Nghiệt Nợ

Chương 1: Sai lầm*



Edit: Ngộ

*Tiêu đề chương có dấu * do edit đặt.

____________________

08/08/2019

Đỗ Vân Sinh lại lần nữa mơ thấy chính mình ở Khất La Trại hai tháng.

Khất La Trại ở một ngọn núi lớn xa xôi, nơi đó là nơi cư trú nhiều thế hệ của một dòng họ thần bí tộc nhân Miêu tộc, nghe nói Trại Dân* bất luận già trẻ nam nữ đều sẽ biết cổ thuật.

*Trại Dân: Người trong trại.

Đỗ Vân Sinh ngay từ đầu cho rằng cổ thuật là lời nói vô căn cứ, tuy rằng trong trại độc trùng rất nhiều, nhưng ai làm trại tử mà lại ở chỗ sâu trong núi lớn?

Hắn mang theo rất nhiều thuốc đuổi côn trùng, nước thuốc phòng độc trùng, nhưng vô dụng, trợ lý đi cùng vẫn là bị độc trùng cắn phải đưa đi bệnh viện. Những người khác cũng không muốn làm, trả gấp hai tiền lương cũng không chịu.

Điều kiện sinh hoạt của Khất La Trại quá kém, lạc hậu lại bần cùng, ngay cả đèn điện cũng không có. Chính là Đỗ Vân Sinh yêu cầu ở Khất La Sơn quay chụp một bộ phim phóng sự, hắn là đạo diễn, đã thật lâu chưa có tác phẩm mới, nhu cầu cấp bách cần quay một bộ điện ảnh đề tài đặc biệt vì chính mình nâng cao danh tiếng ở dàn đạo diễn địa vị tầm trung.

Lần này hao phí quá nhiều tài chính, tốn rất nhiều thời gian trù bị, Đỗ Vân Sinh không có khả năng dễ dàng từ bỏ. Sầu muộn bối rối hết sức, hắn nghĩ đến thuê địa phương Trại Dân, chỉ cần tiêu phí khoản tiền bằng một phần mười tiền thuê những người khác là có thể thuê được người có thể lực tốt lại quen thuộc địa phương Trại Dân nơi núi lớn này.

Vì thế Đỗ Vân Sinh xuất phát, ở chỗ đất trống trong trại khua chiêng gõ trống, lệnh phó đạo diễn tuyên bố thuê Trại Dân. Tiếp theo chủ động lên đài, ra thông báo tuyển người, người của Trại Dân cũng được ghi danh.

Lúc ấy Đỗ Vân Sinh không có nhận thấy được đây là địa phương không thích hợp, trong mắt trong lòng hắn đều là tiến độ quay chụp, đến nỗi khốn cùng Trại Dân, hoàn toàn không đi vào được mắt hắn. Hắn khinh thường Trại Dân, tự nhiên không tốn nhiều tâm tư đi chú ý.

Cho nên hắn không biết ngay lúc đó người ở Trại Dân dùng ánh mắt xem người ngoại lai như hắn cùng mọi người như đang xem khỉ biểu diễn, ánh mắt lạnh băng lại quỷ dị.

Đỗ Vân Sinh không có nhận thấy được, hắn tự tin mà cho rằng Trại Dân không có khả năng cự tuyệt.

Nhưng hiện tại ở trong mộng dùng góc độ người xem đến xem, Đỗ Vân Sinh mới phát hiện thì ra khác thường đã sớm từ ban đầu tồn tại, đáng tiếc hắn tự đại cùng khinh mạn hoàn toàn không có phát hiện.

Trại Dân mắt lạnh xem bọn họ ở trên đài nói, thái độ thờ ơ bị coi là khiếp đảm, trên đài Đỗ Vân Sinh rất là không kiên nhẫn, lại lần nữa đem nội dung lặp lại một lần.

Lúc này rốt cuộc có người hưởng ứng.

Đám người tách ra, một thanh niên diễm lệ yêu dị đi ra, ngẩng đầu nháy mắt kinh diễm chán đến chết Đỗ Vân Sinh.

Trong mộng 'Đỗ Vân Sinh' trợn tròn đôi mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm thanh niên diễm lệ yêu dị kia, không tự giác nuốt nước miếng, đầy mặt đều là biểu tình kinh diễm, thế cho nên xem nhẹ thái độ khiêm tốn, kính sợ trong nháy mắt của nhóm Trại Dân thời điểm thanh niên xuất hiện.

