Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 35: Kéo được đồng minh



[...]

- Bảo bối... anh lại thèm rồi.

Bốn giờ sáng.

Vâng! Thật sự chỉ mới bốn giờ sáng, khi bầu trời ngoài kia còn đang bao trùm bởi một mảng không gian tối đen mờ ảo, vậy mà Tử Dật đã thức giấc từ trước ấy ít phút.

Cả đêm anh trằn trọc, không ngủ được cũng vì lo lắng cho những chuyện sắp sửa phải đối mặt chỉ trong vài tiếng nữa đây.

Nhưng nằm cạnh người đẹp, được ôm một cơ thể mềm lụa trong lòng đã khiến nỗi sợ ấy chuyển thành sự ham muốn bất tận, anh dũi đầu vào hõm cổ Mộng Nhiên làm nũng, giọng điệu ẻo lả chưa từng được nghe qua.

- Dật... anh giết em luôn đi.

Mặc cho anh đang mè nheo, đòi hỏi như một đứa trẻ đòi quà thế nhưng cô vẫn cứng rắn nói lời từ chối. Sau đó chui rúc vào chăn, tìm một vị trí ấm áp trong lòng ngực vững chắc ấy mà tiếp tục đi tìm chu công.

Tử Dật ôm cô lật nhẹ, tay dài với lấy chiếc áo vest vứt lăn lóc dưới sàn nhà, lục lọi trong túi anh lấy ra một hộp nhung mềm màu xanh dương. Bên trong chứa đựng một cặp nhẫn với thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, hút mắt.

- Đeo nhẫn vào rồi làm vợ anh!

Mộng Nhiên ngủ say như chết, chẳng hề biết bản thân đang được người đàn ông này cầu hôn mà không hề hỏi ý. Chiếc nhẫn được tách ra, đeo vào ngón áp út của cả hai người, xong xuôi anh liền đan lấy tay cô, đưa vào khung hình mà chụp một tấm. Dự định sau này sẽ in ra rồi bỏ nó vào ví tiền.

[...]

Reng...

Reng... Reng...

Reng... Reng... Reng...

Đúng vào lúc sáu giờ sáng, điện thoại của Tử Dật và Mộng Nhiên đều bị khủng bố một cách thậm tệ. Không cần đoán anh cũng biết được là phụ huynh của Mộng Nhiên đã nháo nhào và sắp sửa tìm đến đây rồi.

Tử Dật đã cố gắng tắt nó đi rất nhiều lần để cô gái nhỏ có thể nghỉ ngơi thêm được một lát, nhưng dường như càng làm cho mọi chuyện trở nên tệ hại hơn.

- Nhiên Nhiên...

Anh lay nhẹ người nhưng Mộng Nhiên vẫn mơ mơ màng màng rồi lại ngủ tiếp. Tử Dật bất lực nâng trán ngồi lên. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh tựa người vào thành giường tận hưởng những giây phút bình yên cuối cùng trước khi sóng gió ập tới.

- Dật... ba đến rồi sao?

Giọng nói run run, ứ trệ trong cổ họng từ dưới ngực vọng lên. Mộng Nhiên từ trong chăn chui ra, cô ôm lấy anh, khịt mũi muốn khóc.

- Sao em không ngủ tiếp đi?

Anh dịu dàng lau khoé mắt cho cô, cưng nựng vòng tay ôm chặt vào lòng.

- Em...

Mộng Nhiên xấu hổ cuối đầu. Tiếng chuông điện thoại to như vậy làm sao cô không nghe thấy, chỉ là cô sợ nên mới tìm đến giấc ngủ trốn tránh mà thôi. Nhưng lại không nỡ để anh phải một mình gánh vác, bởi trong việc này cô cũng to gan không kém phần anh mà.

- Quần áo lót của em vẫn còn sạch đúng chứ?

Mộng Nhiên gật đầu.

- Mặc nó vào, sau đó dùng áo sơ mi của anh khoác thêm bên ngoài.

Bộ váy dạ hội hôm qua của Mộng Nhiên vẫn còn y nguyên, nhưng rất cồng kềnh, đồ sộ, mặc vào chỉ thêm khó chịu. Dù gì Mộng Nhiên cũng thấp hơn anh rất nhiều, nên không cần phải lo lắng về vấn đề chiều dài của áo. Còn anh thân là đàn ông, mặc mỗi chiếc quần âu cũng là chuyện bình thường.

- Anh không được nhìn!!

Đau!

