Ngô Gia Kiều Thê

Chương 126



Kiếp này, Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề quan hệ vô cùng tốt.

Khương Lệnh Đề so với Khương Lệnh Uyển lớn hơn một tuổi, nhưng tính tình mềm yếu, phần nhiều là muội muội Khương Lệnh Uyển chăm sóc nàng. Lần trước thấy Tứ tỉ tỉ xuất giá, Khương Lệnh Uyển rất có một loại tâm trạng "gả nữ nhi", hiện giờ nghe Chu thị nói lời này, nhất thời căm tức. Tạ Trí Phong lại dám!

Nhưng là, ngày ấy nàng xuất giá, Tứ tỉ tỉ cũng tới. Tứ tỉ tỉ cười đến vui vẻ, căn bản không cùng nàng đề cập.

Có điều...

Cũng đúng thôi. Ngày ấy là ngày vui của nàng, Tứ tỉ tỉ đương nhiên sẽ không nói.

Chu thị nhìn nữ nhi phản ứng như này, hiểu được nữ nhi cùng tứ nha đầu quan hệ tốt, lại biết tính tình nữ nhi kích động, vội vàng khuyên nhủ: "Chuyện này là Tạ gia làm không đúng. Nhưng nam nhân muốn cưới nạp thiếp, làm thê tử nếu không cho phép, là làm sao đều không có gì để nói. Xán Xán, đây là sự tình của phu thê Tứ tỉ tỉ ngươi, ngươi đừng nhúng tay. Gả ra ngoài rồi, tóm lại là người nhà khác, nếu quản quá nhiều, cái đó khiến người nói lời dèm pha.

Khương Lệnh Uyển cũng hiểu được đúng mực. Dù sao không phải mỗi người nam tử cũng giống như Lục Tông cùng cha nàng như vậy, không cưới vợ bé. Thí dụ như Nhị thúc nàng, lúc còn trẻ phong lưu hoa tâm, bây giờ cùng Nhị thẩm nàng ngày tháng trải qua tốt đẹp, mà Thôi di nương cũng không gây sự, yên lặng ở tại Thanh Hà cư. Lúc này thê thiếp hòa thuận, tất nhiên là tâm trạng rất tốt. Nàng là vì Tứ tỉ tỉ cảm thấy không cam lòng. Nhưng cũng biết tình tính Tứ tỉ tỉ như vậy, nhất định sẽ nghe theo Tạ Trí Phong. Nam nhân nha, tuyệt đối không thể nuông chiều. Cho dù là nam nhân tốt, nếu nuông chiều, sớm muộn cũng thành thói xấu.

Khương Lệnh Uyển trong lòng không thoải mái, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Hừm, nữ nhi biết rồi." Có điều nàng phải tìm cơ hội cùng Tứ tỉ tỉ gặp mặt, hỏi một chút tình huống mới được.

Chu thị lại hỏi chút chuyện giữa hai vợ chồng nhỏ, nói: "Tông nhi còn trẻ, bên người không có nữ nhân khác, nhưng con đừng chiều hắn... Nó là người luyện võ, tuổi trẻ tráng kiện, con thân thể yếu đuối, nếu con tổn thương thân thể, điều đó cũng không được rồi."

Khương Lệnh Uyển sững sờ, cảm giác mình da mặt dày, cố gắng là thuận theo nương.

Nàng bị nói đến có chút xấu hổ.

Khương Lệnh Uyển nói lầm bầm: "Nương cứ yên tâm, Tông biểu ca không phải loại người không đúng mực."

Chu thị tất nhiên hiểu được tính tình Lục Tông thận trọng. Nhưng loại chuyện như này, nam nhân nào còn có thể nhớ kĩ cái gì là đúng mực? Quan tâm chính mình thoải mái.

Chu thị xoa xoa đầu nữ nhi, lại bàn giao một ít chuyện. Lần này trở về, cũng không biết lần sau khi nào có thể gặp mặt.

