Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 29: Cưỡng hôn



Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tử Dật anh ấy đang hôn cô.

Liệu đây có phải là do men rượu gây nên?

Mộng Nhiên ngỡ ngàng, không thể tin được khi mọi chuyện đột ngột rẽ hướng như vậy. Đến nỗi có không thể xác định được đâu là thực, đâu làm mơ. Cứ ngơ ngơ ngác ngác mở to đôi mắt bồ câu, ngắm nhìn hàng mi cong vút cùng lông mày cương nghị của người đàn ông chỉ cách mình trong gang tấc.

- Ưm...ha.

Nụ hôn ngày càng kích thích, nồng nhiệt khi Tử Dật trở người, anh bưng lấy khuôn mặt non nớt ấy mà cố định, giữ yên tại một vị trí, sau đó cử động cánh môi, để nó chậm rãi nhấm nháp, mun mút lấy hai cánh hoa đào thơm lừng, mềm mại bên dưới.

- Môi anh thật lạnh!

Mộng Nhiên ôm lấy cổ anh vụng về đáp trả, nhiệt độ từ bên đối phương truyền đến khiến cô phải rùng mình. Nụ hôn rất nóng bỏng trong mắt người nhìn, nhưng chỉ có Mộng Nhiên mới hiểu được nó lạnh lẽo đến nhường nào. Thật giống như cô đang gặm một tảng băng di động.

- Dật... Dật... em khó thở.

Sau vài phút để anh tùy tiện làm càn thì cô cũng đã có chút kháng cự. Là lần đầu nếm trải nên cô gái không có kinh nghiệm trong việc điều hoà hô hấp. Bị thiếu dưỡng khí nên da mặt càng lúc càng ửng hồng, dần dà chuyển sang màu tím tái. Mộng Nhiên khua tay chống đẩy nhưng tất cả đều vô ích với anh.

- Ngoan...

Giọng nói tầm thấp, khàn khàn nơi yết hầu nhưng lại vô cùng ma mị vang lên. Anh tách ra chừng vài giây rồi lại lợi dụng thời điểm Mộng Nhiên hé môi hít thở mà bon chen, đưa chiếc lưỡi thô ráp vào bên trong khoáy đảo, quét qua từng kẽ răng luồn lách kéo lấy chiếc lưỡi thơm tho đang rụt sâu bên trong cổ họng.

- Hức... ưm... đừng mà.

Mộng Nhiên ú ở kêu lên, cô sợ hãi rưng rưng muốn khóc khi anh lại mạnh bạo như vậy. Bởi trong nhận thức của cô, hôn chỉ là hành động chạm môi, hay bạo hơn cũng chỉ đến mức mút nhẹ lấy nhau mà thôi.

Đằng này Tử Dật lại nhẫn tâm phá vỡ những suy nghĩ thanh thuần, trong sáng ấy. Trực tiếp đưa vật mềm mềm, ướt át vào bên trong miệng nhỏ, làm sao mà không doạ cô sợ cho được.

- Hức... hức.

Những giọt lệ lăn dài, những tiếng nấc trong cổ họng âm thầm vọng lên, nhưng tận sâu trong tâm trí của Tử Dật là một màu đen tối tăm, mọi giác quan như trở nên bất hoạt, vì thế dù Mộng Nhiên có khóc, có đau khổ bao nhiêu thì anh cũng chẳng hề hay biết. Tử Dật bây giờ chỉ hành động theo ham muốn và bản năng của một người đàn ông.

Cho đến khi Tử Dật cảm nhận được vị mặn đắng từ nụ hôn ấy mang lại thì anh mới như bừng tỉnh, mọi lý trí mất đi đều ùa về, nhưng môi cô nhóc này thật sự rất ngọt, rất cuốn hút khiến anh không nỡ buông tha.

Nhưng cũng chẳng thể để cô khóc mãi như vậy được, anh luyến tiếc mút mát thêm đôi ba lần nữa rồi chậm rãi dãn ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc làm cầu nối giữa hai người.

- Đừng... đừng mếu...

- Oa... anh bắt nạt em.

