Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 47: Tự vẫn



[...]

- Mở miệng ra cho anh.

Tử Dật chạy đến cạy miệng Mộng Nhiên. Anh không ngờ để giữ được tỉnh táo trước tác dụng của thuốc gây mê mà cô đã liều lĩnh cắn mạnh vào lưỡi đến chảy máu, không quan tâm đến hậu quả sau này.

Cũng may là anh từng được học qua cách sơ cứu cho người lên cơn co giật dẫn đến cắn lưỡi.

Tuy Mộng Nhiên không co giật nhưng trường hợp cũng khá tương tự, chẳng tốn nhiều sức lực, với một ít thủ thuật Tử Dật đã dễ dàng tách được hai hàm răng cô ra. Trực tiếp đưa ngón tay vào trong làm vật cản.

- Đừng giết con tôi...

Sau một lúc chật vật thì thuốc gây mê cũng đã ngấm hoàn toàn, Mộng Nhiên yếu dần đi, mi mắt chậm rãi khép lại, cho dù là vậy cô vẫn không từ bỏ ý định bảo vệ cốt nhục của mình.

Mộng Nhiên nằm yên, Tử Dật mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh đảo mắt nhìn xung quanh thì gật đầu hài lòng, Mạnh Phi biết điều đã rời đi từ sớm mà không cần anh phải nhắc nhở.

Khi anh rút ngón tay về, bác sĩ nhìn thấy mà không khỏi kinh hãi. Toàn máu là máu và rất nhiều dấu răng sâu hõm đến lủng thịt.

Nhưng nét mặt của Tử Dật vẫn rất bình thản, đến một chút chau mày vì đau đớn anh cũng không biểu hiện.

Bác sĩ lắc đầu ngán ngẫm, rồi chỉ điểm cho anh.

- Bên kia có vòi nước và băng gạc. Cậu qua đó dùng tạm đi.

- Ừm.

Nói rồi bà ấy khoác lên mình chiếc áo phẫu thuật, cẩn thận đeo găng tay y tế, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết cho quá trình bắt thai.

Xong xuôi, tươm tất mới bê đến, nâng bàn khám sản lên vừa với tầm mắt. Sau đó dùng kéo cắt quần áo của Mộng Nhiên.

Chỉ mới như vậy thôi mà Tử Dật đã không còn đủ can đảm để xem tiếp. Anh lẳng lặng ngồi vào một góc khuất, lảng tránh khung cảnh đau thương ấy.

Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến, cuộc phẫu thuật chính thức được tiến hành...

[...]

Một ngày sau.

- Ôi chao... thật tội nghiệp cho đứa bé.

- Mộng Nhiên thật vô dụng, mang thai cũng không nên.

- Nếu là em thì em chết quách đi cho rồi.

- Anh nên suy nghĩ về lựa chọn của mình từ bây giờ đi là vừa. Cứ giữ cô ta bên người thì đến già cũng chưa chắc có được một mụn con.

Tuyết Ninh bĩu môi, khoanh tay nhìn vào cô gái nằm yên lặng thinh trên giường mà liên tục buông lời châm chọc, cay đắng.

Khiến Tử Dật gần đó không thể nhịn được nữa, bỏ dở việc lau người cho Mộng Nhiên mà sấng đến ban cho cô ta một bạt tai.

Chát.

Tiếng da thịt va chạm vang lên giòn tan. Tuyết Ninh bị anh vả đến chới với suýt ngã ra sàn. Cô ta ôm mặt, đôi mắt ngập nước trừng lên nhìn anh.

- Sao anh đánh em? Bộ em nói không đúng sao?

- Câm miệng, em hơi quá lời rồi đó Tuyết Ninh.

- Em...em...

Tuyết Ninh bị tiếng quát tháo của Tử Dật doạ sợ đến giật nảy cả người, khí thế hừng hực chẳng mấy chốc biến thành con cún cụp đuôi run lên bần bật, ngữ điệu cũng trở nên lắp bắp, lạc hẳn đi.

- Anh muốn làm gì? Em... em là em gái của anh đấy.

Tử Dật chậm rãi tiến đến gần cô ta, từng bước như một quả tạ nghìn cân đè nặng lên lòng ngực đối phương, áp bức đến ngộp thở.

- Đau... đau quá.

Anh không thương tiếc bóp mạnh lấy quai hàm Tuyết Ninh, lực đạo vô cùng kinh người, như thế muốn lấy mạng cô ta.

