Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 41: Kích động



[...]

- Nội trong ngày hôm nay Mộng Nhiên không tỉnh lại thì các người chuẩn bị lo hậu sự cho mình đi là vừa.

Tử Dật mất kiên nhẫn dí súng vào sọ của ba vị bác sĩ phụ trách chữa trị tại nhà cho Mộng Nhiên mà tàn nhẫn đe doạ.

Theo như lời của họ thì cô không hề có một vết thương nào nghiêm trọng, ngoài những vết trầy xước trên da. Bởi vì đạn, anh đã đỡ thay cô hết rồi.

Vậy mà đã gần một tuần trôi qua, kể từ khi cuộc thảm sát ấy diễn ra Mộng Nhiên vẫn lì lợm không chịu mở mắt ra nhìn anh.

- Cậu chủ bớt nóng.

- Tôi nghĩ có thể là do tâm bệnh.

- Chắc chắn là vậy. Cú sốc kia quá lớn, khiến cô ấy không muốn tỉnh lại để đối diện với nó.

Ba người bác sĩ thay phiên nhau nói.

Tử Dật thở dài, buông tha cho họ, anh đặt súng lên bàn, rồi đi ra mở rộng cửa sổ, để những tia nắng ban mai ấm áp rọi vào, hắt lên cô gái an tĩnh đang ngủ yên.

Anh đến bên mạn giường lặng thinh quan sát thân hình bé nhỏ, ngoan ngoãn như một thiên sứ. Trong lòng bất giác sinh ra cảm giác lo sợ không rõ, không biết diễn tả ra sao.

- Nhiên Nhiên đừng ngủ nữa.

Đôi tay thô ráp vuốt ve lấy mờ má mịn màng, có chút nhợt nhạt, kém sắc. Ánh mắt trở nên ôn nhu đến lạ thường.

- Nhiên Nhiên em ốm hơn rồi.

Tử Dật dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy gò của Mộng Nhiên tựa mặt lên đấy, liên tục thủ thỉ mặc kệ cô có nghe thấy hay không.

- Đã đến giờ thay thuốc.

Mạnh Phi đẩy cửa bước vào. Anh ta là người mà Tử Dật quen được khi còn huấn luyện ở Địa Ngục Sống. Và bây giờ cũng là trợ lý đắc lực bên cạnh anh.

- Ừm.

Anh gật đầu rồi chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi đen, chẳng mấy chốc tấm lưng trần bóng bẩy, săn chắc với hai miếng băng gạt trắng ở hai bên đầu vai đã lồ lộ ra ngoài.

Một bên là vì Mộng Nhiên mà có, một bên là do Mộng Nhiên mà ra. Cũng may là da thịt anh dày nên mới không bị làm sao.

- Ông ta sao rồi?

Tử Dật nghĩ đến Cẩu Tảo, liền cất tiếng hỏi.

- Trúng chỗ hiểm, nhưng không chết được, vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.

Biết Tử Dật không thích lan man, Mạnh Phi báo cáo về tình trạng của Cẩu Tảo một cách ngắn gọn nhất nhưng vẫn đủ để anh nắm bắt.

- Đừng... đừng đi... đừng bỏ Nhiên Nhiên mà... hức... hức.

- Mộng Nhiên?

Giọng nói mũn nhũn, thều thào của cô gái vừa vang lên đã khiến hai gã đàn ông ấy bấn loạn.

Ầm.

Tử Dật hấp tấp chạy đến bên Mộng Nhiên, tới độ va phải hộp thuốc khiến nó đổ xuống văng tứ tung trên sàn nhà cũng không biết.

- Ba ơi... đừng đi nhanh quá, Nhiên Nhiên đuổi theo không kịp mà.

Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần thông qua những lời nói trong mơ hồ của Mộng Nhiên anh đã có thể mường tượng ra được cơn ác mộng mà cô đang gặp phải.

Tử Dật đỡ Mộng Nhiên ngồi lên, để cô tựa vào lòng mình, lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên người Mộng Nhiên. Anh hùa theo lời cô mà dỗ dành.

- Ba không đi, con gái ngoan đừng khóc.

- Mẹ... mẹ nữa.

Hết ba rồi mẹ, Tử Dật lại chỉ có một. Anh liếc mắt nhìn Mạnh Phi cạnh đấy, anh ta ngay lập tức biết mình nên làm gì.

- Mẹ ở đây, mẹ không bỏ con.

