Nghiệt Nợ

Chương 8



Edit:

Đỗ Vân Sinh vẩy vẩy tóc ngắn, ngẫm lại vẫn là đáp ứng.

"Nói xong, anh phải giúp tôi quản lý."

Đằng Chỉ Thanh hoành hắn một chút, "Ta sẽ không hủy lời."

Đỗ Vân Sinh ngốc ngốc cười cười, đuổi kịp Đằng Chỉ Thanh, bắt tay hắn lại, cẩn thận chế trụ, miệng nói dông dài: "Chúng ta bây giờ là quan hệ tình lữ, muốn dắt tay cùng đi."

Đằng Chỉ Thanh không có đem tay rút trở về, một lát sau, nắm chặt.

Đỗ Vân Sinh phát giác được lực đạo trên tay, nụ cười sâu sắc, lúc quay đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, ánh sáng trong mắt so với sao trên trời còn loá mắt hơn.

"Tôi rất thích anh nha, a Thanh."

Đêm như nước, chấm nhỏ như thác nước. Thâm sơn vắng vẻ, gió mát phất phơ, lầu các bên cạnh dây leo rừng tựa như ngưng nặng nề sương mù hơi nước, trĩu nặng, tràn đầy doanh.

Linh. Linh, linh. (E hèm, lại đến phần phổ cập kiến thức cho dù mọi ng đã biết, đây là tiếng đinh đang vang lên nghen, chứng tỏ tâm tình của Đằng Chỉ Thanh đang bùm bùm chíu chíu rung động)

Linh đang tiếng vang, gió đêm êm ái thổi tan đáp lại lời nói.

"Biết."

...

Đỗ Vân Sinh vào ở trúc lâu của Đằng Chỉ Thanh, vốn là ngủ ở gian phòng bên cạnh, nhưng hắn quả thực là mặt dạn mày dày chen vào phòng ngủ Đằng Chỉ Thanh, chen vào chăn của hắn, ôm ấp lấy eo của hắn hướng trong ngực hắn cọ.

Nũng nịu dính người đến muốn mạng, đuổi cũng không đi.

Đỗ Vân Sinh nhắm mắt lại: "Hoặc là tôi ngủ trong ngực anh, hoặc là ngủ trong ổ chăn của anh. Anh để tôi chọn một."

Đằng Chỉ Thanh mở mắt, nhìn xem Đỗ Vân Sinh chơi xấu.

Sau một lúc lâu, hắn thỏa hiệp.

"Ngủ đi."

Đỗ Vân Sinh bẹp một hơi hôn má Đằng Chỉ Thanh, lại làm ầm ĩ trên giường hồi lâu, bởi vì ban ngày hắn không phải đi đường, lại nằm trên lưng Đằng Chỉ Thanh ngủ nửa ngày, cho nên lúc buổi tối tinh thần đều có đủ.

Đằng Chỉ Thanh nửa mở mắt thấy hắn làm ầm ĩ, thỉnh thoảng trong trẻo lạnh lùng đáp hai tiếng.

Đỗ Vân Sinh về sau liền an tĩnh lại, một lát sau, thời điểm hắn nghiêng đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, đối phương đã ngủ.

"Mệt mỏi a."

Đỗ Vân Sinh nhẹ giọng thì thầm, nhẹ nhàng xê dịch, tới gần Đằng Chỉ Thanh, mê muội nhìn qua hắn.

Đằng Chỉ Thanh tư thế ngủ đều đoan chính như vậy, thẳng tắp, cũng bất loạn động.

Đỗ Vân Sinh hôn Đằng Chỉ Thanh, sau đó ôm chặt liền ngủ mất.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Đỗ Vân Sinh ngáp một cái từ trên giường xoay người xuống, ra khỏi phòng đến hành lang ban công, trông thấy dưới lầu trong đình viện, Đằng Chỉ Thanh đang ở trong sân hoa cỏ.

Đỗ Vân sinh cao giọng hô: "A Thanh —— "

Đằng Chỉ Thanh ngẩng đầu, ánh nắng rơi trên mặt mày của hắn, đẹp mắt làm cho Đỗ Vân Sinh cảm thấy ngạt thở.

Đỗ Vân Sinh quay người, từ trên lầu chạy xuống đi, vọt tới trước mặt Đằng Chỉ Thanh, giơ lên khuôn mặt tươi cười hô: "A Thanh!"

Đằng Chỉ Thanh nhíu mày: "Đừng chạy nhanh như vậy." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Đói sao?"