Mộng Nhiên làm giá quay lưng về phía anh thay đồ, Tử Dật nhíu mày, nhìn không quen mắt liền nắm vai muốn cô ngoảnh lại, nào ngờ bị cô nhéo một phát đau điếng.

- Em ngại gì nữa chứ? Không phải cái ngàn vàng đều bị anh nhìn thấy hết rồi sao?

- Anh... có thôi đi không hả?

Mộng Nhiên phi thẳng lên bụng bóp lấy cổ anh, cô không kịp thích ứng về sự thay đổi bất thường trong tính cách của Tử Dật lúc này. Bộ dạng nghiêm túc trước kia của anh đi đâu mất rồi, qua một đêm đã trở thành một người đàn ông bỡn cợt, hở một tí là trêu ghẹo cô.

Ầmm...

- Đừng sợ... đừng sợ.

Cả hai đang vờn rất vui vẻ thì đột nhiên có tiếng đạp cửa rất mạnh, Mộng Nhiên có tật giật mình liền sà vào vòng tay mang lại cho cô cảm giác an toàn. Thấy cô gái trong lòng run lên như vậy anh nhanh chóng bắt nhịp, vuốt ve, thơm lên mái tóc để trấn an.

"Mộng Nhiên, em bước ra đây cho anh."

- Anh hai?

Cô nuốt nước bọt, hoảng càng thêm hoảng khi nhận ra người sắp đến đây không phải là ba mà là anh hai Tân Kỳ. Không ngờ anh ấy lại về nước ngay thời điểm như vậy.

- Anh ta thế nào? Có đẹp trai bằng anh không?

- Giờ phút này mà anh còn đùa, anh ấy dữ lắm, dữ hơn cả ba cơ.

Những gì cô vừa nói đều là sự thật, cưng chiều thì cưng chiều nhưng cứ hễ cô phạm sai lầm thì anh ấy không hề nương tay, mặc cho cô có khóc la đến cỡ nào. Vậy mà cái tên thối tha này vẫn còn tâm trạng để trêu ngươi cô cho bằng được.

Đoàng!

- Áaa...

Tiếng súng ống vang lên, tưởng rằng Tân Kỳ chỉ bắn chỉ thiên nhưng khi nhìn thấy lỗ thủng đang bốc khói trên mặt nệm, nơi chỉ cách chân anh vài phân thì Mộng Nhiên lập tức muốn ngất đi, nhưng chẳng thể...

- Đứa em gái hư đốn, em bước sang một bên cho anh.

- Không... không mà, anh ơi... anh bình tĩnh.

Nước mắt đã đầm đìa, Mộng Nhiên rời khỏi Tử Dật, nhưng cô không làm theo yêu cầu của anh hai mà quỳ bò trên giường, chấp tay vái lạy cầu xin.

- Mày còn dám bênh vực cho nó?

Tân Kỳ đã thực sự mất hết kiểm soát, cách xưng hô cũng đã thay đổi đến rõ rệt. Không ngờ sau bao năm du học trở về, anh lại được cô em gái thân thương này tặng cho một món quà lớn đến như vậy.

- Nói với tao là nó ép buộc mày.

- Không... là em tự nguyện.

Ầm.

- Nhiên Nhiên...

- Anh có đau lắm không?

Tân Kỳ lật đổ bàn sô pha, anh ta nắm lấy chiếc ghế nhỏ ném thẳng về phía Mộng Nhiên, vẫn may là có Tử Dật ôm lấy, đỡ thay. Nếu không thì cô không biết mình sẽ ra sao nếu như hứng trọn chiếc ghế ấy nữa.

- Cha mẹ cho mày ăn học đàng hoàng, đến nơi đến chốn để rồi mày giao thân cho một tên vệ sĩ quèn như vậy à? Mày có nghĩ đến mặt mũi của Kha Gia không hả Mộng Nhiên?

- Em yêu anh ấy, bọn em yêu nhau thật lòng. Không phải mẹ... hức, mẹ cũng đã từng là một người con gái không có gì trong tay, nhưng vẫn kết hôn với ba đấy sao.

Từ nhỏ đến lớn, Mộng Nhiên vẫn luôn thắc mắc vì sao hoàng tử yêu lọ lem thì luôn được mọi người ủng hộ, xem đó là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, không phân biệt giai cấp.

Nhưng chỉ cần đảo ngược vị trí một chút, trở thành công chúa yêu anh chàng đánh giày thì lại bị người đời sỉ vả chỉ vì không môn đăng hộ đối. Như vậy có phải quá bất công rồi không?