Mộng Nhiên sau đó im lìm, không quậy nữa thì Tử Dật và Mạnh Phi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Phi bất lực khi vừa sơ cứu vết thương, vừa được xem một màn ôm ấp đầy mặn nồng.

Tử Dật nhìn Mộng Nhiên thim thím trong lòng mà không khỏi mừng thầm, khi cô đã sắp sửa tỉnh lại, cứ ít phút thì lại len lén chúi đầu thơm vào bầu má mềm mại bên dưới.

- Xong rồi.

- Ừm, ra ngoài đi.

- Xí, làm như tôi muốn ở lại đây lắm không bằng.

Mạnh Phi nhanh chóng gom dọn hành lý mà rời đi. Vì nếu ở đây thêm một giây nào nữa thì chắc chắn ngày mai anh ta sẽ mắc bệnh tiểu đường.

Mấy ngày qua Tử Dật thường phải thức trắng đêm để giải quyết một số chuyện quan trọng, nên ngắm cô được một lúc thì anh cũng thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Một giờ sau.

- Ưm...

Mộng Nhiên hé mở mi mắt, đã lâu rồi chưa tiếp xúc với ánh sáng khiến cô tạm thời chưa thể thích ứng, không tự chủ được mà mau chóng nheo lại.

- Nhiên Nhiên cuối cùng em cũng tỉnh.

Tử Dật chợt giật mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngắn hạn. Hay thấy cơ thể trong lòng cục cựa tim anh bất giác nảy lên một nhịp, vừa vui sướng, ngạc nhiên đan xen sự bối rối lẫn lộn.

Mộng Nhiên khẽ bất động, đôi mắt thao láo mở to nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh, tâm tư trống rỗng không một chút biểu cảm dư thừa.

Chỉ như vậy thôi đã khiến người đàn ông ấy hồi hộp đến nín thở.

- Nhiên em...

- Hức... hức... Tử Dật, anh vẫn còn sống sao?

Bỗng dưng ngay sau đó Mộng Nhiên bật lên ôm lấy anh oà khóc nức nở.

- Anh không sao.

Hành động của cô thật khó đoán, Tử Dật không thể lường trước được đường đi nước bước của Mộng Nhiên, anh có chút sững rồi cũng nhanh chóng bắt nhịp.

- Tử Dật...

- Anh còn sống... hức, anh còn sống.

- Anh không bỏ em đi như ba với mẹ... huhu.

Mộng Nhiên tách ra, cô sờ soạng khắp nơi trên gương mặt Tử Dật, chụt nhẹ lên môi rồi lại ôm chầm lấy anh tiếp tục khóc nấc.

- Mọi người... mọi người bỏ em đi cả rồi. Em chỉ còn mỗi mình anh thôi Tử Dật, xin anh đừng bỏ rơi em.

Tử Dật tự hỏi có phải cô mất trí hay đã lãng quên mất đoạn kí ức nào hay không?

Nhưng rồi anh cũng kệ, không nhắc đến nữa. Bởi cô càng không nhớ đến nó thì càng tốt cho cô.

- Anh biết rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình.

Súng?

Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại tại đó, cho đến khi thứ vũ khí nguy hiểm trên bàn vô tình lọt vào tầm mắt Mộng Nhiên.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đoạn kí ức kinh hoàng hôm ấy bất chợt ùa về, những tiếng súng ảo diệu liên tục vọng lên trong tâm trí Mộng Nhiên. Cơ thể cô run lên thấy rõ, từ từ liếc mắt sang nhìn cái người mà bản thân đang ôm.

- Áaaa... cút ra.

- Em...

Mộng Nhiên hét lên, đạp mạnh khiến Tử Dật bật ngữa, ngã xuống giường.

- Cậu chủ...

Người bên ngoài nghe thấy âm thanh xung đột cũng nhanh chóng chạy vào xem xét. Họ có lòng tốt như vậy nhưng kết quả là bị Tử Dật nộ nạt đuổi ra.

- Hức... hức, cút đi... đừng qua đây.

Anh lồm cồm bò dậy, nhưng thấy Mộng Nhiên trở nên kích động, mất kiểm soát như vậy anh lại không có dũng khí để bước tiếp.

- Nhiên Nhiên em...

Mộng Nhiên quơ quào được vật gì thì đều quăng hết lên người Tử Dật. Ban đầu anh còn có ý tránh né, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong một tiếng thở dài, đứng yên chịu trận để cô xả giận.

Cộp.

