Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 118: Chính đán Đại Triều Hội [Thượng]



* Đại Triều Hội ngày mùng một tháng giêng

Mực đen vung lên, hắn vừa nhấc tay mà nhất thời đã vạch ra mấy điểm Thanh, Khánh, Tấn, Quân, Nguyên, Phần, Thần, Minh tám châu, nói: "Đây là bố trí trọng binh phòng thủ của tám châu, các doanh trại còn lại vẫn cắt giảm binh lính giống như đã định lúc trước."

Doanh trại dọc theo biên giới Bắc cảnh tuy nhiều, nhưng thuộc tám nơi này là trọng yếu nhất. Hắn đưa bút khoanh tròn một cái vào Mân sơn cùng Lâm Hoài ở góc phía tây bắc, Lễ Giang ở phía chính bắc của Triều An, nói: "Ở hai chỗ này xây thêm thành doanh mới."

Phương Khải ở bên cạnh nói: "Nếu là ở phía nam Mân sơn xây thành, sợ là sẽ bị Bắc Tiễn nhìn ra đầu mối."

Anh Quả dùng sức mím môi mỏng, cau mày nói: "Không xây không được. Bằng không nếu có vạn nhất, hai nơi này càng khó có thể đoạt lại."

Giang Bình nghiêm mặt tỉ mĩ đem mấy chỗ khoanh tròn nhìn qua một lượt, ngón tay chỉ lên nói: "Bệ hạ, hai châu Cát, Kiền này tuy không phải dọc biên giới, nhưng bên trong là đất quy hàng cũng không thể xem thường, cần phải đồng thời phòng bị mới phải."

Anh Quả gật đầu, "Còn có thêm hai châu này. Tam lộ Bắc cảnh vốn cấm quân mã bộ binh tổng cộng có mười tám vạn ba ngạn người, Địch Niệm lần này trước cắt giảm mười hai vạn, trong đó tám vạn chia ra đồn trú ở mười châu nhất sơn nhất thủy đã định trên bản đồ này, còn lại bốn vạn thì phân tán ra đóng ở các doanh trại còn lại."

Phương Khải thấp giọng cùng An Mậu Lâm nói mấy câu, sau đó lại nói: "Bệ hạ, sao không đợi sau khi ở trên chính đán Đại Triều Hội thăm dò xem Bắc Tiễn đích xác muốn giải trừ bao nhiêu quân bị, lại định ra triều ta sẽ ở Bắc cảnh đồn trú bao nhiêu binh mã?"

"Như vậy e rằng sẽ không kịp." Anh Quả lắc đầu, giữa chân mày cau chặt, "Tối nay Khu Phủ nhất định phải đem trát tử đưa tới Bắc cảnh, để Địch Niệm biết được nghị này, thuận tiện để cho chư quân duyên cảnh nhất lộ lưu lại phía sau phái thám mã đi thăm dò động tác mấy ngày gần đây của Bắc Tiễn, một khi có tin báo, ngay lập tức trình lên."

Cả đám người vây quanh trường án nghiêm túc mà nhanh chóng thương nghị, nàng đứng ở một bên cẩn thận nghe những lời bọn họ nói, lại lẳng lặng nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị này của hắn.

Hắn là trời sinh tướng lĩnh soái phong, ngòi bút giống như kiếm phong, lúc nhấc tay trên địa đồ lại giống như có thiên binh vạn mã nghe lệnh mà xuất, từng trận phi nhanh giống như những dòng nước đen cuồn cuộn, đều đọng lại ở những chỗ doanh trại mà hắn điểm vào.

Nếu năm đó không đích thân đến Bắc cảnh xem xét mười mấy cái doanh trại, chỉ sợ lúc này hắn căn bản không có cách nào định ra được sách lượt thần tốc như vậy, ngay cả các lão tướng Khu Phủ cũng không thể nghi ngờ ý kiến của hắn.

Đây là bản thân tự trải nghiệm, mới có thể quyết định đại sự quốc gia.

Nàng khẽ thở dài một hơi.

Nam nhân này nội tâm kiêu hãn như vậy, nhưng dáng vẻ bên ngoài lại vô cùng trầm liễm, cho dù có năng lực huy thương sất mã, thống ngự vạn quân, nhưng cũng không nguyện thiên hạ thương sinh chịu khổ cực một phân.

