của mẹ vẫn như ngày nào, cháo ngon đến nỗi Mộng Nhiên muốn quắn quéo cả người.

Nhưng Mộng Nhiên đã mắc bệnh tương tư rồi thì phải, trong lúc ăn vậy mà vẫn có thể nhớ đến anh cho bằng được.

Phòng anh sát đây cho nên ban nãy Mộng Nhiên cũng có cố tình lượn lờ qua đấy, nhưng dòm hoài chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Đã thử đoán già đoán non nhưng vẫn quyết định gặn hỏi mẹ cho chắc chắc

- Mẹ không biết, từ lúc mọi người trong nhà thức giấc đã không thấy Tử Dật đâu rồi.

- À vâng...

Mộng Nhiên gật gật rồi cắm mặt vào bát cháo. Cô rơi vào trầm tư, suy nghĩ. Bình thường thì người giúp việc đã dậy vào lúc năm, sáu giờ sáng, thậm chí còn sớm hơn.

Anh đi đâu mà giữa đêm giữa hôm khuya khoắt khi trời còn chưa sáng như vậy? Nếu đi viện thì có cần phải gấp gáp đến thế không?

- Kệ đi, quyền riêng tư của anh ấy, mình không nên nghĩ nhiều.