Thanh niên nói hắn kêu Đằng Chỉ Thanh, là Khất La Trại Trại Dân, muốn báo danh cho thông báo tuyển dụng của 'Đỗ đạo'. 'Đỗ Vân Sinh' hận không thể để hắn làm nam chính màn ảnh, cũng may suy nghĩ đến ảnh hưởng không nổi điên.

Hắn lung tung gật đầu, cuối cùng để Đằng Chỉ Thanh thêm vào chỗ trống trợ lý của hắn, để Đằng Chỉ Thanh cùng hắn cùng ăn cùng ở cùng nhau.

'Đỗ Vân Sinh' thích Đằng Chỉ Thanh, bởi vì hắn quá xinh đẹp, hơn nữa có chứa khí chất quỷ bí nguy hiểm nào đó, giống như rắn độc sặc sỡ, hoa độc mỹ lệ, biết rõ nguy hiểm vẫn không chịu khắc chế bị hấp dẫn.

Hắn bắt đầu rồi một bên quay chụp, một bên theo đuổi Đằng Chỉ Thanh.

Thanh niên không đáp ứng hắn theo đuổi, nhưng cũng không có cự tuyệt, hắn cam chịu 'Đỗ Vân Sinh' theo đuổi.

Một tháng rưỡi sau, 'Đỗ Vân Sinh' hao tổn tâm huyết bố trí ra cảnh tỏ tình hướng thanh niên, thanh niên hỏi hắn có hay không thiệt tình.

'Đỗ Vân Sinh' khẳng định gật đầu cũng tỏ vẻ hắn yêu thanh niên, vĩnh viễn không thay lòng.

"Đỗ Vân Sinh yêu Đằng Chỉ Thanh, vĩnh viễn không thay lòng."

Đỗ Vân Sinh ở trong mộng thấy một màn như vậy, cảm xúc thực kích động, hắn điên cuồng hò hét, đấm đánh, mong đợi thời gian có thể trở lại, hy vọng có thể làm 'Đỗ Vân Sinh' thấy sắc nảy lòng tham kia hai năm trước đừng đi trêu chọc Đằng Chỉ Thanh.

Rời khỏi hắn!

Rời khỏi Đằng Chỉ Thanh!

Đừng đi trêu chọc hắn!

Đừng đi trêu chọc Đằng Chỉ Thanh!

Đừng đến Khất La Trại! Rời đi!

Cự tuyệt Đằng Chỉ Thanh, vĩnh viễn đừng nói yêu hắn!

Hắn là ma quỷ! Bọn họ là yêu tà!

Toàn bộ Khất La Trại không ai là bình thường a!

Đỗ Vân Sinh điên cuồng hò hét, thế cho nên biểu tình vặn vẹo, trên mặt đều là nước mắt.

Đương hắn nhìn đến Đằng Chỉ Thanh lộ ra tươi cười với 'Đỗ Vân Sinh', mà người sau mừng rỡ như điên, hắn nhìn đến Đằng Chỉ Thanh gật đầu đáp ứng 'Đỗ Vân Sinh' tỏ tình, lúc hắn nghe được Đằng Chỉ Thanh nhẹ giọng nỉ non một câu 'nhớ kỹ lời anh nói, thần đang nghe, tôi nhớ kỹ, không thể đổi ý, không thể phụ tôi' là lúc, Đỗ Vân Sinh trong mộng tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Hắn nhìn 'Đỗ Vân Sinh' đang cao hứng phấn chấn nửa khẩn cầu nửa thống khổ nói: "Đừng đáp ứng hắn, xin anh, chạy nhanh rời đi đi...... A a rời đi a!!"

Đỗ Vân Sinh hỏng mất nắm tóc đau khóc thành tiếng: "Thực xin lỗi a —— tôi sai rồi, tôi cùng anh xin lỗi...... Đằng Chỉ Thanh, tôi sai rồi!! Anh buông tha tôi a!! Cầu xin anh buông tha tôi đi!"

..

Khất La Sơn, Khất La Trại.

Một loạt nhà sàn hai tầng sâu trong trại tử, trong lâu phòng ngủ chính cửa sổ trúc mở ra, ánh trăng sái lạc tiến sàn nhà, dừng ở trên giường. Trên giường cuộn tròn một thanh niên gầy yếu, đôi tay thanh niên nắm chặt, bắt chéo đặt trước ngực, phát ra âm thanh nhỏ bé, thống khổ khóc nức nở, thỉnh thoảng nỉ non 'tôi sai rồi', 'buông tha tôi'.

