Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 9: Em hối hận rồi!!



[...]

Nửa tiếng sau.

- Ơ... con làm gì sai hay sao mà mọi người tập trung ở phòng Nhiên Nhiên hết vậy?

Mộng Nhiên mệt mỏi tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài xuyên ngày xuyên đêm. Đến mức không thể nhận ra đây là sáng hay chiều.

Vừa mở được mi mắt, lon khom lom khom ngồi dậy thì đã thấy cả ba, cả mẹ và một số người giúp việc tụ họp thành một đám đông.

- Vương Tử Dật?

Mộng Nhiên đảo mắt tứ phương quan sát nét mặt của mọi người, cho đến khi ánh nhìn ấy lia đến người con trai to cao, trưởng thành và nổi bật nhất trong đám thì Mộng Nhiên đã đứng hình, Cô ngáo ngơ dụi mắt hai ba đợt để xác định là bản thân mình không phía nhìn nhầm thì mới dám nói tiếp.

- Thì ra mọi chuyện mà em được trải qua không phải là mơ sao?

Mộng Nhiên thề rằng cô không biết đến sự hiện diện của anh. Bởi vì những chuyện hôm qua thật sự quá hư ảo, khiến Mộng Nhiên không tin là nó có thật, chỉ lầm tưởng là bản thân lại mơ thấy anh như nhiều lần trước đó.

- Là sự thật, một Tử Dật bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt tiểu thư.

Kha Luân đẩy người anh đến trước, khiến anh chới với đến gần Mộng Nhiên. Nhưng trái với tưởng tượng rằng Mộng Nhiên sẽ vui mừng mà nhảy cẩn lên ôm lấy Tử Dật thì cô lại lặng im, cuối gầm mặt không thèm nhìn anh dù chỉ một chút. Nắm đấm nhỏ bấu chặt lấy gra giường mà kiềm chế cơn tức giận.

- Đồ đàn ông lừa đảo, đi không bảo em một tiếng thì thôi, đằng này lại đi biệt tăm biệt tích đến tận hai năm trời mới về. Cắn chết anh, em cắn chết anh.

Mộng Nhiên vồ đến, cô cắn mạnh vào mu bàn tay của Tử Dật mà phát tiết. Hàm răng nhỏ nhưng lại sắc bén ra sức ngoạm lấy một phần da mà đay nghiến, cho đến khi nào có mùi máu tanh thoảng lên trong miệng thì mới nhả ra.

- Tiểu thư đã đỡ giận hơn phần nào chưa?

Vương Tử Dật nhìn vào tám dấu răng trên da thịt, nơi đó đã bắt đầu ứa máu nhưng anh dường như chả thấy đau đớn dù chỉ là một tẹo, còn không bằng một phần điếng vì bị cô nhổ lông đêm qua. Anh không rút tay về mà cứ để yên tại đấy, vừa tầm với miệng của Mộng Nhiên.

- Về rồi thì có đi nữa không?

Mộng Nhiên đanh đá, liếc ngang liếc dọc chất vấn Tử Dật. Nhưng anh cũng chẳng đáp mà chỉ cười nhạt rồi nhẹ nhàng lắc đầu hai lần.

- Hứa đấy nhé.

- Ừm!

Mộng Nhiên giơ ngón út lên ý muốn anh móc quéo hứa hẹn. Tử Dật cũng chiều theo ý của tiểu thư, hai ngón tay với kích cỡ lệch nhau cứ thế mà đan xen đóng dấu.

- Anh thật đẹp!

Tánh mê trai của cô bé lại nổi lên nữa rồi, Mộng Nhiên mê mẩn cái vẻ đẹp trưởng thành này quá đi mất. Trước kia đã đẹp bây giờ còn nghiêng nước nghiêng thành hơn. Dù trắng tyhay rám nắng thì nhan sắc của anh vẫn không kém đi dù chỉ một chút.

- À mà...mọi người vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.

Nỗi buồn, cơn tức giận của Mộng Nhiên mới đấy mà đã vụt mất rồi. Cô cười gượng gạo, nhìn vào ba mẹ vừa gãi đầu mà thắc mắc.

- Nhìn xem đây là phòng của ai?

Ba của cô hỏi.

- Đương nhiên là của con...ủa? Là anh bế em sang đây đúng không?

Mộng Nhiên không nhìn mà lanh chanh đáp lại. Cho đến khi thấy ghế sô pha màu đen chủ động đập vào tầm mắt, nhận ra đây không phải là màu hồng yêu thích của mình thì cô mới tá hỏa, vội vàng đảo mắt nhìn vật dụng xung quanh. Trong lòng liền dấy lên một nghi vấn, cuối cùng lại nổi quạo với chàng trai vô tội kia.