Đỗ Vân Sinh sờ lấy bụng: "Có một ít."

Đằng Chỉ Thanh tự nhiên dắt tay hắn quay người vào nhà: "Bên trong phòng có cháo."

Đỗ Vân Sinh cười tủm tỉm hỏi: "A Thanh tự mình làm sao?"

Đằng Chỉ Thanh kỳ quái nghiêng mắt nhìn hắn một chút: "Dĩ nhiên không phải."

Đỗ Vân Sinh: "Nha."

Động tác ăn cơm của Đằng Chỉ Thanh rất ưu nhã, chậm rãi, nước chảy mây trôi, có chút cảnh đẹp ý vui. Nói tóm lại, Đỗ Vân Sinh ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt cảm thấy Đằng Chỉ Thanh vô luận bộ dáng gì cũng đẹp đến muốn mạng.

...

Đỗ Vân Sinh ở lại Khất La trại hai tháng, tài liệu quay chụp phim phóng sự đã đầy đủ, hắn hiện tại cần trở về biên tập cùng chuẩn bị phát hành. Nhưng là vừa vặn cùng Đằng Chỉ Thanh rơi vào bên trong tình yêu cuồng nhiệt, hắn lại bỏ không được rời đi, hết kéo lại kéo, thực tế không có cách nào mới cùng Đằng Chỉ Thanh nói hắn phải đi.

Trong đêm, sau một phen mây mưa, Đằng Chỉ Thanh xoay người xuống giường, áo ngoài hất lê bả vai n liền đi giếng đánh bồn nước, đồng thời trộn lẫn tiến một chút nước lạnh, nhiệt độ vừa phải bắt đầu mang vào.

Đỗ Vân Sinh dịch người ra, chăn mỏng trên người trượt xuống, đầu vai mượt mà trắng nõn có rất nhiều vết tích. Hắn tự nhiên giang hai cánh tay, để Đằng Chỉ Thanh lau mồ hôi bên trên cho hắn.

"A Thanh, anh cùng tôi cùng nhau về nhà có được hay không?" Đỗ Vân Sinh ngửa đầu, thời điểm hỏi thăm, cuống họng còn có chút câm, có chút mềm, thật là dễ nghe.

"Tôi không ra khỏi Khất La Sơn."

"Vì cái gì? Tôi muốn đi ra ngoài, anh không ở bên cạnh tôi, chúng ta chính là yêu xa, anh không sợ tôi thay lòng đổi dạ a." Đỗ Vân Sinh ra chút uể oải.

"Không sợ." Đằng Chỉ Thanh hôn đỉnh đầu Đỗ Vân Sinh một chút, đồng tử trong nháy mắt biến thành bộ dáng màu u lam quỷ bí."Nếu như cậu thay lòng đổi dạ, tôi nhất định sẽ biết."

Hắn nói xong câu đó, đồng tử khôi phục màu đen bình thường.

Đỗ Vân Sinh có chút buồn cười, thế là nói ra: "Anh biết lại muốn thế nào?" Hắn đâm ngực Đằng Chỉ Thanh: "Tôi nếu là thay lòng đổi dạ, tôi liền không trở lại, anh lại không ra khỏi Khất La Sơn, lại không có công cụ truyền tin, anh làm sao tìm được tôi?"

Đằng Chỉ Thanh nắm chặt tay hắn, hôn đầu ngón tay, ngước mắt nói: "Cậu trong mắt tôi, tôi biết cậu ở đâu, hết thảy về cậu tôi đều biết."

Cậu trong mắt tôi... lời tâm tình này so hắn nói một vạn lời tâm tình còn ngọt hơn!

Đỗ Vân Sinh dữ dội nhào vào Đằng Chỉ Thanh trong ngực, chiêm chiếp hôn lấy mặt của hắn, hơi kém liền đem nước ấm bên cạnh bồn kia đụng ngã, nhưng hắn không quan tâm. Kéo lấy Đằng Chỉ Thanh liền nũng nịu: "Một lần nữa có được hay không? A Thanh, tôi muốn thân thiết anh, tôi muốn anh—— "

Quấn người, nhiệt tình, kiêu căng, nguyên thư sinh này so với yêu tinh còn mê người hơn, trách không được tất cả thoại bản bên trong yêu tinh bị phụ lòng còn không nỡ oán hận lang quân phụ tâm.

Đằng Chỉ Thanh thuận lực đạo Đỗ Vân Sinh, ngã xuống.