Nói đến chuyện chưởng quản việc bếp núc của Vương phủ, Chu thị nói: "Phan Trắc phi kia ở Vinh Vương phủ quản mười mấy năm, nghĩ đến vẫn là có mấy phần bản lĩnh. Con tuy là Thế tử phu nhân, nhưng đến cùng vẫn là con dâu mới, tuổi lại trẻ, sợ là những hạ nhân kia sẽ không phục con. Đều nói "Tân quan tiền nhiệm ba thanh hỏa" điều này tự có đạo lý bên trong nó. Những kẻ tiện nhân, khách khí nói chuyện không nghe, cần phải đánh một cái cho một quả táo ngọt mới thành kẻ ngoan ngoãn nghe lời. Lúc cần thiết, nhớ tới thị uy ban ơn, thà rằng người khác sợ con, cũng không thể để cho người khác coi khinh con, đã biết chưa?"

Khương Lệnh Uyển nói: "Nữ nhi biết rồi." Nàng lại nói, "Nữ nhi còn muốn ngày tháng thanh nhàn mấy ngày nữa, chờ nghỉ phép kết hôn của Tông biểu ca kết thúc, rồi quản những chuyện này cũng không muộn. Hiện nay con sẽ tìm hiểu rõ trước."

"Ừm"

Chu thị cảm thấy nữ nhi vẫn là thông minh, chỉ là tinh tình quá lười. Chỉ tính hưởng thụ, sợ phiền phức.

Hôm nay Lục tiểu thư lại mặt, Vệ Quốc Công phủ tất nhiên là vui mừng dào dạt, Nghiêm thị kiên trì mang cái bụng lớn, ở trong sân tản bộ. Hiện nay Nghiêm thị đã mang thai sáu tháng, cái bụng phình, bên trong thai nhi rất khỏe mạnh. Nữ tử gả cho người, muốn ở nhà chồng đứng vững gót chân, không cái gì ổn thỏa so với biện pháp sinh hài tử. Đây là hài tử đầu tiên của Khương Lộc, nếu như có thể là con trai, nàng ngày sau cũng không cần lo lắng đề phòng.

Nghiêm thị vỗ về cái bụng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Hôm qua Nhị công tử lại đi tìm Tô di nương?"

Phán Hương là nha hoàn tâm phúc của Nghiêm thị, đáp: "Vâng. Đêm qua Nhị công tử vốn là nghỉ ở thư phòng, nhưng sau đó lại đi tới chỗ Tô di nương."

Nghiêm thị nghe xong cũng không có để ý nhiều. Dù sao Khương Lộc hoa tâm, không thể chỉ có thể có một mình nàng. Huống chi Khương Lộc nhiều ham muốn, hiện nay nàng mang thai hài tử hầu hạ không tốt, hắn đi tìm Tô Lương Thần, tất nhiên hợp tình hợp lý. Nhưng mà mấy tháng nay đều như vậy, vẫn không có chán, đúng là làm người kinh ngạc. Nghĩ đến Tô Lương Thần này phương diện kia công phu tuyệt vời. Nhìn vẻ ngoài mảnh mai thanh tú, là nữ tử đọc đủ thứ thi thư, thật không ngờ sách ở phương diện đó cũng có xem qua. Nghiêm thị cảm thấy khinh thường, nhưng đây là thủ đoạn nữ nhân tranh sủng, vào lúc này nàng khiêm tốn hàu hạ Khương Lộc cả người thoải mái, hắn sủng nàng, chờ chơi chán, đến thời điểm Khương Lộc phát hiện nàng đê tiện rẻ mạt. Vì nhất thời sủng ái mà lãng phí chính mình, cần gì chứ?

Nghiêm thị mỉm cười, cách lớp quần áo vuốt cái bụng. Cảm thấy vẫn là nhi tử bảo bối bền chắc, cái khác đều là phù vân.