- Tiểu thư...đúng! Là tôi mang tiểu thư qua đây.

Tử Dật ức chế đến phát run. Người nhà này thật là quá đáng, tại sao có thể ngậm máu phun người trắng trợn đến như vậy. Cha truyền con nối à? Thôi thì anh nhận luôn cho các người vừa lòng.

- Hết việc rồi, giải tán đi!!

Mọi việc ra sao thì Kha Luân cũng nắm được kha khá, nhưng ai bảo Mộng Nhiên là con gái cưng của ông, dù gì chuyện này cũng chẳng phải to tác, để anh chịu ấm ức một tí cũng không chết được. Ông ấy cùng vợ và một số người giúp việc phủi mông đi ra bên ngoài.

- Mời tiểu thư trả lại giường cho tôi.

Vẻ mặt như ai oán của Tử Dật đã xuất hiện. Thật là làm ơn để rồi mắc oán, anh bực dọc ôm trọn Mộng Nhiên rồi đặt cô đứng xuống sàn, đôi mày kiếm vì giận dỗi mà đã chau lại đến mức muốn dính vào nhau.

- Ơ...lạ kì, nếu không phải thì cho em xin lỗi.

Mộng Nhiên bị anh đuổi khéo nên cô cũng chẳng muốn ở lại đây lâu, vả lại chiếc bụng của cô đã đói lắm rồi. Bước chân chậm rãi nhấc lên, vừa đi vừa suy nghĩ, cố nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

- Thôi thì lấp đầy cái bụng này trước đã.

Mộng Nhiên tung tăng chạy xuống nhà dùng cơm với ba mẹ, mặt kệ ai kia dỗi thì dỗi, không liên quan đến cô.

[...]

Một tuần sau.

- Ba ơi...ba ơi cứu con, con không muốn đâu....huhu.

Mới có năm giờ sáng, cái giấc mà mọi người vẫn còn say đắm trong mộng đẹp thì cô đã bị Vương Tử Dật vào tận giường vác đi ra ngoài phòng gym để tập thể dục.

- Cứu cái chi mà cứu, thể dục thể thao, sức khỏe dồi dào. Ba thấy con hơi lùn rồi đấy Mộng Nhiên.

- Lùn mới dễ thương!!

Mộng Nhiên chu môi phản bác. Vì Kha Luân bỗng dưng khát nước cho nên mới cơ hội bắt gặp được một cảnh tượng " đẫm nước mắt ". Chuyện này cũng không quá xa lạ đối với ông, mặc dù nằm trong phòng nhưng sáng sớm nào ông cũng nghe thấy tiếng khóc la của Mộng Nhiên truyền đến.

Mặc cho con gái tha thiết cầu cứu, van xin nhưng vì ông ấy thấy việc này khá thú vị, có lợi cho Mộng Nhiên nên cũng bỏ lơ, giao toàn quyền quản lý thời gian biểu của con gái cho Tử Dật.

- Em muốn ngủ, em buồn ngủ. Anh muốn tập tẹc gì thì làm một mình đi, sợ ma hay sao mà vác em theo.

Trong tuần qua thật sự là một cực hình đối với Mộng Nhiên. Chỉ có bảy ngày trong tuần vậy mà hết bốn đến năm ngày là cô phải cùng anh như thế này rồi.

- Một lát nữa còn phải đến trường, tiểu thư nhanh cái chân lên.

Vương Tử Dật vậy mà thật to gan, cô là bà chủ của anh đấy, thế mà anh lại dám quát cô như vậy.

- Của anh hết, em đi ngủ.

Bình thường thì buổi học bắt đầu từ tám giờ sáng, nên mọi khi Mộng Nhiên ngủ cái ẹn đến bảy giờ rưỡi mới thức dậy. Giờ giấc đột nhiên bị đảo loạn bất ngờ thế này cô không thích nghi được.

Cô èo uộc tìm đến ghế đệm dùng để nâng tạ mà nằm xuống, mặc kệ đời đánh một giấc thật say.

- Áaa...Chậm chậm thôi, nhanh quá sao em chịu nổi.

Nhưng Mộng Nhiên cũng ngây thơ quá rồi, tám chục con người như cô anh còn dũa được, chứ đừng nói là một. Mộng Nhiên bị Tử Dật ôm nách xách lên, đặt vào máy chạy bộ mà bật tốc độ gần đến mức tối đa.

- Độc ác, độc ác...anh không phải con người mà.

