Nghiệt Duyên Hay Đường Mật?

Chương 39: Duyên phận trời ban



Tống Dụ đang đi tìm hai người kia, cô vừa nói chuyện với Triệu Tú Nhi một chút thì hai người này đã mất tích không thấy đâu. Bỗng nhiên, một làn gió vụt ngang qua mặt Tống Dụ. Đến khi Tống Dụ nhìn rõ, thì bóng lưng của Cảnh Hàn cũng đã cách cô ta một khoảng xa. Có điều…cái thứ đen ngòm ban nãy còn đuổi theo Cảnh Hàn, bây giờ lại dừng lại quay sang nhìn Tống Dụ.

Tống Dụ: “...” Đệt! Hai người này thế mà lại đi chọc chó sao????

Tống Dụ: “...Bé…bé ngoan…bình tĩnh…”

“Gâu…gâu…” Con chó dữ dằn sủa vài tiếng liền có xu hướng đổi mục tiêu, muốn rượt Tống Dụ. Tống Dụ hoảng hốt cũng tung người bỏ chạy, vừa chạy vừa la toáng lên kêu cứu. Cái vận đen đủi gì thế này!!!!! Sao mày không tiếp tục đuổi theo hai cái con người kia chứuuuu?

***

Cảnh Hàn chạy một hồi thì đã thấy cổng ra khỏi vườn chanh dây, dứt khoát bế Hạ Thanh Di chạy vụt ra ngoài luôn. Mọi người vẫn còn đang hái chanh dây, nên bên ngoài này cũng không có ai cả. Cảnh Hàn quay đầu nhìn lại, không thấy con chó kia đâu nữa rồi. Cậu thả Hạ Thanh Di xuống, chống hai tay xuống đầu gối thở dốc.

Hạ Thanh Di mặc dù một nửa đoạn đường về sau không còn tự mình chạy nữa, nhưng vì căng thẳng nên nhịp thở cũng không hề bình thường. Hai người nhìn nhau, không nhịn được cùng bật cười. Trời ạ! Thế nào lại từ hái chanh dây chuyển sang bị chó rượt vậy chứ!

Hạ Thanh Di: “Ha…Cảnh Hàn…chị cũng phục em luôn rồi đó…bế thêm chị mà còn cắt đuôi được chú chó kia nữa…ha ha…”

Cảnh Hàn vẫn còn hơi thở dốc, cười trả lời cô: “Tuổi thơ của em trải qua chuyện này nhiều lần rồi. Em còn bị chó cắn nữa cơ.”

Hạ Thanh Di: “Tuổi thơ của em cũng đặc sắc quá rồi đó! Cơ mà…sao lần nào chúng ta ở cạnh nhau cũng có chuyện hết vậy…ha…cái duyên phận gì thế không biết…”

Cảnh Hàn đã lấy lại được nhịp thở bình thường, cậu đứng thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực vừa cười vừa nghĩ tới lời Hạ Thanh Di nói. Đúng thật nhỉ? Lần đầu tiên thì là cậu bị đau dạ dày, lần thứ hai thì Hạ Thanh Di té bị thương ở tay, lần thứ ba thì cô bị thằng nhóc ở công viên xem là đồ ngốc, bây giờ thì cả hai bị chó rượt…Chậc…

Cảnh Hàn: “Duyên phận trời ban đó.”

Hạ Thanh Di nghe Cảnh Hàn thì ngừng cười…Lại nói mấy lời này rồi. Hôm nay Cảnh Hàn thật sự thể hiện quá rõ ràng. Ban đầu Hạ Thanh Di còn tưởng là vô tình, nhưng từ lúc Cảnh Hàn nắm tay cô kéo cô đi ở trước mặt Cung Triết, thì cô cũng dần nhận ra rồi…

Cảnh Hàn thấy bầu không khí bị lời nói của mình làm cho ngưng đọng, ho khan một tiếng.

“Khụ…chị có muốn vào hái tiếp không?”

Hạ Thanh Di nhìn giờ, thấy cũng còn khoảng 30 phút nữa là đến giờ tập trung rồi. Nhưng mà không hái tiếp thì cũng chẳng biết làm gì.

“Hái một lúc nữa đi, nhưng đi gần cửa ra thôi để lát nữa thuận tiện tập trung luôn.”

