Nghiệt Nợ

Chương 3: Hồ Điệp Cốc



Edit:

Đằng Chỉ Thanh ở tại một tòa nhà sàn hai tầng hai sâu trong trại, chung quanh bị bốn năm tầng nhà sàn khác trùng điệp vây lại, ở chỗ sâu nhất, nhưng địa thế tương đối cao, cho nên cũng không có bị che lấp ánh nắng.

Bên ngoài nhà sàn vây một tầng hàng rào, bên trong hàng rào là viện tử nhỏ, viện tử có làm vài thước ruộng, trong ruộng trồng dược thảo không biết tên.

Đằng Chỉ Thanh mặc phục sức đặc hữu Miêu trại, xoay người làm hoa cỏ trong viện, ánh mặt trời vàng chói rơi vào bên mặt trắng nõn của hắn, đẹp đến mức không giống người thật.

Đỗ Vân Sinh đứng bên ngoài hàng rào, ánh mắt mang theo si mê nhìn qua Đằng Chỉ Thanh, nhìn một đoạn thời gian rất dài, giống như hoàn toàn quên sự tình tiến độ quay chụp cùng thời gian cấp bách.

Hắn gần đây quấn lấy Đằng Chỉ Thanh, khắp nơi lấy lòng, đem tất cả thủ đoạn theo đuổi đều dùng ra.

Đáng tiếc Đằng Chỉ Thanh là đóa cao lãnh chi hoa, thái độ đối đãi với Đỗ Vân Sinh từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, như gần như xa, liền cửa nhà cũng không cho hắn đi vào.

Lúc hai người ở chung, đa phần là Đỗ Vân Sinh chủ động.

Đỗ Vân Sinh thấy Đằng Chỉ Thanh buông ấm tưới nước xuống, quay người liền đi vào bên trong liền bước mau tới trước mấy bước, một tay khoác lên trên hàng rào gọi hắn: "A Thanh —— "

Lần đầu thấy Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh kêu tên đầy đủ, khi đó hắn cảm thấy Đằng Chỉ Thanh vóc người đẹp mắt, đến tên cũng dễ nghe như vậy. Gọi hồi lâu, lại cảm thấy Đằng Chỉ Thanh quá lạnh nhạt, cho nên hắn hô 'Chỉ Thanh'. Hiện tại được một tấc lại muốn tiến một thước, đổi thành càng thêm thân mật 'A Thanh', phảng phất làm như vậy liền có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Đỗ Vân Sinh vẫn kêu sung sướng, Đằng Chỉ Thanh cũng mặc hắn, không thương không ngứa, cũng thế nào phản ứng.

Đối Đằng Chỉ Thanh mà nói, tên hán chỉ là cái ký hiệu.

Đằng Chỉ Thanh quay người, nhìn về phía Đỗ Vân Sinh: "Chuyện gì?"

Đỗ Vân Sinh lộ ra nụ cười: "Nên đi làm."

Trong vòng có người từng nói Đỗ Vân Sinh có thể lừa nhiều trái tim như vậy, chính là vì với hắn cười một tiếng lên liền có mười phần cảm giác thiếu niên, cởi mở sạch sẽ, chân thành không tâm cơ. Giống như xanh thẳm tuế nguyệt bên trong thiếu niên áo trắng, không ai có thể chống cự được.

Đằng Chỉ Thanh trực câu câu nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh, đôi mắt đen nhánh như vực sâu, trong vực sâu không có chút rung động nào, nhưng ẩn núp nguy hiểm không thể dự đoán.

Sau một lúc lâu, Đằng Chỉ Thanh mở miệng: "Không phải bảo hôm nay không có công việc?"

Đỗ Vân Sinh: "Ta quay chụp thời gian rất ngẫu nhiên, bất cứ lúc nào cũng sẽ thay đổi thời gian. Khả năng buổi sáng thông báo hôm nay không có an bài, giữa trưa, buổi chiều hoặc là ban đêm, đột nhiên liền có sắp xếp... Ngươi khả năng không biết."

Đằng Chỉ Thanh: "Cái gì thu xếp?"

Đỗ Vân Sinh: "Lên núi. Ta nghe nói sâu trong núi Khất La có Hồ Điệp Cốc, một năm bốn mùa, hồ điệp* vờn quanh, sẽ không chết."

*Hồ điệp: Bướm.

Đằng Chỉ Thanh: "Không có vật nào là không biết tử vong."

Đỗ Vân Sinh: "Cho nên thật sự có Hồ Điệp Cốc?"

Đằng Chỉ Thanh: "Có."

Đỗ Vân Sinh: "Hiện tại đi có thể nhìn thấy hồ điệp sao?"

Đằng Chỉ Thanh: "Có thể."

Đỗ Vân Sinh: "Anh biết đường?"