So với phụ vương không ai bì nổi kia của hắn, là có bao nhiêu tương đồng, lại có bao nhiêu bất đồng.

Đợi việc tài quân đã nghị xong, Anh Quả suy nghĩ một chút lại nói: "Địch Niệm lần này sau khi hoàn thành mọi chuyện, Khu phủ không cần phải vội vàng gọi hắn hồi kinh, để cho hắn lưu lại Bắc cảnh tọa trấn, tam lộ binh vụ, thượng đạt Khu Phủ, hạ sắc Địch Niệm."

Mấy người đứng trước án đáy mắt đều hơi kinh ngạc, An Mậu Lâm dẫn đầu nói: "Địch Niệm chỉ vừa mới can thiệp vào quân trị biên lộ, bệ hạ lại giao cho hắn trọng quyền như vậy, có phải hơi gấp quá hay không?"

Anh Quả lắc đầu, "Tam lộ hợp quân điều binh, trọng biên bố phòng, không phải nhất lộ đô bộ thư có thể quản hết, không bằng lấy Địch Niệm có xuất thân điện tiền tư phó đô chỉ huy sứ vận trù duy ác*, trái lại có thể khiến cho chư tướng biên lộ phục tùng một chút. Như vậy cũng tốt hơn là phái đại tướng từ kinh thành tới tọa trấn Bắc cảnh, tránh cho Bắc Tiễn sinh lòng nghi ngờ."

*Vận trù duy ác: thành ngữ hán ngữ, giải thích: Trù: mưu kế, duy ác: doanh trướng trong quân đội cổ đại. Ý chỉ định ra sách lược tác chiến. Nghĩa rộng là tìm cách, chỉ huy. ở trong quân trướng định ra kế sách toàn diện. Cũng có ý chỉ chủ trì đại kế, suy nghĩ quyết sách.

Hắn ngừng lại, lại nghiêng mi nhìn Phương Khải, có thâm ý nói: "Năm đó Võ Quốc Công đã qua đời chỉ vừa mới hai mươi mà đã vang danh chiến trường, danh chấn ngũ quốc, tướng không rèn không thành tài, Địch Niệm ở trong cấm quân kinh kỳ có thể lập uy, ắt hẳn ở Bắc cảnh cũng sẽ không sai lầm."

Phương Khải chân mày lập tắc trầm xuống, hồi lâu mới gật đầu nói: "Lời bệ hạ nói chí phải. Chắc hẳn Địch Niệm sẽ không phụ hoàng ân cùng với họ Địch này."

Anh Quả hạ bút trong tay xuống, dựa lưng vào ghế, ánh mắt tìm nửa ngày, mới thấy Mạnh Đình Huy đứng trong góc, sắc mặt không khỏi hơi hoãn lại một chút, hướng nàng nói: "Trát tử Khu Phủ tối nay phải đưa tới Bắc cảnh, nàng ở lại viện cùng chư vị Đô Thừa Chỉ đem trát tử định ra rồi sau đó lại hồi phủ."

Nàng gật đầu đáp: "Bệ hạ yên tâm."

Binh sự quyết nghị nàng mặc dù bất lực, nhưng soạn chỉ nghĩ chiếu nàng dù sao vẫn có thể đảm nhiệm được.

Ánh mắt của hắn một hồi lâu không thu hồi, đem nàng từ trên xuống dưới nhìn mấy lần, dường như có lời gì muốn nói với nàng, nhưng lại ngại mấy người trong phòng này, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Tiểu thái giám đang đứng chờ trong góc thấy mọi việc đã nghị xong, liền cầm cái áo khoác đem qua, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Trung thư bên kia còn có người ở Duệ Tư Điện chờ bệ hạ định đoạt trát tử liên quan tới nghi lễ triều hội."

Anh Quả liền đứng lên khoác áo khoác, hướng mọi người nói: "Tạm thời vấy vả mấy ngày, đợi bắc sự thành, là lúc các khanh sẽ được gia phong tăng lộc."

Mọi người đều rối rít cúi đầu nói không dám.

Đợi hắn xoay người xuất môn, nàng mới dám giương mắt nhìn thẳng vào bóng lưng của hắn.

Bóng đêm mịt mợt, chiếcc áo lông cừu dài của hắn thoáng cái liền mất hút giữa khoảng không tối đen như mực, chỉ có bước chân hắn hằn sâu dưới tuyết ánh ngân quang, kéo ra một hàng đốm ánh sáng của đèn lồng thật dài, càng nổi bật lên thân ảnh cao ngất của hắn.