Một tiếng "cộp" kêu lên rõ to, Tử Dật bị cô phang thẳng một bức tượng đồ chơi vào đầu. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện một dòng máu đỏ tươi lăng dài qua khoé mắt.

- Nhiên Nhiên em bình tĩnh lại đi.

- Đừng gọi tên tôi, anh không xứng.

Hai từ Nhiên Nhiên phát ra từ người đàn ông giả tạo này thật sự khiến cô buồn nôn.

Mộng Nhiên không hiểu, cô thật sự không hiểu rốt cuộc đâu mới là gương mặt thật của người đàn ông này.

Trong khi hôm đám cưới còn đối xử tàn nhẫn với cô như thế, vậy mà hôm nay đã khác một trời một vực, trở về với Tử Dật ôn nhu, dịu dàng trước kia.

Cô đang hoài nghi liệu anh lúc đó và anh bây giờ có phải hai người. Nhưng rồi suy nghĩ điên rồ, không thực ấy mau chóng được dẹp sang một bên.

- Anh lừa dối em, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật.

- Im đi, tôi không muốn nghe.

Cô bịt tai, đập đầu vào thành giường. Những lời hoa mĩ ấy bây giờ anh có nhắc đi nhắc lại cả trăm ngàn lần đi chăng nữa cũng vô dụng, ngược lại chỉ làm cô thêm đau đầu, chán ghét.

- Anh xin lỗi. Em đừng tự làm tổn thường mình như thế.

Nhìn Mộng Nhiên tự hành hạ bản thân Tử Dật không thể nào trơ mắt được nữa rồi. Anh chạy đến một tay ôm người, một tay đỡ lấy, che chắn vầng trán cho cô.

- Biến đi... tránh ra. Đừng chạm bàn tay dơ bẩn ấy vào người tôi.

Cô dẫy dụa, quay đầu cắn vào ngực Tử Dật, gắng sức vùng ra khỏi vòng tay ấy.

- Anh không động vào em nữa, xin em đừng khóc.

Đau quá, cảm giác như mất đi một miếng da, anh không chịu được liền buông ra, thuận theo yêu cầu của Mộng Nhiên.

- Là anh, là anh giết chết ba mẹ và anh chị của tôi.

- Tôi không cần nữa, tôi trả tình yêu cho anh, anh trả gia đình cho tôi đi.

- Hức... hức, tôi muốn mẹ... mẹ ơi, mẹ về với con đi mà.

Cô bất lực ngồi gục mặt xuống giường mà gào khóc như một đứa trẻ.

Được đâu đó khoảng năm phút thì Mộng Nhiên đột nhiên im thin thít, đến một tiếng nấc nhỏ cũng không hề phát ra.

- Em ngủ rồi?

Tưởng rằng cô vì mệt nên đã thiếp đi, anh tiến đến lay nhẹ vai cô nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

- Mộng Nhiên...

Bỗng dưng cô bất ngờ vực lên, chạy nhanh về phía chiếc bàn. Cầm lấy khẩu súng hướng thẳng vào người Tử Dật.

- Đền mạng cho gia đình tôi.

Tình yêu sâu đậm vẫn bị sự hận thù che lấp. Mộng Nhiên chỉ muốn người đàn ông này chết đi, có như vậy mới thỏa mãn được phần nào nỗi u uất, tổn thương mà cô đã chịu đựng.

- Đừng mà Nhiên Nhiên.

Đoàng!

- Áaa... đau quá đi.

Mộng Nhiên bóp cò, anh là người trúng đạn, nhưng kẻ la làng lên là cô.

Khẩu súng lục tuy nhỏ nhưng độ giật rất mạnh, muốn một lần chí mạng nên Mộng Nhiên đã nhắm vào chỗ hiểm, nhưng lực tay của cô thì quá yếu không thể nào kiểm soát được khẩu súng.

Cũng nhờ thế mà viên đạn bay chệch hướng, sượt qua cánh tay mới cứu được anh một mạng.

- Thả ra, tôi giết anh...

Lợi dụng thời điểm Mộng Nhiên không chú ý, Tử Dật lao đến giật lấy hung khí vứt nó ra xa, sau đó trần áp, đè cô lên giường.

- Vào đi.

Nhận được lệnh, Mạnh Phi xông vô, trên tay cầm sẵn một sống xilanh trực tiếp tiêm vào người cô.

Là thuốc an thần, Mộng Nhiên rơi vào trạng thái hôn mê ngay sau đó.