Chủ tớ hai người lại tán gẫu đến Lục tiểu thư, Nghiêm thị nghĩ đến dáng dấp được phu quân nuông chiều của Khương Lệnh Uyển hôm nay, tâm trạng thật là ao ước. Nữ nhân, nào có ai không hi vọng phu quân sủng ái chứ? Nhưng phúc phận như vậy, không phải ai cũng có. Khương Lệnh Uyển khi còn bé được một đại gia đình Vệ Quốc Công phủ sủng ái, lão thái thái cùng quốc công gia đều hướng về nàng. Hiện nay lấy chồng, Vinh thế tử là một nhân tài, tuổi trẻ tài cao, Vinh Vương phủ không có Vinh Vương phi, gả đi trực tiếp trở thành chủ nhà nữ chủ nhân...Đều nói "Con dâu ngao thành bà"*, người này số phận tốt, trực tiếp đi qua cửa ải này. Có điều, nàng hiện tại cũng coi là may mắn. Bà bà nàng Diệu thị tính tình dịu dàng, đối với nàng thật tâm quan tâm, đúng là chưa bao giờ là khó dễ nàng.

"* con dâu ngao thành bà- là con dâu sau khi chiu khổ, chịu khó khăn mới có thể trở thành mẹ chồng"

Nàng ngưỡng mộ Khương Lục, nhưng những ngày tháng này chính mình trải qua cũng không kém. Nghĩ đến điều này, mặt mày Nghiêm thị cũng ung dung mấy phần.

Phán Hương đỡ Nghiêm thị, nói: "Phu nhân người đi một lúc rồi, nô tỳ đỡ phu nhân trở về đi thôi."

"Ừm". Nghiêm thị gật đầu, tùy ý Phán nương đỡ nàng trở lại.

Khương Lệnh Uyển cùng Chu thị tán gẫu xong, liền đi nhà chính tìm Lục tông. Trên đường tình cờ gặp Thôi di nương.

Khương Lệnh Uyển tất nhiên vui mừng kêu một tiếng: "Di nương."

Thôi di nương mặc trên người áo ngoài màu mật ong tinh khiết thêu hoa phong lan, đầu chải búi tóc, vì ngày tháng những năm này trải qua thoải mái nhãn nhã, bây giờ nhìn đúng là rất trẻ, có điều hôm nay khí sắc có chút không được tốt, lông mày nhíu lại, phảng phất có tâm sự.

Khương Lệnh Uyển xem Thôi di nương là người mình, nói chuyện cũng trực tiếp, nhân tiện nói: "Ta đã biết chuyện trong nhà Tứ tỉ tỉ, di nương đừng lo lắng, chờ lần tới ta cùng Tứ tỉ tỉ gặp gỡ, liền hỏi nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì." Nàng cảm thấy Tạ Trí Phong không phải là người như vậy, trừ phi là tính tình đại biến. Nhưng nếu sự thật là như vậy, phải là hiện tại phát sinh đại sự gì.

Thôi di nương cũng do dự rất lâu, dù sao Khương Lệnh Uyển cũng mới kết hôn, ngày tháng trải qua chính là thoải mái, nàng không nên làm phiền đến nàng ấy. Nhưng nàng suy nghĩ, trong phủ này không tìm được người nào có thể giúp đỡ, chỉ có Khương Lệnh Uyển, cùng nữ nhi quan hệ tốt, tâm địa cũng thiện lương. Thôi di nương vừa nghe, nhất thời cảm động không thôi, nói: "Xán Xán, di nương không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào..." Nàng đời này đều muốn chờ ở Vệ Quốc Công phủ, hiện tại tốt có chủ mẫu Diêu thị ở, sẽ đối xử tử tế với nàng. Nhưng nàng nếu là muốn gặp nữ nhi, cũng không phải chuyện dễ dàng. Thôi di nương hồng mắt, lẩm bẩm nói, "Đề nhi còn lừa gạt ta, chuyện này nếu không truyền tới Quốc Công phủ, ta còn không biết con rể nạp thiết thất..."

Kim Kết và Sơn trà đi theo phía sau Khương Lệnh Uyển. Kim Kết thấy Thôi di nương khóc sướt mướt, không khỏi nhíu mày. Hôm này là ngày vui tiểu thư lại mặt, Thôi di nương này quá không nên nói. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Thôi di nương trong đầu nhớ nữ nhi.