Đằng Chỉ Thanh: "Tôi biết."

Đỗ Vân Sinh: "Có thể dẫn bọn tôi đi sao?"

Đằng Chỉ Thanh: "Các người đừng hối hận là được."

Đỗ Vân Sinh cười cười, hững hờ nói: "Chẳng lẽ có nguy hiểm? Hay là hồ điệp kia sẽ ăn thịt người?"

Đằng Chỉ Thanh buông xuống ống tay áo bị kéo lên, nghe vậy liếc Đỗ Vân Sinh, con mắt đen nhánh hẹp dài lưu quang uyển chuyển, hắn ngữ khí bình tĩnh nói: "Bọn chúng thích máu cùng thịt."

Nếu như lúc này Đỗ Vân Sinh không có bị sắc đẹp mê hoặc, hắn nhất định nhìn ra được nguy hiểm vây quanh trên người Đằng Chỉ Thanh. Thế nhưng hiện thực tương phản, Đỗ Vân Sinh không chỉ có không có coi lời của hắn là thật, ngược lại tưởng rằng đang nói đùa.

"Chỉ có yêu mị mới ăn máu thịt, yêu mị luôn luôn mê tâm trí người ta." Đỗ Vân Sinh cười: "Tôi ngược lại càng cảm thấy hứng thú."

Đằng Chỉ Thanh bẻ một đóa không biết tên màu xanh lam trước mặt, trên đóa hoa dường như hòa hợp cùng sương mù, thanh lệ lại xinh đẹp. Hắn đem đóa hoa màu xanh lam này cài lên vạt áo, sau đó đẩy ra hàng rào đi ra đình viện.

"Cậu không sợ?"

"Yêu mị? Tôi không sợ."

"Vì sắc đẹp mê hoặc."

Đỗ Vân Sinh cười khẽ: "Làm sao anh biết là tôi sẽ bị mê hoặc, mà không phải yêu mị bị tôi mê hoặc?"

Phong lưu lại tự phụ, nhưng không làm cho người ta chán ghét.

Nghe vậy, Đằng Chỉ Thanh ánh mắt lóe lên một vòng quỷ lệ màu u lam, nhưng là thoáng qua liền mất, cho dù là Đỗ Vân Sinh nhìn chằm chằm hắn một chút cũng không rời mắt cũng không phát hiện.

"Đi thôi, tôi dẫn đường. Có điều, đường xá xa xôi, có thể phải qua đêm bên ngoài, cần chuẩn bị chút thuốc bột phòng trùng."

"Đi chỗ nào mua?"

" Khất La trại từng nhà đều sẽ làm thuốc bột phòng trùng."

Nghe vậy, Đỗ Vân Sinh nhíu mày: "Người dẫn đường không có nói với tôi chuyện này."

Nếu như sớm biết trại dân có thuốc bột phòng trùng, bọn hắn cũng không bị đốt nhiều như vậy. Nhưng nếu là sớm một chút mua được thuốc bột phòng trùng, nói không chừng cũng không có cách nào quen biết Đằng Chỉ Thanh.

Bởi vậy, Đỗ Vân Sinh rất nhanh không so đo chuyện này, hắn lẩm bẩm: "Tôi bảo người đi mua."

Đằng Chỉ Thanh nhắc nhở hắn: "Giá cả không rẻ."

Đỗ Vân Sinh không quá để ý: "Có thể đắt bao nhiêu?"

Hiện thực rất nhanh liền sẽ nói cho hắn biết, bọn này trại dân sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đến cỡ nào!

Một túi nhỏ thuốc bột thế mà đến hai ba trăm tệ!

Đỗ Vân Sinh đen mặt, cắn răng bỏ ra mấy ngàn tệ mua thuốc bột phòng trùng, hắn lúc này nếu vẫn cảm thấy trại dân Khất La trại vô tri đơn thuần chính là ngu quá mức!

Đỗ Vân Sinh cùng Đằng Chỉ Thanh cùng sáu nhân viên công tác khiêng thiết bị quay chụp bước vào rừng, tiến về Hồ Điệp Cốc. Thời điểm Đỗ Vân Sinh chỉ huy nhân viên công tác mang đủ trang bị cùng lương khô trở lại, chợt thấy bên cạnh Đằng Chỉ Thanh có thêm một trại dân Khất La trại.

Hai người đang nói chuyện, người khác không nhận ra thái độ trại dân tựa hồ có chút cung kính, mà thái độ Đằng Chỉ Thanh thì lãnh đạm xa cách.

Cái này khiến Đỗ Vân Sinh dễ chịu chút, bởi vì Đằng Chỉ Thanh đối với hắn cũng lãnh đạm như vậy.