Hắn cũng là □□ phàm thai, làm sao cự tuyệt được ý trung nhân đòi hỏi? Huống chi, cùng người hữu tình làm sự tình vui vẻ vốn không thể chỉ trích.

Đỗ Vân Sinh trước khi đi quấn lấy Đằng Chỉ Thanh, thời thời khắc khắc đều sẽ quấn lấy. Có đôi khi nhìn một chút liền đụng đi lên hôn hai ngụm, thường thường sẽ phát triển đến một bước càng thâm nhập.

Ngày cuối cùng, người dẫn đường cùng trợ lý đã xuất viện đi vào Khất La trại tìm kiếm Đỗ Vân Sinh. Đỗ Vân Sinh không đi không được, dẫn theo hành lý cùng Đằng Chỉ Thanh lưu luyến chia tay: "Anh nhất định phải nhớ tôi, không thể cùng người khác tốt. Tôi qua hai tháng liền đến, có biết hay không?"

Đằng Chỉ Thanh: "Biết."

Hắn lấy ra ngân sức đồng dạng trên tóc mình, một dây xích bạc rất xinh đẹp, hai đầu cuối cùng treo một viên chuông bạc keng.

Đằng Chỉ Thanh đem ngân sức chụp cành tay Đỗ Vân Sinh, ngước mắt nói: "Mang theo, về sau tóc dài có thể dùng."

"Đồ tình lữ?" Đỗ Vân Sinh lay động hai lần, phát hiện không có vang, có chút hiếu kỳ: "Làm sao không vang?"

Hắn nhớ kỹ là vang lên.

Đằng Chỉ Thanh: " Thời điểm tâm tình chập chờn tương đối lớn, linh đang mới có thể vang."

Đỗ Vân Sinh cho rằng Đằng Chỉ Thanh hống hắn, liền ứng hòa nói: "Thần kỳ như vậy?"

Đằng Chỉ Thanh: "Ừm. Hai tháng sau trở về?"

"Đúng, sắp xếp hành trình cần ba tháng, chẳng qua tôi áp súc đến hai tháng, đến lúc đó vừa kết thúc lập tức tới tìm anh."

Đỗ Vân Sinh có chút phiền muộn, hắn là lần đầu tiên trải qua yêu xa, trước kia một khi tách ra liền lập tức chia tay. Nhưng là đối mặt Đằng Chỉ Thanh, hắn hiện tại lòng tràn đầy đều là yêu thích, đừng nói yêu xa, chính là yêu xa cách quốc gia hắn cũng không nỡ tách ra.

"Tôi qua mấy ngày để người trong núi tạo cái tháp tín hiệu đơn giản, lại đưa điện thoại cùng máy tính tới, anh phải học được, tôi muốn cùng anh video."

Đằng Chỉ Thanh nhíu mày: "Không cần thiết phiền toái như vậy, tôi biết tất cả sự tình của cậu."

"A? Tôi không biết a." Đỗ Vân Sinh thuận miệng đáp lại, bên tai hắn bật hơi: "Anh biết phone Se* sao?"

Đằng Chỉ Thanh cúi đầu, nhìn thấy tình ý trong mắt Đỗ Vân Sinh, khóe mắt đuôi lông mày cũng giống như đang thông đồng lấy hắn, muốn hắn ôm, mỗi một âm tiết phun ra giống âm phù mỹ lệ. Hầu kết Đằng Chỉ Thanh nhấp nhô, lòng bàn tay mơn trớn gương mặt Đỗ Vân Sinh, rất nhanh liền thối lui.

"... Tùy cậu."

Khóe môi Đỗ Vân Sinh câu lên, có chút đắc ý, không có nam nhân nào sẽ cự tuyệt mời gọi đặc thù.

Hắn vẫy tay tạm biệt, quay người rời Khất La trại, thời điểm đi rất xa lại quay đầu, Đằng Chỉ Thanh vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn.

Đỗ Vân Sinh lại phất tay, nhìn hồi lâu mới đi.

Hắn không biết một khắc mình quay người đi này, từ đầu ngón tay Đằng Chỉ Thanh bay ra một con hồ điệp nhỏ màu u lam lớn bằng viên thủy tinh, cánh bướm trong suốt. Nó mỹ lệ lại quỷ quyệt, xoay quanh sau lưng Đỗ Vân Sinh, sau đó tiến vào bên trong chuông bạc hắn đeo ở cổ tay.

Gió nhẹ lướt qua, linh đang tiếng vang.