Khương Lệnh Uyển nắm tay Thôi di nương, động viên nói: "Di nương đừng lo lắng, có tình hình, ta nhất định sai người đưa thư cho ngươi."

Thôi di nương kích động gật đầu liên tục, nắm tay Khương Lệnh Uyển thật chặt, nói: "Chuyện đó di nương liền xin nhờ ngươi."

Hai vợ chồng nhỏ ở Vệ Quốc Công phủ dùng cơm trưa. Buổi chiều Lục Tông lại bồi nhạc phụ đại nhân đánh tiếp mấy bàn cờ. Lục Tông am hiểu đánh trận, hành quân bày trận, từ đầu đến cuối là thuận buồm xuôi gió. Có điều Khương Bách Nghiêu cũng có kinh nghiệm của người từng trải, làm việc thận trọng, tâm tư kín đáo. Đã như thế, hai người tất nhiên là sức lực ngang nhau. Nhưng Lục Tông có ý định kính nhạc phụ, tất nhiên là không có đem hết toàn lực mà đánh. Chơi mấy bàn cờ, mỗi lần đều là Lục Tông kém hơn một chút.

Khương Bách Nghiêu tâm đều hiểu rõ, nhưng cũng không nói gì.

Con rể muốn hết sức làm hắn vui lòng, hắn cứ việc nhận là được.

Khương Lệnh Uyển nhìn bố vợ và con rể hai người ở chung hòa hợp, trong lòng tự nhiên cũng vui mừng. Nhìn hai người rốt cuộc chịu nghỉ ngơi, lúc này mới đem trái cây đã cắt gọn để vào giữa hai người.

Lúc rời đi, nàng phát hiện Đường Ca nhi Hạo Ca nhi có chút không nỡ xa nàng, nhưng hai tiểu tử thối này liên tục ôm bắp đùi Lục Tông không buông tay.

Đây mới là nỗ lực của nửa ngày, hai tiểu tử thối liền trở mặt, yêu thích Lục Tông hơn nàng?

Khương Lệnh Uyển nhíu lông mày, tâm trạng có chút ăn ý vị. Khương Dụ trong lòng cũng cay cay. Hắn đây làm cha, ở trong lòng nhi tử, không biết nằm ở xếp hạng thứ mấy, bây giờ Lục Tông cướp đi muội muội của hắn đều xếp hạng trước hắn. Khương Dụ buồn bực, chính mình đem nhi tử mập bên chân Lục Tông ôm lấy. Hạo nhi ôm bắp đùi Lục Tông, sống chết không buông tay, nước mắt rưng rưng hướng mẫu thân mình trợ giúp.

Di An quận chúa nhìn, đau lòng nói: "Chàng nhẹ một chút, đừng làm bị thương ca nhi."

Chu thị cũng nói: "Con tránh ra, cẩn thận làm đau tôn tử bảo bối của ta." Nói liền bước qua, tiếp nhận Hạo nhi trong lồng ngực Khương Dụ. Hao Ca nhi biết được tổ mẫu thương mình, bàn tay nhỏ mập mập nhẹ buông ra, lập tức ôm cổ tổ mẫu, oan ức khóc réo lên, "Cha xấu... Hạo nhi muốn dượng."

Khương Dụ nhất thời cảm thấy oan ức.

Chu thị nhẹ nhàng vỗ lưng Hạo nhi, dỗ dàng nói: "Dượng phải về nhà, thời điểm lần tới dượng lại đến, lại cùng Hạo nhi chơi, có được hay không?"

Hạo nhi mắt to tròn vo chớp chớp, gật đầu: "Ân" một tiếng, lúc này mới ngoan ngoãn nhanh nhẹn hướng về phía cô dượng vẫy tay một cái.

Lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển mới giơ tay đập một cái trước ngực Lục Tông, bực bội nói. "Hạo nhi thường ngày thích nhất cùng ta thân cận, bây giờ đúng là yêu thích chàng nhiều hơn ta."

Lục Tông dở khóc dở cười, nắm tay nhỏ thê tử, đưa lên hôn một cái, "Yêu thích hài tử như vậy, chúng ta sau này cũng sinh không phải được rồi sao."