Đỗ Vân Sinh tới gần hai người, nhưng chỉ nghe được Miêu ngữ xa lạ, mà lại chỉ nghe một đoạn nhỏ, Đằng Chỉ Thanh lập tức dừng câu chuyện, quay đầu lạnh lùng liếc mắt qua, chờ hắn phân phó lần nữa một câu, trại dân xa lạ kia liền rời đi.

"A Thanh, vừa rồi người kia là bằng hữu của anh?"

Đằng Chỉ Thanh không trả lời mà hỏi lại: "Chuẩn bị kỹ càng rồi?"

Đỗ Vân Sinh: "Ừm, có thể xuất phát."

Đằng Chỉ Thanh: "Trên lưng cậu dấu cái gì?"

Đỗ Vân Sinh cõng cái ba lô rất nặng, bên trong không biết cất giữ thứ gì.

" Đồ vật trọng yếu."

Đằng Chỉ Thanh: "Đi vào đó, không cần thiết mang quá nhiều đồ."

Đỗ Vân Sinh cười cười, phụ họa hắn nhưng không có bớt đồ trong ba lô.

Đằng Chỉ Thanh thấy thế, ngậm miệng không nhắc nhở.

Một nhóm tám người hướng trong núi xuất phát, thâm sơn căn bản cũng không có đường, khắp nơi là cây cối bao trùm, nếu không phải có Đằng Chỉ Thanh ở phía trước dẫn đi, thình lình tìm đến một đầu đường nhỏ hẹp chỉ có thể một người thông qua, những người khác đoán chừng đi cả một đời đều đi ra không được.

Đằng Chỉ Thanh đi ở đầu tiên, trên người hắn không có mang bất kỳ vật gì, đi được phá lệ nhẹ nhõm. Linh đang* quấn ở hai túm đuôi tóc kêu đinh đinh, không nhanh không chậm, mười phần tiết tấu, giống như chủ nhân.

*Linh đang: chuông

Không nhanh không chậm, nhàn nhã như đi dạo, thời điểm khi người khác mệt mỏi hai chân run lên, có mồ hôi trán, Đằng Chỉ Thanh vẫn như cũ vô cùng dễ dàng, mà lại không chậm dần bước chân.

Dần dần, người phía sau theo không kịp.

Đỗ Vân Sinh bắp chân vẫn còn đang rung động, thở hồng hộc cao giọng hô Đằng Chỉ Thanh: "Ngừng, hô —— ngừng một chút, chúng ta, hô —— nghỉ ngơi mười phút."

Đằng Chỉ Thanh quay người, đưa lưng về phía ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống xem bọn hắn, sau đó đi đến bên vách đá cạnh một gốc cây đứng, nhìn về đỉnh núi phương xa.

Đỗ Vân Sinh làm một cái thủ thế với nhân viên công tác, ra hiệu bọn hắn nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó leo đến bên cạnh Đằng Chỉ Thanh, thở phì phò nói ra: "Anh... Thể lực cũng quá tốt."

Đằng Chỉ Thanh không để ý hắn.

Đỗ Vân Sinh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, cảm thấy càng xem càng đẹp mắt, không khỏi cười ra tiếng. Sau đó từ trong ba lô lấy ra một bình nước, sau khi vặn ra kéo góc áo Đằng Chỉ Thanh, đưa cho hắn: "Uống nước."

Đằng Chỉ Thanh: "Trên núi có nước suối, cậu không cần thiết mang theo."

Đỗ Vân Sinh tốt tính giải thích: "Tôi đoán chừng không có nhanh như vậy nhìn thấy nước suối, anh nhìn đám người với tôi kia, từng người bình thường không rèn luyện, đi đoạn đường núi liền mệt mỏi không được. Một đường mà đi, khẳng định chậm trễ không ít thời gian, cho nên tôi liền mang theo nước. Tôi nhớ được người dẫn đường nói qua, anh rất thích uống nước."

Trên thực tế là Đỗ Vân Sinh dùng tiền từ trại dân chỗ ấy nghe được tin tức, Đằng Chỉ Thanh mỗi ngày uống lượng nước thật nhiều.

Đằng Chỉ Thanh chớp mắt, dưới lông mi dài như cánh bướm ánh mắt phương lưu lại đạo âm ảnh, nương theo ánh chiều tà, giống một tầng kim quang nhàn nhạt, đẹp mắt cực kì.

Đỗ Vân Sinh nháy mắt một cái nhìn không chớp mắt, nhìn ngốc.

Đằng Chỉ Thanh tiếp nhận nước: "Chuẩn bị cho tôi?"

"Tôi không thế nào uống nước."

Đỗ Vân Sinh vốn là không thích uống nước, mỗi ngày chỉ uống đủ lượng nước liền thôi.

"Đồ vật trong ba lô của tôi, đều là vì anh chuẩn bị."