Đột nhiên, thanh niên mở to mắt, thẳng lăng lăng trừng mắt phía trước, như là người bệnh tinh thần không quá bình thường. Hắn duy trì tư thế này hồi lâu không có động, đôi mắt cũng không có chớp một chút, thẳng đến khi chua xót rớt nước mắt, nhịn không được mới nhẹ nhàng nháy mắt.

Đôi mắt chớp hai cái, lại chớp hai cái, như là cơ quan bị mở ra, vạn sự vạn vật rốt cuộc có thể động đậy, tư duy cũng chậm rãi thông suốt, bất quá vẫn như cũ trì độn.

Thanh niên chậm rì rì ngồi dậy, chăn trên người chảy xuống dưới, lộ ra ngực dấu hôn mới bao trùm lên dấu hôn cũ. Hắn ngồi yên sau một lúc lâu, hoàn toàn đem chăn xốc lên, phía dưới không có mặc quần áo.

Đứng dậy, hai chân vừa mới đặt trên sàn nhà, lại mềm chân tê liệt mà ngã xuống trên mặt đất, ấp ủ sau một lúc lâu mới miễn cưỡng bò đứng lên, trên sàn nhà sờ đến một kiện quần áo ngoài, đó là của Đằng Chỉ Thanh.

Tròng lên trên người, miễn cưỡng che khuất chút, cuối cùng không như áo rách quần manh.

Thanh niên thực trì độn, thường xuyên là làm một việc xong liền phải dừng lại phát trong chốc lát ngốc, hình như là ở tự hỏi bước tiếp theo muốn làm cái gì. Tròng lên quần áo sau, hắn liền bò đến trước cửa sổ, tay mới vừa để lên cửa sổ, liền có một cái con rắn nhỏ sặc sỡ đột nhiên ở sau đầu, phun đầu lưỡi theo dõi.

Thanh niên sửng sốt một chút, theo sau tập mãi thành thói quen dựa vào cửa sổ ghế tre thượng xem ánh trăng.

Hắn không đi, con rắn nhỏ cũng không có đi.

Đây là tai mắt Đằng Chỉ Thanh đặt ở bên thân hắn theo dõi, rất nhiều, một khi thanh niên bước ra phòng liền sẽ chú ý cảnh giác.

Cho nên hắn trốn không thoát.

..

Rào rạt.

Rất nhỏ tiếng bước chân ở sau người vang lên tới, giống rắn bò trên mặt cỏ, lè lưỡi, âm lãnh mà nguy hiểm.

Đỗ Vân Sinh ôm bả vai run bần bật, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, hai mắt lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm tiểu hoa xà kia bơi trở về. Một mạt bóng đen bao phủ nơi hắn ở, bóng dáng một con tế xà bao trùm lên vị trí tiểu hoa xà ban đầu.

Một bàn tay nắm lấy bả vai Đỗ Vân Sinh, nắm tay hắn, dắt lấy nắm chặt. Đỗ Vân Sinh ánh mắt tùy theo di chuyển, hắn thấy bàn tay nắm lấy tay mình kia, tay nam nhân.

Như ngọc điêu khắc mà thành giống nhau, tinh xảo trắng nõn, phi thường xinh đẹp. Mu bàn tay trắng đến nỗi có thể thấy mạch máu màu xanh lá, mạch máu bao vây lấy máu trào dâng, máu kia đại khái là lạnh đi.

Một chiếc nhẫn ban chỉ bằng đồng thau cổ quái cực lớn đeo trên ngón tay cái, như là khảm nhập đi vào giống nhau, rất cổ quái, lại phá lệ phù hợp với bàn tay cực kỳ xinh đẹp kia.

Một bàn khác tay duỗi lại đây, nâng cằm Đỗ Vân Sinh khiến cho hắn ngẩng đầu, thanh âm thanh thúy như là kim thạch đánh đồng thau vang lên ở bên tai, hắn nghe được nam nhân hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Có chút không để ý, thuyết minh hắn lúc này tâm tình còn tính không tồi.

Đỗ Vân Sinh suy nghĩ, môi lại nhấp đến càng khẩn, tái nhợt đến không có huyết sắc.

Hắn nhìn ảnh ngược trong mắt nam nhân trước mắt, đây là một người xinh đẹp đến quỷ dị. Luôn có một ít người quá xinh đẹp như vậy, không giống người thật, vì thế sinh ra quỷ quyệt khủng bố cảm giác.