Không kịp rồi, anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể ngăn cản được tiếng khóc của Mộng Nhiên. Cô bất chấp hình tượng, bất chấp có hàng trăm con mắt đang đổ dồn mà oà lớn như một đứa trẻ lên ba, đến đinh tai nhức óc nhưng cũng may là phòng cách âm nên chỉ có mỗi anh nghe được.

- Xin... xin lỗi, đừng khóc. Em muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được nhưng xin em đừng khóc mà.

- Anh dám... anh dám cướp mất nụ hôn đầu của em... huhu.

Mộng Nhiên ấm ức tột độ, vừa trách móc vừa chạm vào đôi môi hơi sưng ấy làm bằng chứng.

- Nhưng... em cũng hôn anh mà.

- Anh...

Cô cứng họng, không ngờ da mặt của người đàn ông lúc này lại dầy đến như thế. Anh dám nói ra những lời vô liêm sỉ này làm cô không tìm ra được câu nào để phản bác, vì đúng thật là ban đầu cô không hề phản kháng, đã vậy còn múa môi đáp lại người ta cơ mà.

- Hay là em hôn lại tôi đi, hôn xong chúng ta coi như đã huề nhau, không ai nợ ai.

Mộng Nhiên: "..." Khôn như anh quê em có đầy.

- Đưa đây.

- Haizz... tại sao không phải là môi?

Tử Dật thở dài, bất lực khi tà áo sơ mi trắng của mình bỗng chốc trở thành khăn tay để Mộng Nhiên tùy tiện lau chùi những vết lấm lem trên khuôn mặt. Không những chỉ có nước mắt mà còn có cả dải mũi nhớp nháp rất kinh.

Nhưng đối với Tử Dật thì chẳng có gì lạ, mỗi lần cô khóc anh đều phải chịu số phận y như vậy mà. Riết rồi cũng quen, anh không nhăn nhó hay khó chịu gì cả, chỉ có đôi lúc phàn nàn một tí, chứ không đẩy cô.

- Xong rồi.

Sau khi sạch sẽ rồi thì Mộng Nhiên trả khăn tay về chỗ cũ, ngồi lên ngay ngắn, bộ dạng nghiêm túc nói chuyện với anh.

- Ban nãy anh nói em muốn gì cũng được có đúng không?

- Ừm...

Người đàn ông xoa thái dương tiện thể gật đầu. Anh nhận ra được ý tứ muốn bẻ cong lời nói của Mộng Nhiên nhưng vì lúc này anh là kẻ tội đồ, là người làm chuyện không đúng với Mộng Nhiên nên chỉ đành ngậm ngùi cho qua, nhường nhịn cô lần này.

- Em nói thẳng luôn nhé, em có muốn tận ba thứ lận. Anh có đáp ứng được không?

- Được...

Chỉ cần nằm trong giới hạn cho phép do anh đặt ra thì Mộng Nhiên có bảo muốn một ngàn thứ anh cũng vô tư mà chấp thuận, không một chút kêu ca.

- Để em nghĩ xem...

Mộng Nhiên xoa cằm như một ông già, cô nhướng mắt lên trần, bộ dạng suy tư, trầm ngâm như nghiên cứu cũng được bày ra, một lát sau, cô đưa từng ngón tay lên nói ra nguyện vọng của chính mình.

- Thứ nhất, anh không được xưng hô với em bằng kính ngữ. Có thể gọi em là Nhiên Nhiên, Mộng Nhiên hay một biệt danh nào đó. Nhưng tuyệt đối không được là tiểu thư, hay cô chủ trong bất kì trường hợp nào.

Vừa dứt lời Mộng Nhiên liền quay ra tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ, nét mặt của anh. Cô biết yêu cầu đầu tiên quá đỗi bình thường, không có cơ hội này cô vẫn có thể yêu cầu anh làm như vậy.

Nhưng hiện tại Mộng Nhiên chỉ có thể nghĩ ra được như thế, nên trước hết cứ dùng tạm. Dù gì hai người vẫn còn nhiều thời gian bên nhau, không vội, không vội...

- Ừm.

Đợi anh gật đầu xác nhận, Mộng Nhiên lại tiếp tục:

- Thứ hai, em không muốn nhìn thấy anh thân thiết với bất cứ người con gái nào khi đang ở trước mặt em, đơn giản bởi vì em không thích.

