Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu

Chương 42



Không để Tô Ngọc Nhi trả lời. Tiểu Nha liền nói thêm: “Nếu cô không muốn hợp tác với tôi thì thôi vậy.”

“Tiểu Nha, anh đừng quá nóng giận. Khi nào thì tôi có thể đến xem nhà được?” Tô Ngọc Nhi nói với giọng nhẹ nhàng.

Tiểu Nha đáp lại: “Tôi thì lúc nào chả được. Chủ yếu về phần của cô thôi.”

Tô Ngọc Nhi nhớ ra sáng nay là ngày nghỉ cuối tuần, cô cũng không bận công việc gì: “Tiểu Nha, vậy sáng nay tôi đến xem nhà được không?”

“Được. Được chứ. Khách hàng là thượng đế, cô là khách của tôi hỏi sao tôi dám từ chối cô được chứ.” Tiểu Nha nhanh nhảu đáp lại.

Nói xong, hai người kết thúc cuộc gọi vào sáng sớm. Tô Ngọc Nhi có hơi bực mình và tức giận vì bị phá giấc ngủ vào cuối tuần. Nhưng không sao, đổi lại có căn nhà vừa đẹp vừa rẻ thì giấc ngủ cũng không phải là vấn đề quan trọng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Ngọc Nhi nhanh chóng bước chân xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi đến chỗ đã hẹn với Tiểu Nha.

Xem xét ngôi nhà một lúc, Tô Ngọc Nhi cảm thấy ngôi nhà này thật sự rất đẹp, lại ở gần công ty, cộng với giá thuê nhà chỉ 200 nhân dân tệ. Như vậy thật sự quá may mắn với cô rồi.

Tô Ngọc Nhi quyết định sẽ thuê căn nhà này.

“Tiểu Nha, khi nào tôi có thể chuyển đến đây?” Tô Ngọc Nhi hỏi Tiểu Nha.

“Bất cứ khi nào cô muốn, cứ alo tôi. Tôi sẽ cho người vận chuyển đồ giúp cô.” Tiểu Nha đáp lại.

“Như vậy thì có làm phiền anh quá không? Tôi tự mình vận chuyển đồ được. Không cần anh phải quá tốn công như vậy đâu.” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng từ chối sự giúp đỡ của Tiểu Nha.

“Có gì mà phiền chứ? Cần giúp đỡ, cô cứ alo tôi một tiếng.” Tiểu Nha nói.

Tiểu Nha thử nói “Phiền” một tiếng xem, Bạch Nhược Phong có băm anh ra làm trăm mảnh ném xuống hồ cho cá ăn không chứ?

Trong đầu Tô Ngọc Nhi vẫn luôn thắc mắc, căn nhà ở vị trí đẹp thế này, lại còn rộng lớn thế kia, tại sao giá thuê lại rẻ như cho vậy.

“Tiểu Nha, anh có thể thành thật trả lời giúp tôi một câu được không?” Tô Ngọc Nhi e dè hỏi.

Tiểu Nha biết Tô Ngọc Nhi đã nghi ngờ về vấn đề giá thuê nhà. Anh liền tìm cớ rồi rời đi.

“Cô Tô, tôi có chuyện cần phải đi. Có chuyện gì cô cứ gọi vào số điện thoại tôi nhé!”

Nói xong, Tiểu Nha rời đi và gọi điện thoại báo cáo cho Trần Kiên.

Tô Ngọc Nhi vẫn đang suy nghĩ về mức giá thuê này. Được một lúc, cô liền nhớ chiều nay là sinh nhật Tiểu Bảo, cô không thể đến trễ. Tô Ngọc Nhi, lập tức quay về nhà và chuẩn bị.

Tập đoàn Bạch gia.

Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Bạch Nhược Phong âm trầm nói.

Trần Kiên sau khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Nha, anh lập tức đến báo tin cho Bạch Nhược Phong.

“Có chuyện gì?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.

Trong phòng làm việc không chỉ có Bạch Nhược Phong và Trần Kiên, còn có cả Bạch Nhược Đồng.

“Sếp Bạch, chuyện tối qua anh nhờ tôi đã ổn cả rồi. Cô ấy đã đồng ý thuê ngôi nhà đó.” Trần Kiên báo cáo tình hình.