Đằng Chỉ Thanh chính là loại người này, dung mạo quá mức diễm lệ xinh đẹp, biểu tình luôn là nhàn nhạt, không giống như là người thật. Hơn nữa hàng năm cư trú ở Khất La Sơn Trại, từ nhỏ làm bạn cùng cổ trùng, cho nên tăng thêm cảm giác thần bí quỷ quyệt.

Đằng Chỉ Thanh gặm cắn lỗ tai cùng gương mặt Đỗ Vân Sinh: "Nói chuyện."

Lông mi Đỗ Vân Sinh run nhè nhẹ, trái tim giống như bị nhéo giữ, hắn thực sợ hãi, sốt ruột suy nghĩ lời muốn nói, miệng lại giống vỏ trai giống nhau nhắm chặt, căn bản không nghe sai sử.

Đằng Chỉ Thanh cắn hắn, đôi mắt lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh, không buông tha hắn một chút ít biểu tình biến hóa.

Tay hắn linh hoạt thâm nhập trong vạt áo, lông mi Đỗ Vân Sinh run rẩy lợi hại, cả người cũng bắt đầu run rẩy, tinh tế hừ hừ, như là bị khi dễ đặc biệt tàn nhẫn, nhịn không được muốn khóc lại muốn ngăn chặn.

"Tiểu oa nhi đã ngủ, chúng ta lại sinh thêm một đứa."

Nghe vậy, Đỗ Vân Sinh nhớ tới bụng tám tháng lớn như quái vật, nhớ tới bụng bị xé rách đau đớn, hắn hoảng sợ không thôi, bắt đầu giãy giụa, lắc đầu cự tuyệt: "Không, không muốn...... Không cần ——"

"Vì cái gì? Em không phải thực thích trẻ con sao?" Đằng Chỉ Thanh không quá minh bạch. "Lúc trước em chạy, vứt bỏ tôi, cự tuyệt tôi, còn không phải là nói em muốn tiểu hài tử, tôi không thể cho em sao? Tôi cho em, em lại không vui."

Đằng Chỉ Thanh lắc đầu: "Em thật khó hầu hạ, bị chiều hư."

Thân thể Đỗ Vân Sinh run rẩy, bắt lấy góc áo Đằng Chỉ Thanh, hai mắt trừng thật lớn, hắn muốn kháng cự đụng chạm nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể khẩn cầu Đằng Chỉ Thanh thương tiếc hắn một chút. Hắn nói chính mình biết sai rồi, không dám chạy, không dám lại vứt bỏ lời thề, cầu Đằng Chỉ Thanh thương tiếc hắn, không cần tiểu oa nhi.

Đỗ Vân Sinh sợ hãi Đằng Chỉ Thanh, nhưng trừ bỏ trong lòng ngực Đằng Chỉ Thanh, hắn lại không chỗ để đi.

Hắn run bần bật dựa sát vào Đằng Chỉ Thanh, sợ đến nước mắt rơi xuống: "Tôi từ bỏ, được không?"

Đằng Chỉ Thanh: "Không cần cái gì?"

"Không cần tiểu oa nhi, được không?"

Đằng Chỉ Thanh nhẹ nhàng vuốt Đỗ Vân Sinh đầu tóc, Đỗ Vân Sinh lưng một trận lạnh lẽo, Đằng Chỉ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ ở trong mắt hắn giống như sắc thái một con rắn độc sặc sỡ.

"Em có yêu cầu, tôi đều sẽ đáp ứng. Nhưng tương ứng, em phải trả giá chút gì."

"Tôi hiểu rõ."

Đỗ Vân Sinh minh bạch, đây là hắn hẳn là trả giá đại giới, bị sắc sở mê lại từng phụ lòng đại giới.

Đỗ Vân Sinh run run rẩy rẩy nhón mũi chân, ôm lấy bả vai Đằng Chỉ Thanh, chủ động hiến tế.

..

Hai năm trước, Khất La Sơn.

Đỗ Vân Sinh lau sạch mồ hôi trên trán, quay đầu lại quát lớn: "Đừng đem thiết bị kéo trên mặt đất, không có sức lực kêu người khác tới phụ một chút, khiêng để trên vai. A Sơn, đem thuốc đuổi muỗi lấy tới phun một chút. Còn có, bao lâu nữa mới đến Khất La Trại?"

Nhân viên công tác đoàn phim đi phía sau cùng có chút bực bội, đi bộ vào núi lớn, trên người còn khiêng thiết bị cồng kềnh, còn phải đề phòng độc trùng tán loạn trong núi sâu, vốn là thể xác và tinh thần đều mệt, bởi vậy đều mắt trông mong nhìn người dẫn đường.

