Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

Chương 13



15.

Có người nói, ý nghĩa thực sự của cuộc sống là: đánh một bạt tay rồi cho một quả táo ngọt.

Đối với tôi có lẽ là cho một quả táo ngọt rồi lại cho một cái tát.

Trước khi ngủ, tôi còn đang nghĩ nên xin lỗi cô Lý thế nào, tôi nên làm gì để bảo vệ bản thân trước tình trạng bạo lực của bọn họ.

Ngày hôm sau đi học lại biết tin cô Lý nghỉ dạy. Nghe nói cô có thai được hơn hai tháng, thai nhi không ổn định nên bị chồng bắt ở nhà dưỡng thai.

Chủ nhiệm lớp mới là một cô giáo tuổi trung niên, dịu dàng nhưng không có tính uy quyền.

Vì thế sau giờ tôi, tôi bị chặn lại trong lớp.

Họ hung hăng ném chổi qua, đầu chổi dơ bẩn lướt qua chân tôi, đôi giày trắng lấm đen.

“Quét không xong thì đừng có về, tiện thể theo chúng tao vào WC chơi.”

Nắm đấm bên hông tôi co lại rồi thả ra.

Đám người này đang ở giữa khoảng trưởng thành và trẻ con, thích tìm kiếm sự tồn tại và cảm giác thành tựu quái dị, bắt nạt kẻ yếu. Bọn họ thường bí mật bàn tán xem muốn nhận ai làm đại ca, không lâu trước đó còn nói trong hẻm có tên lưu manh khó chơi, đến tiệm xăm xin xăm hình anh ta không chịu.

Tôi lấy giấy lau khô vết bẩn trên mũi giày. Đây là đôi giày mới mà dì mua cho tôi.

“Này! Nói với mày đó, có nghe không?” Cô gái cao cao cầm đầu không kiên nhẫn.

Tôi ngước mắt lên, giọng bình tĩnh: “Nghe, nhưng tôi không quét.”

Cô ta giơ tay tát tôi. Tôi không né: “Tát đi, tát mạnh lên. Chu Hải Yến là anh trai tôi, chỉ cần hôm nay các người không đánh chết tôi thì ngày mai chờ bị anh ấy đánh chết đi.”

Cô ta nghe vậy thì khựng lại, theo bản năng nhìn những người xung quanh, do dự.

Tôi đã tự diễn tập cảnh này rất nhiều lần trong đầu. “Sao? Không tin? Nếu không tin thì hoặc là cùng tôi về nhà xem, hoặc chờ ngày mai họp phụ huynh sẽ biết. Tốt nhất là đi cùng tôi về, đến lúc đó đóng cửa lại thì cho mấy người kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay.”

Tôi diễn vai “chó cậy thế chủ” vô cùng nhuần nhuyễn đến mức họ không tin không được.

Đến tận khi tôi ung dung ra khỏi lớp, đi ra khỏi trường cũng không có ai đuổi theo. Tôi thở hắt ra một hơi.

Nhưng miệng nói không hiệu quả bằng đích thân người ra mặt. Sau khi về, tôi suy tính làm sao để ngày mai Chu Hải Yến giả danh anh trai tôi đi họp phụ huynh cho tôi.

Buổi tối, dì Chu nghỉ ngơi, Chu Hải Yến đang xăm hình.

Tôi ngồi cạnh anh xum xoe, đuổi cũng không đi. Nóng thì quạt, lạnh đắp chăn, khát rót nước, mỏi bóp vai, đau đấm lưng. Anh cần dụng cụ gì, giây tiếp theo tôi đã khử trùng xong đưa tới tầm tay anh.

Rồi lại khen ngợi: thẩm mỹ thật tốt, kỹ thuật tuyệt vời.

Khách đến xăm trêu Chu Hải Yến, tìm đâu ra trợ lý có tâm như vậy.

Anh cúi đầu lên bóng*, động tác vững vàng, nghiêm túc: “Trên trời rơi xuống.”

Khách thích thú quên cả đau.

Thời gian lên bóng dài, trong tiếng máy rì rì, tôi bất giác nằm bò ra bàn ngủ quên.