“Được.”

***

Tống Dụ la hét một hồi, kinh động cả vườn chanh dây, cuối cùng chị Lưu đang hái chanh dây cũng nghe thấy. Chị lập tức chạy tới, thấy Lucky của mình đang dí theo người ta, liền lên tiếng kêu nó dừng lại. Lucky nghe thấy tiếng của chủ nhân, lập tức dừng lại, chạy về phía chị Lưu.

Tống Dụ thấy cuối cùng con chó đen kia cũng không dí mình nữa, liền dừng bước thở dốc. Chị Lưu chạy tới gần Tống Dụ, xem xét từ trên xuống dưới của bạn sinh viên này.

“Có sao không? Có bị thương không?”

“Dạ…không sao…nhưng em bị dí sắp tắt thở rồi…”

Chị Lưu ngượng ngùng cười trừ.

“Chị xin lỗi nhé, rõ ràng đã dặn nhân viên xích nó lại rồi. Chắc có lẽ nhân viên quên mất.”

“Dạ…không sao ạ.” Tống Dụ khoát khoát tay.

Chị Lưu thấy tình hình thành ra thế này, nên cũng thông báo mọi người tập trung sớm rồi cho mọi người giải tán sớm luôn. Cả bọn hô hào hoan hô rồi cùng chị Lưu đi cất số chanh dây đã hái xong.

Tống Dụ sau khi đã bình tĩnh lại, bắt đầu chạy đi kiếm Triệu Tú Nhi. Lúc cô ta tới nơi, thấy Triệu Tú Nhi đang đen mặt ngồi một góc.

“Cảnh Hàn đâu?”

Tống Dụ gãi đầu.

“Cậu ta bị chó rượt, lúc tớ kiếm được cậu ta thì con chó đó đổi mục tiêu theo rượt tớ…Tớ vừa mới thoát ra được thôi…Giờ chị Lưu cho mọi người về nghỉ ngơi rồi…” Tống Dụ nói xong thì bước tới đỡ Triệu Tú Nhi đứng dậy, nhìn cô ta chật vật ngồi dưới đất lâu như vậy, Tống Dụ cũng cảm thấy hơi tội nghiệp. Nhưng Tống Dụ vừa chạm tay vào cánh tay Triệu Tú Nhi, đã bị cô ta hất văng ra. Hất mạnh tới nỗi làm Tống Dụ mất thăng bằng, trượt chân một cái ngã ra sau.

“A…” Tống Dụ kêu lên đau đớn. Hình như cô ta bị trẹo chân rồi.

Triệu Tú Nhi lạnh mặt đứng lên, phủi phủi quần áo.

“Đồ vô dụng! Cậu nên biến về thành phố đi! Chẳng làm được tích sự gì cả.” Nói xong rồi lạnh lùng bỏ đi, không thèm quan tâm Tống Dụ đang đau đớn ngồi trên đất.

Tống Dụ hoảng hốt kêu Triệu Tú Nhi, nhưng cô ta không hề quay đầu, một nước đi thẳng ra ngoài.

Ban nãy lúc Tống Dụ quay về tìm Triệu Tú Nhi, mọi người đều đã tản ra đi về hết rồi. Bây giờ Triệu Tú Nhi bỏ mặc Tống Dụ tại đây, ai sẽ giúp cô quay trở về chứ? Tống Dụ còn không phải sinh viên trường, không quen biết bất kỳ người nào, cũng không hề có số điện thoại của giảng viên hay người phụ trách tại nhà máy…

Tống Dụ đành cắn răng, cố lết lại chỗ cột gỗ để chống tay đứng dậy, sau đó lết từng bước chậm rãi đi ra. Triệu Tú Nhi…mày giỏi lắm.

Tống Dụ lấy điện thoại ra, gọi cho đám đàn em của cô ta cho người xuống thôn đón cô. Chuyện đã thành ra thế này, còn ở lại đây làm gì nữa. Nhưng đương nhiên phải đợi mấy tiếng đồng hồ thì mới có người tới đón Tống Dụ được rồi. Trong lúc đó chỉ có thể lết được tới đâu hay tới đó, gặp được người dân thì nhờ người ta giúp đỡ thôi.