Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

Chương 7



8.

Tôi ăn xong bát cháo, rốt cuộc nước mắt cũng ngừng rơi.

“Ngon không Thanh Thanh?” Ánh mắt dì Chu vừa mong chờ vừa thấp thỏm.

Tôi nở nụ cười thật tươi, gật đầu thật mạnh.

Bà thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại đấm cho Chu Hải Yến một đấm nặng nề. “Thằng nhóc chết tiệt, đồ ăn bà đây nấu có khi nào lụt nghề đâu chứ.”

“…”

Chu Hải Yến che tay lại, mắt u oán.

Tôi không kìm được cong cong khóe môi, nhận ra vậy không ổn lắm nên lại nhanh chóng đè xuống.

Tầm mắt người thanh niên không rõ ý nghĩa đảo qua.

“…”

Dì Chu vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước. Quay lại mang theo chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt tôi, đắp lên mắt. “Khóc thế này sao vẫn là cô mèo mướp xinh xắn nhỉ?”

Tôi mím môi, vành tai đỏ bừng.

Bà nói: “Lát nữa chúng ta đi làm kiểm tra một chút, bác sĩ nói tai con hơi nhiễm trùng, đi chụp X-quang thôi, không đau đâu. Còn phần viện phí thì do thằng nhóc kia hại con nằm viện, nó nhiều tiền lắm, nó có thể không móc ra sao? Nó là người lớn, làm sai mà còn không nhận trách nhiệm thì dì xấu hổ giùm nó.”

Chu Hải Yến đang dọn dẹp chén bát, không ngẩng đầu lên; “Phải phải phải.”

Chụp X-quang rất nhanh. Bác sĩ nhìn tấm phim xám, giọng nặng nề.

“Tai phải cô bé trước kia bị thương, kéo dài quá lâu, vết thủng màng nhĩ không được chữa trị kịp thời. Hiện tại lại bị lực nặng tác động nhiều lần nên vết thương càng nặng. Tình hình phức tạp, chỉ có thể nói tạm thời cho uống thuốc để giảm viêm nhiễm.”

“Phẫu thuật có thể chữa khỏi không?” Dì Chu cau mày.

“Xác suất phẫu thuật thành công rất thấp, không khuyến khích thực hiện.”

Tựa hồ không ai đoán trước kết quả thế này. Từ bệnh viện ra, mọi người đều im lặng suốt quãng đường về.

Nhưng tôi không muốn họ buồn vì tôi. Thính giác tai phải của tôi giảm dần là việc tôi biết từ rất lâu.

Năm 5 tuổi, một cái tát của ba khiến tôi thủng màng nhĩ. Mẹ muốn đưa tôi đi bệnh viện, nửa đường bị ba tôi cướp hết tiền.

Mẹ yếu đuối chỉ biết ôm tôi khóc, sau đó cho tôi uống hai viên thuốc giảm đau.

Thời gian đầu tai tôi đau đến nỗi cả đêm không ngủ được. Bên trong tai sưng sưng, nóng lên.

Tôi ôm mẹ nói tôi khó chịu, bà vỗ về lưng tôi, bảo tôi nhanh nhắm mắt lại ngủ, ngủ rồi sẽ không sao.

Tôi thử, nhưng vô ích, cơn đau như tăng lên gấp bội. Tôi nói, mẹ ơi con vẫn còn đau quá.

Ánh mắt bà không có thương xót, ngược lại mang phần nghi ngờ lẫn mất kiên nhẫn. Bà nói, mẹ kiếm tiền vất vả, con có thể đừng õng ẹo không hiểu chuyện thế không.

Nhưng tôi thật sự không nói dối, thật sự rất đau rất đau.

Nhưng không ai để ý đến tôi.

Vì thế tôi chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn cắn đến chảy máu ngón tay, nhẫn nhịn cắn đến hổ khẩu xanh tím.

Phương pháp này có ích, sau đó thật sự không còn đau.

Bởi vì nỗi đau đã thành quen.

Hết đêm dài đau đớn này qua đến đêm khác, hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi, tôi là một đứa trẻ không ai quan tâm.

Nhưng sự đau lòng đến muộn này có thể nhìn thấy trên người họ. Nhận định này khiến ngực tôi thắt lại gần như không thở nổi.

Tôi hít sâu vài hơi, cố kìm cảm xúc xuống. Mặt mang ý cười, giọng vẫn khàn khàn. “Thật ra không khác gì người bình thường đâu ạ. Hơn nữa, thính giác còn một nửa thực sự rất ngầu!”

Dì Chu quay đi, khóe mắt ẩm ướt.

Chu Hải Yến rút tay trong túi ra, che tai tôi lại, giọng thấp đến gần như không nghe thấy. “Ừ, đúng thật rất ngầu.”