Đợi chờ Mộng Nhiên tỉnh táo thì anh mới tốt bụng điều chỉnh máy cho phù hợp. Ngày nào cũng vậy, ngoài lướt chân trên cỗ máy này và mấy bài múa may tay chân nhàm chán thì chẳng còn gì mới, bởi tuổi cô vẫn còn quá nhỏ mà phòng gym toàn những dụng cụ hỗ trợ cho người trưởng thành, cho nên chỉ có chạy bộ và tập thể dục nhịp điệu là phù hợp với Mộng Nhiên lúc này nhất.

- Anh đi nữa đi, em hối hận rồi!!

[...]

Một thời gian sau.

- Mộng Nhiên, anh để ý em từ rất lâu rồi. Em có thể làm bạn gái của anh được không?

Mặc dù hiện tại Mộng Nhiên chỉ vừa mới mười bốn tuổi, vẫn ở cái độ tuổi thanh thuần chưa được phép yêu đương, thế mà tầng trên lại có rất nhiều nam thần, học bá xuống tận lớp để tặng quà và theo đuổi cô. Làm Mộng Nhiên từ chối muốn gãy lưỡi.

Bởi vì những chàng trai đó rất có mắt nhìn đời, nhìn gái. Mộng Nhiên được ba mẹ săn sóc, và quan tâm từ những điều nhỏ nhặt, sữa sùng, dinh dưỡng đều được cung cấp đầy đủ trong mỗi bữa ăn, thậm chí còn có lúc dư thừa nên Mộng Nhiên đang có xu hướng bị dậy thì sớm. Còn chưa tới tuổi mười sáu vậy mà cô đã trổ mã hơn các bạn học đồng trang lứa rất nhiều.

Cô cũng chẳng cần lo lắng về vấn đề chiều cao của mình sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì trong vòng hai năm phải sống theo khuôn khổ do Tử Dật đề ra, và cũng nhờ ơn của người đàn ông đấy mà hiện tại Mộng Nhiên đã cán mốc một mét sáu mươi rồi. Sau này nếu có xui rủi không cao lên được nữa thì vẫn đủ để dùng.

- Anh thích em? Đừng đùa chứ, chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

Hôm nay vẫn vậy, cô đang ở trong dãy hành lang của trường. Mộng Nhiên theo học tại một trường quốc tế nổi tiếng trong thành phố. Nơi tụ họp của tất cả các cấp từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông đều có đủ tại nơi này.

Trong khi Mộng Nhiên đang trên đường ra xe thì một anh chàng điển trai, học khối mười hai đã chặn lối của cô, rồi dùng hoa hồng để tỏ tình

- Thành đôi rồi nói cũng không muộn. Giới thiệu một chút, anh là Dạ Thiên, năm nay hai mươi lăm tuổi. Là học sinh lớp 12C7, rất vui được làm quen với em.

Hai mươi lăm? Mộng Nhiên há hốc mồm khi tận tai nghe được số tuổi của anh ta. Ở độ tuổi này người ta đã thành đạt hết rồi, vậy mà anh ta vẫn còn luẩn quẩn ở ngôi trường cấp ba.

- Đừng bất ngờ, chỉ là kiến thức khó quá nên anh lưu ban một lớp hai lần thôi mà. Cũng nhờ vậy anh mới có cơ hội gặp được một nàng tiên nhỏ như em đấy.

Môi Mộng Nhiên hơi co giật nhẹ, chắc hẳn đây cũng là con cái của một gia tộc giàu có, hoặc là nhà tài trợ cho ngôi trường nên mới được ở lại lớp nhiều năm đến như vậy.

- Dạ thôi...ba em không cho yêu sớm, có người đang đợi em ngoài cổng, tạm biệt anh nhé.

Thay vì tán ngẫu với anh ta thì Mộng Nhiên ra về còn hơn. Không phải khinh thường nhưng nhìn chàng trai này chẳng mấy tốt đẹp, không có chí cầu tiến trong việc học thì đừng nghĩ xa với đến chuyện mai sau. Thôi thì nghĩ sao thì giữ trong lòng, ngoài mặt cứ từ chối khéo cho lịch sự.

- Ơ... bình thường anh chỉ ngồi trong xe thôi mà? Sao hôm nay lại đến tận đây để đón em thế?

Ra đến bên ngoài thì Mộng Nhiên đã nhìn thấy Tử Dật với một thân tay trang màu đen lịch lãm, mái tóc được vuốt ngược gọn gàng, lại còn đeo khẩu trang đen che đi một phần nhan sắc. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, hơi gằn giọng hỏi.

- Là thằng nào?