Nàng còn chưa nhìn đủ, cửa phòng liền bị người gắt gao đóng lại, có người ở phía sau nói: "Vừa rồi đã quên khuyên Hoàng thượng, tuyết lớn như thế này nên ngồi liễn mới phải..."

Người ở trong phòng lúc trước cực lực ngụy trang quả thật không dễ, nàng lập tức xoay người, cúi đầu ôm bút mực trở về chỗ, đợi Khu Mật Đô Thừa Chỉ Phùng Vô Long cầm mấy thứ vừa rồi mới ghi lại qua, nàng mới ngồi xuống, bắt đầu lần lượt suy nghĩ từng điều nghị định sự tình tối nay phải viết lại.

ở Khu Mật Phủ trị sự tuy so với trước kia khiến nàng thư thái không ít, nhưng nàng vừa tham gia binh vụ, chỗ không hiểu còn rất nhiều, đụng chuyện lại không thể giúp được hắn cái gì, cảm giác mất mát này làm cho nàng có chút ảo não.

Đợi đem trát tử đã soạn xong đưa xuống, là đã gần tới nửa đêm.

Mấy vị lão tướng ở phía trước còn đang thương nghị cái gì đó, xem ra là dự định muốn ngủ lại qua đêm trong viện.

Mạnh Đình Huy cùng nhị vị Đô Thừa Chỉ sau khi chia tay liền đi tới phía trước tìm Giang Bình, đứng ở phía sau ông chần chừ một hồi, mới mở miệng gọi ông: "Giang tướng quân." Thấy ông quay đầu, nàng liền nhẹ giọng nói: "Không biết có thể cho hạ quan mượn xem những trát tử quân phòng của các chư lộ những năm gần đây được không?"

Giang Bình nói: "Tối nay đã trễ rồi, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi, đợi sáng sớm ngày mai hãy xem mấy thứ đấy."

Mạnh Đình Huy mím mím môi, rũ mắt nói: "Hạ quan không thể đợi tới sáng mai, mà muốn xem tối nay."

Giang Bình thiêu mi,khoanh tay ôm ngực nói: "Nha đầu ngươi lại quá quật cường!"

Nàng đứng yên không động, lại nói: "Hạ quan thẹn được liệt vào hàng Khu Phủ, lại không thể giúp Hoàng thượng cùng chư vị tướng quân được cái gì. Vừa nghĩ tới đã phụ hoàng ân, sao còn có thể ngủ được? Mắt thấy chính đán Đại Triều Hội sắp mở, hạ quan ngay cả binh sự Bắc cảnh đều không biết gì hết, làm sao có mặt mũi lên điện dự thính?"

Giang Bình thấy buồn cười, giơ tay lên kêu một người qua, sai hắn đem mười mấy bản triết tử có liên quan đến quân vụ Bắc cảnh mấy năm qua ra, sau đó nói với Mạnh Đình Huy: "Mạnh nha đầu, người chớ tự làm khó mình. Hiện giờ không hiểu binh sự cũng không tính là đại sự gì, nhớ năm đó trước khi Thượng hoàng ngự giá thân chinh, cũng nào có hiểu được những thứ bài binh bố trận này, còn không phải là lúc theo Bình vương suất quân hợp chiến mới từ từ hiểu được sao! Ta lúc nãy thấy ngươi đứng ở một bên thật là câu nệ, nên muốn nói với ngươi, đừng có sợ nghe không hiểu những thứ này sẽ làm cho Hoàng thượng thất vọng, Hoàng thượng đã để cho ngươi tới Khu Phủ, đó chính là trong lòng có ngươi, sau này ngươi có lúc sẽ hiểu!"

Mạnh Đình Huy bị ông nói thẳng như vậy xong khuôn mặt liền đỏ lên.

Vốn là tới mượn trát tử, sao đến cuối cùng lại lôi tư tình của nàng cùng Hoàng thượng ra? Mà Giang Bình dùng ngữ khí không có chút nào thấy kỳ quái lại làm cho nàng thật xấu hổ, lập tức vâng dạ mấy tiếng, chờ người đem trát tử tới cho nàng xong, liền nhanh chóng ôm trát tử qua một bên cẩn thận nhìn xem.