Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

Chương 24



26.

Sau Tết, mọi thứ đều được đẩy nhanh tốc độ.

Chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trường tăng giờ học của khối lớp 9, ngày nào không học thì là kiểm tra. Lịch trình dày đặc, tôi đi học từ sáng sớm, trưa không về, học hết tiết tự học tối về đến nhà đã 10 giờ. Một tuần có thể yên ổn ngồi ăn bữa cơm cùng mọi người chỉ có nửa buổi chiều ngày chủ nhật.

Khi biết 50 học sinh giỏi nhất huyện có thể được miễn học phí, tôi càng thêm động lực học. Thành tích của tôi được coi là nổi bật trong thị trấn, nhưng nhìn ra toàn huyện thì người giỏi vô số kể, tôi không dám lơ là.

Do tan học muộn nên Chu Hải Yến sẽ đến trường đón tôi. Sau khi về nhà, chúng tôi cùng ăn bữa khuya mẹ Chu chuẩn bị sẵn, anh làm thêm, tôi ngồi bên cạnh học bài. Đôi khi học mệt sẽ gục xuống bàn ngủ, anh im lặng ôm tôi về giường, sắp xếp lại bút viết cho tôi, tiện cho ngày mai tôi xách đi học.

Từ trời đông giá rét đến giữa hè, sách học đến thuộc lòng, đề làm hết quyển này đến quyển khác.

Tôi như ước nguyện trúng tuyển trường cấp 3 tốt nhất huyện với thành tích đứng thứ 10 toàn huyện, trường miễn học phí và các khoản phí khác trong 3 năm, hứa hẹn nếu tôi thi đại học có thành tích tốt sẽ có học bổng thêm.

Mẹ Chu ôm tôi khen ngợi, nói tôi trời sinh là người nhà họ Chu, giỏi giang y như Chu Hải Yến năm đó.

Vài ngày sau, thoát khỏi bầu không khí hân hoan, tôi chợt cảm thấy nửa năm qua quá nhanh, quá mãnh liệt, thế nên có rất nhiều thứ thay đổi mà sau này tôi mới nhận ra.

Trong hai tháng nghỉ hè, tần suất sinh bệnh của mẹ Chu tăng cao.

Trước kia chỉ mùng 5 hàng tháng bà mới treo chuông gió lên cây, bây giờ chỉ cần có số 5 thì bà đều treo chuông gió lên cây. Bà nhảy múa cũng thường xuyên hơn.

Việc ngồi ở cửa cùng Chu Hải Yến, yên lặng nhìn bà cũng dần trở thành thói quen của tôi.

Chỉ là mẹ Chi khi đọc sách càng khóc nhiều hơn, buổi tối ngủ càng phụ thuộc vào thuốc hơn, ăn càng ngày càng ít đi, thậm chí không muốn đi dạo chợ, tựa như không còn hứng thú với điều gì.

Mọi người rốt cuộc nhận ra bà không ổn, muốn đưa bà đi khám bác sĩ nhưng bà không chịu.

Chu Hải Yến, cảnh sát Tiểu Phó với tôi, chúng tôi thay phiên ra trận, cố gắng nài nỉ cũng không làm bà dao động.

Rồi một ngày, không biết sao bà lại đồng ý.

Bác sĩ là do cảnh sát Tiểu Phó tìm. Kết quả chẩn đoán cho thấy -- trầm cảm mức độ trung bình.

Tôi mơ hồ đoán được là vì cái c/h/ế/t của chú, tức là cha Chu Hải Yến. Cho dù trong nhà gần như không ai nhắc đến ông, nhưng bóng dáng ông có thể nhìn thấy khắp mọi nơi.

Chúng ta không thể thấy được tất cả tuyết rơi trong đời một người. Mỗi người đều cô độc trong mùa đông sinh mệnh của mình, tôi không làm được gì, cũng không giúp được gì, thậm chí sự đồng cảm cơ bản cũng không làm được.

May mắn là mẹ Chu tích cực hợp tác với phương pháp điều trị của bác sĩ, dần dà có chuyển biến tốt đẹp.

Cứ thế, tôi lên cấp 3.

Trường Phổ thông trung học số 1 buộc phải sống nội trú trong trường, nhưng hai tuần được nghỉ hai ngày có thể về nhà. Trường xa nhà 20km, không có xe đi thẳng, muốn đi phải chuyển 2 lần xe buýt. Nhằm thuận tiện đưa đón tôi đi học và đưa mẹ Chu đi tái khám, sau khai giảng không lâu, Chu Hải Yến mua một chiếc xe máy.

Đen tuyền, cực ngầu, cũng rất hợp với anh. Nhất là khi anh ngồi trên xe, hai chân thon dài có lực, tùy ý chống trên đất, người lộ vẻ thản nhiên. Trên người anh có sự đan xen giữa ngây ngô thiếu niên và nam tính đàn ông, tạo nên cảm giác độc đáo.

Thấy tôi nhìn chăm chăm, anh nhướng mày: “Sao hả? Có phải đẹp lắm không?”

Tôi phản bác theo bản năng: “Chẳng ra sao, anh còn kém xa.”

Anh liếc tôi: “Anh đang nói về xe.”

“…”

Tôi siết quai cặp cố gắng làm giảm xấu hổ.

Sau khi lên xe, anh giúp tôi đội nón bảo hiểm. Đá chống, xe đứng thẳng lên hơi lắc lư. Anh bảo: “Ôm chặt.”

Tôi làm theo. Xe khởi động, tốc độ mạnh ban đầu làm tôi siết chặt hai tay lại. Làn da bên dưới tay nóng bỏng, căng chắc.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ: Eo thon quá.

Tôi chưa từng ngồi mô tô, ban đầu hơi căng thẳng nhưng sau đó từ từ thả lỏng, gió thổi bên tai rất tự do. Tôi đánh bạo thả hai tay ra, bắt chước trong phim giang tay đón gió.

Chưa kịp cảm nhận gì thì đằng trước có thằng bé vụt qua đầu xe, xe đột ngột giảm tốc độ, tôi không kiểm soát được cơ thể ập mạnh về trước. Ngực tôi đập mạnh vào tấm lưng rắn chắc phía trước, đau tới mức tôi bật thốt lên thành tiếng, ứa nước mắt.

Tôi đang ở tuổi dậy thì nên gần đây tôi cảm giác mình đang dậy thì nhanh, nhất là ngực, chạm vào là đau. Thế mà lại còn đụng mạnh như vậy.

“Có bị đụng trúng đâu không?”

Tôi đau không nói nổi.

Xe dừng lại ven đường. Chu Hải Yến tháo mũ bảo hiểm, thấy tôi ứa nước mắt thì luống cuống: “Đụng trúng ở đâu?”

Tôi mấp máy môi mà không nói thành lời. Không biết sao cứ như ai làm mỏng da mặt mình, tự dưng thấy xấu hổ, nhạy cảm.

Anh sốt ruột, “Nói đi chứ.” Ánh mắt sáng quắc như đặt tôi lên lò nướng.

Mặt tôi đỏ bừng lên, nhắm mắt, chào thua: “Ngực! Đụng trúng ngực, được chưa?”

“…”

“…”

Anh ngẩn người, hiểu ra gì đó, im lặng quay đi đội mũ bảo hiểm lên. Giọng cứng đờ, “Ờm, anh không cố ý.”

“…”

Đoạn đường tiếp theo, tôi sợ rồi nên ôm chặt eo anh, nhưng có lẽ thời tiết quá nóng, dường như cả cánh tay đều bị bỏng.