Khương Lệnh Uyển "A" một tiếng, hướng về Lục Tông nháy nháy mắt nói: "Hay lắm, có điều..." Nàng ngồi gần chút, kéo tay hắn, hỏi, "Tông biểu ca yêu thích con trai hay là con gái?"

Điều này, Lục Tông đúng là không nghĩ tới. Hắn chăm chú suy nghĩ một chút, nhìn thê tử gần trong gang tấc, mở miệng nói: "Đều được, có điều... Ta khá là yêu thích khuê nữ."

Khương Lệnh Uyển hiểu rõ ý của hắn. Hắn là dòng độc đinh của Vinh Vương phủ, tất nhiên cần có con trai, nhưng chính hắn có thiên hướng đến con gái, bởi vì hắn yêu thích chính mình, muốn một khuê nữ đáng yêu giống nàng. Nàng đều hiểu.

Nàng bỗng nhiên ngưỡng mộ Tranh biểu tỉ, nói: "Nếu giống như biểu tỷ, một lần sinh hai đứa, đỡ tốn sức a."

Lục Tông nói: "Chúng ta không vội, từng đứa một từ từ sinh đi." Nàng vốn là tuổi còn nhỏ, đều nói sinh con là đi dạo một vòng quỷ môn quan, nếu là mang song thai như Tiết Tranh, hắn là mỗi ngày đều lo lắng đề phòng. Lục Tông nghĩ, đem thê tử mình ôm đến trong lồng ngực, đểu cho nàng ngồi trên đùi mình. Khương Lệnh Uyển nhận ra cái vật cứng kia chống đỡ mình, gò má nhất thời nóng lên, trầm tiếng bất mãn nói: "Đang yên đang lành, trong đầu cả ngày nghĩ cái gì đây?"

Lục Tông có chút oan ức, hôm mặt nàng nói: "Mỗi lần thấy nàng, nó liền không nghe lời. Xán Xán, ta cũng có cách nào."

Được, còn trách nàng?

Nàng giơ tay, nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn gặm một cái, nói: "Thực sự là chỉ thấy ta mới như vậy? Cái đó với những cô nương khác, chàng không động tâm?

Lục Tông thành thực nói: "Không có"

Khương Lệnh Uyển chép miệng, nói: "Chàng đừng có mà gạt ta. Ta biết trong quân doanh quân kỉ nghiêm ngặt, nhưng đều là nam nhân, nói thẳng, tụ tập một chỗ, nhất định sẽ tán gẫu về nữ nhân, chàng đều không hiếu kì, không muốn sao?"

Lục Tông là một nam nhân bình thường, theo lý thuyết đến tuổi nhất định, thân thể cũng sẽ xuất hiện phản ứng bình thường. Hồi đó lý trí đối với nữ nhân là yếu kém nhất, nhất là không chịu nổi mê hoặc.

Lục Tông ho nhẹ một tiếng, nói: "Nói thật."

Khương Lệnh Uyển nhíu Lông mày, nói: "Chàng dám thử gạt ta một chút xem!"

Còn rất hung hãn. Lục Tông cảm thấy thoải mái, gần đến hôn một cái, nói: "Lần đầu tiên muốn nữ nhân là thấy nàng."

Khương Lệnh Uyển kinh ngạc mở to hai mắt, một lát mới ấp úng nói: "Hồi đó ta mới bốn tuổi."

Lục Tông thiếu chút bị sặc, nhéo mặt nàng nói: "Nàng nghĩ lung tung cái gì đây?" Hắn giơ tay gõ gõ đầu nhỏ của nàng, nói, "Là hai năm trước... Ta cưỡi ngựa, nàng ngồi ở trong lồng ngực ta."

Khương Lệnh Uyển sững sờ nói: "Vậy còn tốt."

Nhìn dáng dấp kinh sợ một lúc của nàng, Lục Tông thực sự muốn biết trong đâu nàng nghĩ hắn như thế nào, mà lại nghĩ hắn tới mức không thể tưởng tượng được như thế.