Đỗ Vân Sinh cũng muốn nhanh lên đến Khất La Trại, da hắn chỗ nào hở bên ngoài đều bị muỗi đốt ra mảng lớn bọc mủ, cho nên không ngừng thúc giục A Sơn dò hỏi người dẫn đường.

Người dẫn đường đi tuốt đàng trước, nghe được A Sơn dò hỏi liền nói: "Rất mau liền đến."

Đỗ Vân Sinh không kiên nhẫn: "Đừng nói thế, hỏi còn bao lâu nữa."

A Sơn chạy tới hỏi, người dẫn đường trả lời là còn hai mươi phút. Thời gian trong phạm vi có thể tiếp thu, sắc mặt Đỗ Vân Sinh liền hòa hoãn, đem này tin tức nói cho những người khác.

Nhân viên công tác nghe được lời này, cũng đánh lên tinh thần, trong lòng đếm thời gian, yên lặng lên đường, bất tri bất giác cũng đến nơi.

Khất La Trại ở vào núi sâu trung, không có người dẫn đường dẫn đường căn bản tìm không thấy.

Đỗ Vân Sinh nghe được Khất La Trại vẫn là do một vị bằng hữu nói cho hắn, bằng hữu kia khuyên hắn tốt nhất đừng đi, thấy khuyên không được mới lại báo cho hắn, ngàn vạn đừng đi trêu chọc cô nương trong trại.

Nếu chỉ là muốn chơi chơi, loại này ý niệm tốt nhất đánh mất, nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không hối hận không kịp.

Đỗ Vân Sinh hỏi hắn nguyên nhân.

Bằng hữu kia do dự hồi lâu mới thần bí mà nói: "Đó là trại tử chuyên dùng cổ, nhưng chỉ cần cậu đừng đi trêu chọc người nơi đó, bọn họ sẽ không hạ cổ cậu."

Đỗ Vân Sinh nói giỡn: "Nếu là bọn họ tới trêu chọc mình đâu?"

Bằng hữu sắc mặt nghiêm túc nói hắn đừng nói giỡn, nếu phát hiện không ổn tốt nhất chạy nhanh rời đi, đừng đi đụng chạm những người có hảo cảm với chính mình, đừng đem đồ vật của mình để lại.

Đỗ Vân Sinh xua xua tay, căn bản không tin cổ thuật, hắn chỉ là cảm thấy hứng thú đối với trại tử trong núi sâu, làm ra tới nhất định sẽ khiến cho oanh động.

A Sơn: "Đỗ đạo, tới rồi!"

A Sơn là trợ lý Đỗ Vân Sinh, theo hắn hai năm, năng lực khá được. Hắn chạy như bay lại đây nói cho Đỗ Vân Sinh: "Chúng ta sẽ ở lại dãy nhà sàn kia, đó là phòng của người dẫn đường, hắn thuê cho chúng ta. Tiền thuê hai tháng là hai ngàn năm trăm tệ."

Đỗ Vân Sinh cười nhạo: "Hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"

A Sơn sắc mặt xấu hổ: "Phòng ở giữa núi sâu, tiền thuê này xác thật rất quý, bất quá phòng ở rất lớn, hai tầng lâu. Em đã xem qua, tổng cộng sáu gian phòng, phòng khách cùng bếp đều có, cũng có điện, thế là được rồi."

Đỗ Vân Sinh biểu tình nhìn không ra tốt xấu, hắn chỉ nói: "Được rồi, cho hắn hai ngàn năm. Bảo hắn hai tháng sau trở về, lại mang chúng ta đi ra ngoài."

A Sơn: "Được!"

Một phen lăn lộn, Đỗ Vân Sinh và nhân viên đoàn phim liền ở Khất La Trại sửa soạn từ trên xuống dưới. Thời điểm ngày đầu tiên xuất hiện, trong trại có không ít trẻ con đến vây lại đây xem, nhưng lại không nói gì, liền thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm, làm người cảm thấy không thoải mái.

Đỗ Vân Sinh từ rương hành lý lấy ra gói kẹo, đưa cho A Sơn mang đi ra ngoài phân cho bọn họ.

Đám kia tiểu hài tử không lấy, lập tức giải tán.

Đỗ Vân Sinh cười lạnh: "Không biết tốt xấu."

___________________________

Lên wordpress của Ngộ để đọc sớm hơn nhé!!!!