- Được rồi, được rồi... bé ngoan đừng khóc, cảm ơn em đã bảo vệ anh. Phần còn lại cứ giao cho anh.

- Anh đừng ra trước, anh hai sẽ bắn anh đấy.

- Yên tâm, mạng anh lớn, không chết được.

Phải khuyên lắm thì Mộng Nhiên mới chịu nghe lời mà ra sau lưng Tử Dật. Một thân cường tráng đi đến trước Tân Kỳ, hai người đàn ông một chín một mười đối mặt với nhau. Chẳng kẻ nào chịu thua.

- Thì ra đây là cách mà con cháu Kha Gia đối xử với ân nhân một thời của mình.

Không khí căng thẳng đến đỉnh điểm, thế mà bỗng dưng Tử Dật nhún vai, thản nhiên đút tay vào bên trong túi quần, phong thái vô cùng ung dung. Lời lẽ cất ra rất mạch lạc nhưng đầy ẩn ý khiến mọi người có mặt đều không hiểu.

- Mười ba năm trước, tại bến ga phía Tây thành phố.

Kha Tân Kỳ bỗng chốc rơi vào trầm tư, suy nghĩ. Một lúc sau thì đôi mắt ấy liền sáng rỡ, nhưng không còn hận thù, mà như bắt gặp được cố nhân.

- Mày... à không, cậu là người đó?

- Phải...

Tử Dật gật đầu.

Ngoài mặt vẫn bình tĩnh, điềm đạm nhưng có ai biết được anh đang thầm ầm thở phào nhẹ nhõm khi lần đánh cược này đã nắm chắc phần thắng.

Chuyện kể ra cũng không có gì đặc sắc, là tình cờ nhưng lại có sự sắp xếp.

Vào năm mười lăm tuổi, Tử Dật đã cứu Tân Kỳ thoát khỏi bọn bắt cóc, buôn người. Mà không vì chủ đích gì cả, chỉ thấy bất bình mới ra tay tương trợ.

Nhưng vài năm sau, trong một lần tâm sự với Cẩu Tảo, anh mới biết được lần đấy tất cả là do ông ta chủ mưu, và anh cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông ấy.

Vì quá nôn nóng cho kế hoạch trả thù, nhưng Mộng Nhiên tại thời điểm đó mới chỉ là đứa con nít lên năm. Cho nên Cẩu Tảo đã có ý định chuyển dời mục tiêu sang chị cả nhà Kha Gia - Tuệ Linh.

Nhưng do đám đàn em bất tài, nghe tai này lọt tai kia đã bắt nhằm Tân Kỳ, lại hay tin chỉ trong vài năm sắp tới hai anh em bọn họ sẽ bay ra nước ngoài, cùng với thế lực khi đấy còn khá yếu ớt, non trẻ, không đủ sức lật đổ một đế chế nào hết nên kế hoạch nhất thời ấy đã bị hủy bỏ, Cẩu Tảo lui về ở ẩn, gầy dựng sự nghiệp cho đến ngày hôm nay.

Vốn dĩ anh cũng suýt nữa đã quên mất cuộc đời mình từng trải qua những tình tiết như này. Vẫn may là Mộng Nhiên bỗng dưng thốt ra hai từ "anh hai" mới giúp anh khơi gợi lại phần kí ức sắp lãng quên.

Càng không ngờ được khi chỉ là một sự việc thoáng qua nhưng lại giúp anh thoát được một kiếp nạn, thú vị hơn khi còn kéo thêm được một đồng minh.

Tân Kỳ xuất hiện như một lá bùa hộ mệnh, xem ra những thử thách, dự định sau này anh sẽ dễ dàng thực hiện. Tương lai muốn cưới được nhóc con này cũng không còn quá khó khăn.

- Cậu có còn nhớ lời hứa năm đó?

Tử Dật vỗ vai, đầy ám chỉ. Anh không muốn nói thẳng mà muốn để Tân Kỳ tự mình nhớ ra.

- Chuyện này là sao?

Mộng Nhiên ngờ nghệch, muốn hỏi cho ra lẽ. Cô từ trên giường chạy đến gần nơi anh. Nhưng chỉ vừa dẫm chân xuống nền gạch men lạnh lẽo thì đã bị Tử Dật bế bổng, vứt về vạch xuất phát.

- Sàn lạnh, em ở yên trên đấy đi. Chỗ người lớn nói chuyện, trẻ con không nên xen vào.