Người con gái yếu ớt lắc đầu, muốn phản kháng nhưng sức lực quá yếu, đối với người đàn ông này còn thua cả muỗi đốt, chỉ có thể chấp tay van xin.

- Em xin lỗi, là... là em hồ đồ, mong anh nể tình mà tha thứ cho em.

Con ngươi long lanh, yếu đuối cùng giọng nói trong trẻo ngọt ngào ấy khiến người ta dễ xiêu lòng.

Tuy là thế nhưng ánh mắt Tử Dật vẫn không dịu lại, đôi mày kiếm rít lại gần hơn. Tia máu căm phẫn cũng xuất hiện, cái nhìn chết chóc ghim chặt như muốn xé xoạt, phanh phui con mồi.

- Bao nhiêu lần rồi?

- Anh đồng ý để em lên thăm Nhiên Nhiên chứ không phải để sỉ vả cô ấy.

- Có nghe rõ không hả?

Dứt lời, Tử Dật thẳng tay vứt Tuyết Ninh như một món đồ chơi, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà đau điếng nhưng không dám hó hé, than vãn một lời.

- Nơi này không còn chào đón em nữa.

- Mạnh Phi tiễn khách.

Chưa đầy năm giây, cửa đã bật ra. Trợ lý bên ngoài bước vào.

- Mời.

Mạnh Phi vẫn giữ một thái độ lịch sự với phái nữ, anh ta đỡ Tuyết Ninh đứng lên, cẩn thận đưa cô ta ra ngoài.

Hai phút sau Tử Dật cũng nối gót đi theo chừa lại không gian cho Mộng Nhiên nghỉ ngơi.

- Con... cứu con của tôi.

Nhưng có lẽ không ai nhận da thứ âm thanh ồn ào, chua chát ban nãy đã đá động đến tiềm thức của Mộng Nhiên.

Cô mơ màng nghe được tất cả, nhưng rất lù bù, cũng có đôi chút mơ hồ, không dám tin, không thể nhận ra là giọng của ai đang nói.

Mi mắt díp chặt, như bị khâu bởi một sợ chỉ vô hình, cho dù cố thế nào Mộng Nhiên cũng chẳng thể hé ra dù chỉ một chút.

Trong cơn hoảng hốt khi trước mắt là một mảng đen mù mịt, Mộng Nhiên vô thức ôm lấy bụng mình, sợ hãi kêu la khi không thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ.

- Bảo bảo đợi mẹ với, con... con đừng đi nhanh như thế mà huhu.

Tiếng nói đáng thương ấy lại được cất lên, thế nhưng chẳng được bao lâu cô đã chìm dần vào bóng tối.

Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

- Ưm... bảo bảo của mẹ.

- Huhu.. con của mẹ... hức, các người thật độc ác.

Mộng Nhiên nằm trên giường bất lực nức nở, thương thay cho đứa con chưa kịp chào đời của mình.

Hạ bộ đau nhức, buốt rát vì hậu quả của cuộc nạo phá thai để lại. Cơ thể như bị rút cạn sinh lực, cô đã cố gắng gượng để chống đỡ ngồi lên vô số lần nhưng đều thất bại.

- Mộng Nhiên anh nghe thấy em khóc.

Khuôn mặt và giọng nói quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, khiến Mộng Nhiên có chút ám ảnh, nhớ về những cảnh tượng khiếp đãng hôm ấy.

- Nào nào.

Tử Dật vội vã đặt khay cháo lên bàn, rồi nhanh chân chạy đến đỡ Mộng Nhiên ngồi lên, dịu dàng vuốt lưng giúp cô dễ chịu được đôi phần.

- Em uống nước đi.

Sẵn tiện bên cạnh có bình nước, Tử Dật rót cho cô một ly đầy. Còn chu đáo đưa đến trước môi cô.

Loảng xoảng.

- Em...

Nhưng Mộng Nhiên lại không nhận lấy ý tốt của anh, chẳng nể nang mà hất mạnh tay. Khiến ly nước trượt ra, tiếng đổ vỡ vọng lên, văng tung toé ra sàn nhà.

- Haizz...

Tử Dật không chấp nhặt với cô, âm thầm khum xuống nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh, còn vô tình để bản thân mình bị thương. Nhưng anh chỉ lau vội vào trong vạt áo.

- Em ăn cháo đi.

Sau khi xác nhận không còn bất cứ mảnh vụn thủy tinh nào, Tử Dật mang bát cháo vừa nãy đến cho cô, lần này anh cố ý cầm chặt hơn, không lơ là giống như lúc nãy nữa.