Khi thức dậy là đang nằm trên chiếu, lúc này công việc của Chu Hải Yến vừa hoàn thành. Khách đi rồi, anh cởi bao tay, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì nói đi.”

“Hả? Rõ ràng vậy sao?” Tôi xoa xoa mặt.

Anh không nói nhưng mắt hiện rõ câu “Em không giấu được chuyện gì”.

Tôi ấp úng nói: “Ờmm ngày mai có cuộc họp phụ huynh, anh có thể đi dự được không?”

Sợ anh không đồng ý, tôi lại gọi một tiếng “Anh trai.”

Anh thở dài: “Hừ, có việc thì biết kêu anh trai, không có việc gì thì kêu Chu Hải Yến rất vui vẻ.”

Tôi chột dạ sờ sờ mũi.

Gọi dì rất thuận miệng, nhưng không hiểu sao gọi anh trai thấy kỳ kỳ, đặc biệt là khi tôi gọi cứ nghe như tiếng gà mái đẻ trứng. (Chú thích: anh trai 哥哥 [gē·ge], đọc lên nghe như kơ kơ, bạn tự đọc thử đi chứ tui không biết tả sao nữa, đại khái cũng giống tiếng gà mái đó)

Tôi đành phải cắn răng gọi thêm mấy tiếng anh trai nữa.

Khóe miệng anh cong lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt đẹp chứa ý cười. “Được rồi, anh đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Anh trai ơi, vậy ngày mai anh mặc ít chút, có thể khoe cánh tay ra ngoài đó.”

Anh khựng lại, nhìn chằm chằm tôi. “Có phải em bị bắt nạt ở trường không? Nói thật.”

Tim tôi run lên, do dự một lúc rồi vẫn chọn thành thật thú nhận với anh việc hôm nay tôi mượn hơi anh hăm dọa người khác.

“Nhìn thì hơi ngốc nhưng lúc quan trọng cũng rất nhạy bén.” Anh gật đầu nói, “Được, chuyện này anh biết rồi, em yên tâm đi học.”

Thấy anh không giận, tôi được nước lấn tới: “Anh trai, vậy ngày mai nhất định anh phải lộ cánh tay xăm ra dọa chết bọn họ.”

Anh mờ mịt, “Anh lấy đâu ra cả cánh tay xăm?”

Nói ra cũng kỳ. Tuy Chu Hải Yến là người thợ xăm mình nhưng trên người anh không có một hình xăm nào.

Nhưng không sao, tôi đã có chuẩn bị sẵn.

Mắt tôi sáng lên, móc trong túi mớ hình xăm giá 5 xu để lên bàn.

“Anh trai, anh thích thanh long hay bạch hổ?”

“…”

+++

Chú thích:

Lên bóng: Thật ra nguyên gốc là chữ này 打雾, tuy nhiên tui không hiểu được là kỹ thuật gì trong xăm nên sau khi xem qua vài trang web thì tạm chọn là “lên bóng/đánh bóng”. Tattoo Shading là một trong những kỹ thuật chuyển tông màu từ đậm sang nhạt để tạo độ sáng và tối cho hình xăm. Một người giỏi tô bóng sẽ tạo ra những hình ảnh có chiều sâu và thú vị khi nhìn vào. Tạo bóng thường được thực hiện bằng mực đen và có nhiều kỹ thuật khác nhau bạn có thể sử dụng để tạo bóng tối hơn hoặc sáng hơn.

Ví dụ, bạn có thể bắt đầu với áp lực nặng hơn khi bắt đầu bằng nét viền, làm nhẹ nét xăm của bạn khi bạn nhấc kim ra khỏi da khi kết thúc một nét. Có những phương pháp khác để tạo ra một lớp bóng nhẹ hơn. Một số nghệ sĩ sẽ thêm màu trắng vào màu đen để tạo màu xám tùy chỉnh. Những người khác chọn thêm nước hoặc chất lỏng khác vào màu đen của họ. Tất nhiên, bóng rất quan trọng, những nghệ sĩ nhiều kinh nghiệm sẽ hiểu rõ các tính chất của hình họa để đưa nó vào hình xăm; tạo nên một hình xăm 3d nổi bật.