“Chắc chắn không lộ bất kỳ thông tin nào?” Bạch Nhược Phong nghiêm túc.

Trần Kiên gật đầu và nói: “Sếp Bạch, anh yên tâm. Mặc dù cô ấy có nghi ngờ về chuyện này nhưng Tiểu Nha đã né tránh và tìm cách rời đi. Không để lộ bất cứ thông tin nào.”

“Được! Lui đi.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.

Sau khi Trần Kiên rời đi, Bạch Nhược Đồng mới bắt đầu buôn chuyện.

“Anh trai, có phải anh đã thuê nhà cho Ngọc Nhi không? Sao em không biết gì hết trong chuyện này thế nhờ? Bạch Nhược Đồng châm chọc.

Sắc mặt Bạch Nhược Phong âm trầm rồi lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của em.”

Bạch Nhược Đồng nhìn sắc mặt Bạch Nhược Phong khó chịu như vậy. Anh cũng không ngu gì mà tự mình đâm đầu vào đống lửa.

“Chiều nay, em đưa cô ấy đến buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo giúp anh.” Bạch Nhược Phong đưa ra yêu cầu cho Bạch Nhược Đồng.

Bạch Nhược Đồng rất muốn mở miệng ra hỏi: “Tại sao người phụ nữ của anh trai, lại bắt anh đi đón đưa chứ?”

“Tại sao chuyện tình cảm của hai người mà lại đẩy qua cho thằng em độc thân này chứ?”

Nhưng… tất cả chỉ gói gọn trong tiếng thở dài. Sắc mặt Bạch Nhược Phong khó coi như vậy, anh sao dám cãi lại chứ? Bạch Nhược Đồng im lặng và làm theo.

“Được! Em sẽ đưa chị dâu đến buổi tiệc đúng giờ.” Bạch Nhược Đồng nói rồi rời đi.

Bạch Nhược Phong tiếp tục xử lý đống công việc đang còn dang dở.

Vào buổi chiều.

Khu chung cư Phú Mỹ.

Tô Ngọc Nhi đang ở bên trong nhà chuẩn bị và thu xếp đồ để đi đến buổi tiệc. Vì buổi tiệc được tổ chức trên du thuyền nên khi nhập tiệc, con tàu sẽ bắt đầu di chuyển đến khi gần sáng mới quay trở lại đất liền. Cô phải đem theo đồ cá nhân cần thiết.

Ting! Ting! Ting! Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Ngọc Nhi nhanh chóng ra ngoài mở cửa, cô nghĩ Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đến đón cô. Nhưng…

Tâm trạng háo hức mở cửa nhưng khi nhìn thấy người đến đón cô là Bạch Nhược Đồng thì cô có chút thất vọng và không vui.

“Hello chị dâu…” Bạch Nhược Đồng giơ hai ngón tay lên chào Tô Ngọc Nhi.

“Đã bảo cậu đừng gọi tôi như thế rồi còn gì.” Tô Ngọc Nhi có hơi đỏ mặt khi Bạch Nhược Đồng gọi cô là chị dâu.

“Anh trai em bảo em đến đây đón chị. Chị đã chuẩn bị xong chưa đấy?” Bạch Nhược Đồng không quên nhiệm vụ của anh.

Tô Ngọc Nhi nhanh chóng đáp: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi. Anh đợi tôi một chút, tôi vào trong nhà lấy đồ rồi ra ngay.”

Nói rồi, Tô Ngọc Nhi xoay người, cất bước vào trong nhà lấy đồ mà cô đã chuẩn bị lúc nãy.

Bạch Nhược Đồng bất ngờ khi thấy Tô Ngọc Nhi để mặt mộc và mặc một bộ quần áo giản dị đi ra, anh có chút thắc mắc nên hỏi: “Chị dâu, chị định sẽ ăn mặc như thế này đến buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo sao?”

Tô Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn một lượt từ trên xuống rồi nói: “Tôi thấy ăn mặc như vậy sẽ rất thoải mái mà.”

Bạch Nhược Đồng không để cho chị dâu tương lai của anh xấu hổ được. Dù gì cũng được xem là người phụ nữ của Bạch Nhược Phong, anh không để cho người khác xem thường Tô Ngọc Nhi.