Thế nhưng Mộng Nhiên chọn cách giữ im lặng, cô ôm gối, ngoảnh mặt làm ngơ.

- Ăn tí cháo cho khỏe người.

Anh vẫn rất kiên nhẫn, không nản chí mà đi sang hướng cô đang nhìn, để gây sự chú ý.

- Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh.

Mộng Nhiên lạnh nhạt phun ra vài chữ, rồi tiếp tục tránh né Tử Dật.

- Không nhìn thì không nhìn, nhưng em ăn một chút thôi cũng được. Trông em xanh xao quá.

Tử Dật vén lấy tóc mai, hơi nâng khuôn mặt cô, nhìn từng thướt da nhợt nhạt thấy rõ.

- Tôi sẽ... nếu như anh trả con cho tôi.

Giọng nói Mộng Nhiên trầm lặng đến khác thường, không la hét, không ồn ào như trước kia nữa. Cô nuốt bớt lời, kiệm ngôn đến mức có thể chỉ vì không muốn tiếp xúc nhiều với anh.

Cô ngước lên nhìn anh, tưởng chừng là vô hồn nhưng tận sâu trong đáy mắt chất chứa đầy nỗi ưu phiền, thất vọng nhưng chẳng thể diễn tả, bộc bạch hết ra cho đối phương thấy được.

- Em đừng cố chấp nữa Nhiên Nhiên.

- Anh phải làm gì thì em mới chịu tin anh lần này đây?

Người đàn ông ngồi xuống, nắm chặt lấy bả vai Mộng Nhiên mà lay nhẹ cơ thể cô, một cơ thể không còn sức sống, tựa như một con búp bê tùy tiện để người ta chơi đùa, điều khiển.

Cô nhắm mắt, thở dài rồi nói:

- Ngay trước mặt tôi, tự kết liễu cuộc đời của chính mình.

Dù biết rõ điều kiện bản thân vừa nói ra rất vô lý, điên rồ. Nhưng cô chỉ đang thật thà mà thôi, bởi đây chính là mong muốn nhất của Mộng Nhiên lúc này

- Em...

Nghe cô nói như vậy Tử Dật phút chốc sững người, sau đó chẳng có động thái nào ngoài cúi mặt, im lặng.

Mộng Nhiên nhìn sự hèn nhát của anh bây giờ mà cười nhạt, cô xua tay anh ra. Làm như không có chuyện gì mà bình thản ngã lưng xuống nệm. Kéo cao chăn rồi xoay lưng về phía Tử Dật.

Ngồi nhìn Mộng Nhiên được năm phút thì Tử Dật nhấc mông đứng lên.

- Em nghỉ ngơi, anh đi đây.

Anh rầu rĩ, ão não nói lời tạm biệt mặc kệ Mộng Nhiên đã ngủ hay chưa. Kế tiếp cùng khay cháo đi ra khỏi phòng.

Được vài bước thì âm thanh thuộc về Mộng Nhiên lại vang lên.

- Để nó lại, một lát nữa tôi dùng.

- À... ừm.

[...]

Chiều hôm ấy.

- Mộng Nhiên con ngủ quên hả?

Người giúp việc cũ đứng bên ngoài gõ cửa, bà lên đây để thu dọn chén bát theo lời dặn trước khi ra ngoài của Tử Dật. Nhưng gọi mãi vẫn không có phản hồi, cửa phòng bị khoá trái.

- Ta vào nhé.

Bất quá, bà chỉ nghĩ đơn giản rằng cô giận hờn người trong nhà nên cũng khá bình tĩnh, đợi chờ người khác lấy chìa khóa dự phòng mang đến.

- Người đâu?

Nhưng khi nhìn thấy trên giường trống trơn, dưới đất tô bị đập vỡ, thiếu mất một mảnh lớn thì cảm xúc liền thay đổi, bà chạy khắp nơi tìm người, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh kinh dị bên trong nhà tắm thì mới tá hỏa, tay chân bủn rủn.

Mộng Nhiên bất động ngâm mình trong bể nước, cổ tay chảy máu không ngừng, thấm ra khiến màu nước cũng không còn nguyên vẹn, chảy lênh láng đầy sàn.

Không thể chỉ đứng nhìn như vậy, người giúp việc hấp tấp hô hoán với mọi đồng nghiệp trong nhà.

- Gọi xe cấp cứu, gọi cậu chủ hộ tôi. Mộng... Mộng Nhiên tự vẫn rồi.