Để nói ra được điều này Mộng Nhiên đã phải đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Cô không thể ích kỷ muốn giữ Tử Dật cho riêng mình khi cả hai chưa xác định rõ mối quan hệ là yêu đương hay chỉ là chủ tớ. Anh vẫn có thể làm những gì mình muốn, nhưng ít nhất hãy làm điều ấy trong tối, và đừng để cô phát hiện.

- Được, cuối cùng thì sao?

- Không biết, đợi nghĩ ra em sẽ nói với anh sau ha, giờ thì em ngủ một chút... đỡ em.

Khi xong rồi thì cũng là lúc Mộng Nhiên không thể gắng gượng được nữa, cô vẫn còn men rượu lâng lâng trong người, mi mắt không tự chủ được mà đánh cầm cập vào nhau, cuối cùng thì ngã về trước, tin tưởng giao phó hàng tiền đạo cho Tử Dật.

- Những lúc thế này trông em ngoan biết bao.

Lần nào cũng vậy, sau cơn làm giặc anh chỉ mong cô sẽ luôn tỉnh lặng như thế này. Không ồn ào, không đôi co, không cãi vã, mà biến thành một cô gái dịu dàng, nết na.

- Chúng ta về thôi.

Tủ Dật cởi lấy áo vest bên ngoài, anh cần trọng bao trùm hết người Mộng Nhiên, sau đó bế cô lên tay đi ra khỏi quán điện tử.

Anh cảnh giác ngó nghiêng trái phải bên đường, xác nhận không có ai theo dõi thì mang Mộng Nhiên lên một chiếc xế hộp xa lạ. Để cô gối đầu lên chân mình, điều chỉnh tư thế của Mộng Nhiên sao cho khuôn mặt cô quay ngoắt vào trong, không để người tài xế có cơ hội nhìn thấy.

- Đến điểm hẹn.

[...]

- Đến rồi, cậu chủ không định ra gặp ông chủ à?

Chiếc xe ngừng lại và đậu tại một bờ biển vắng người đã được ít phút nhưng Tử Dật vẫn chưa có ý định muốn bước xuống xe, ra gặp người cha đã đứng chờ chực, chịu nóng chịu gió khô cả tiếng đồng hồ.

- Biết rồi.

Người lái xe có ý tốt muốn nhắc nhở vậy mà anh lại tỏ thái độ cau có, khó chịu. Nhưng rồi cũng bước ra ngoài, còn không quên kê áo dưới đầu Mộng Nhiên và lôi tài xế theo sau. Không để hắn ta ở tách biệt trong đấy với cô dù chỉ là một giây.

Tử Dật tiến đến đứng ngang hàng với Cẩu Tảo, im lặng cùng ông ta ngắm biển khơi ngoài xa. Đến lúc chán rồi thì anh mới bắt chuyện.

- Đợi tôi có lâu không?

- Con đoán xem?

Chỉ mới ít phút trước, Cẩu Tảo đã như một tên điên mà đập phá, chửi thề. Thế nhưng khi anh đã đứng đây rồi thì ông ta lại trở về với hình tượng thâm sâu, bình tĩnh vốn có của mình trước kia.

- Không phải lỗi của tôi, tôi đã bảo có việc quan trọng hơn cần làm. Ông không chịu về thì đó là lỗi của ông.

Chát.

- Thằng bất hiếu, con nói như vậy mà coi được à?

Cẩu Tảo bức xúc vung tay đánh Tử Dật, ông ta dùng lực mạnh đến nổi cả khuôn mặt anh nghiêng hẳn sang một bên, khoé môi rướm máu đến thậm tệ. Sau đó thì chỉ tay vào mặt anh, gằn giọng nói thêm.

- Việc quan trọng? Con thì còn việc gì ngoài suốt này lẽo đẽo sau đuôi con điếm ấy, dỗ dành và hôn hít với nó?

- Ổng theo dõi tôi?

- Phải đấy thì sao? Cha nói rồi, rốt cuộc thì con nhỏ đó cũng phải chết chung với cha mẹ của nó, con có yêu có thương cũng chỉ thêm phí tâm tư, thời gian mà thôi. Ngừng lại ngay đi Tử Dật, trước khi đoạn tình nghiệt duyên này trở nên sâu đậm!!