Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 28



“Ha ha.”

Trong Đông Phối điện, Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm nghe được tin tức lập tức bật cười.

Lúc trước nàng ta và Uyển tần vẫn đang đấu, cuối cùng lại tự chuốc lấy xấu hổ, truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười nhạo, cho nên nàng ta đã ra tử lệnh để cung nhân giữ kín chuyện này tuyệt đối.

Bây giờ nghĩ đến, đúng là nàng ta thật anh minh, nếu không sao hôm nay có thể xem náo nhiệt của Trình Hòa Mẫn đây?

Có người cùng chịu chung cảnh ngộ xui xẻo giống bản thân, cảm giác thật là quá tốt.

Hơn nữa, Trình Hòa Mẫn cũng quá không có đầu óc rồi, tốt xấu gì thì nàng ta cũng phải tìm cung nhân mà bắt lỗi chứ, nàng ta lại đi tìm con chó để gây khó dễ.

Đừng nói không chiếm được thế thượng phong, cho dù là chiếm được thượng phong thì nói ra có dễ nghe không?

Huống hồ là hôm nay Trang Hi Thừa đã bị bệnh liệt giường, ngay cả hoàng thượng cũng phải tỏ vẻ chút, bây giờ lại đi tranh đấu với Trang Tĩnh Uyển, không khỏi có chút lộ vẻ bạc bẽo.

Chỉ sợ thái hậu sẽ không thích.

Nghĩ tới đây, nàng ta nói với Lục Lạp: “Kêu toàn bộ người của Đông Phối điện cẩn thận chút, mấy ngày gần đây đừng có trêu chọc người của chính điện.”

Ngừng lại một chút, nàng ta lại nói thêm một câu: “Đem túi yến huyết mà tổ phụ ta đã nhờ người đưa vào tặng cho Uyển tần đi.”



Vẻ mặt Trang Minh Tâm tái nhợt (vì đắp phấn) nửa chết nửa sống (vì giả bộ) ngồi liệt trên giường la hán, Quỳnh Phương giúp nàng vuốt ngực thông khí, Thôi Kiều tay chân luống cuống nấu thuốc, Lý Liên Ưng dẫn mấy tên thái giám khóc thét trầm bổng.

Khi Dục Cảnh đế vội vàng chạy tới Chung Túy cung thì nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Lúc này hắn lập tức đạp ngã cái ghế gấm dưới chân, trợn mắt nhìn Quỳnh Phương, lạnh lùng nói: “Nói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng khi trẫm rời đi chủ tử nhà ngươi vẫn còn rất tốt mà, bây giờ mới chưa tới hai giờ mà tại sao đã bệnh thành bộ dáng này rồi?”

Hắn vừa nghe Cao Xảo nói Uyển tần phát bệnh tim, còn chưa kịp hỏi rõ tình hình đã vội vàng cuống quýt chạy tới.

Quỳnh Phương sợ run lên, vội nói: “Nương nương bị Hòa quý nhân tiểu chủ làm cho tức đến phát bệnh.”

Dục Cảnh đế hồ nghi nhìn Trang Minh Tâm một cái, rõ ràng là có chút không tin, Trình Hòa Mẫn có thể làm cho nàng tức đến phát bệnh sao? Trừ phi là nàng ta đã hạ độc chết Tướng Quân.

Nhưng hiển nhiên là không thể nào rồi, khi vào cửa hắn vẫn còn nhìn thấy con chó ngốc kia đang đứng gặm xương trong minh gian.

Hắn hừ nói: “Ngươi nói cẩn thận một chút.”

Quỳnh Phương nhìn Trang Minh Tâm một cái, thấy nàng nằm ổn định, không có bất kỳ ám chỉ nào, không thể làm gì khác hơn là đắn đo nói: “Nương nương chúng ta đang muốn ngủ trưa, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng kêu la sợ hãi của Hòa quý nhân.

Nương nương chúng ta đi ra ngoài xem xét tình hình, chỉ thấy Hòa quý nhân tiểu chủ nằm trên đất, cung nữ của Hòa quý nhân tiểu chủ nói là tiểu chủ bị Tướng Quân làm hoảng sợ nên bị trật khớp mắt cá chân.

Nương nương chúng ta xem xét giúp Hòa quý nhân một phen, nói Hòa quý nhân tiểu chủ không bị tổn thương đến gân cốt, thế nhưng Hòa quý nhân tiểu chủ không tin.

Nương nương chúng ta không thể làm khác hơn là mời thái y giúp Hòa quý nhân tiểu chủ, cũng kêu Thôi Kiều cô cô nấu thuốc cho nàng ta.

Hòa quý nhân tiểu chủ lại nói nương nương chúng ta tà tâm bất chính, muốn đầu độc chết nàng ta, phun hết thuốc đã uống ra thì không nói, ngay cả bữa trưa cũng đã nôn sạch ra.

Nương nương bị lửa giận công tâm, cho nên bệnh tim đã tái phát.”

Quỳnh Phương bừa một hồi, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm, bệnh tim là không hề tồn tại, nhị cô nương hè luyện tam phục, đông luyện tam cửu, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.

Dục Cảnh đế đã hiểu ra ngay, đây rõ ràng là Trình Hòa Mẫn đã dùng Tướng Quân để mượn cớ gây khó dễ cho Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm làm lại trò cũ, dùng nước hoàng liên để trị nàng ta, trị xong còn chưa hết giận, vì vậy đã dùng cách kia giống nàng ta, cũng giả bộ bị bệnh.

Hắn đang muốn mở miệng nhạo báng nàng mấy câu, nhưng chợt nghe Trang Minh Tâm sâu xa nói: “Hoàng thượng đừng nghe nàng ta nói bậy, thần thiếp không có bệnh tim.”

Dục Cảnh đế: “…”

Chỗ tốt được chưa lấy được mà đã dứt khoát thừa nhận vậy rồi sao?

Tiếp theo đã nghe nàng bồi thêm một câu: “Chỉ là bị Hòa quý nhân làm cho tức giận, bắt đầu thấy khó thở nên mới dẫn đến Vương thái y chẩn sai bệnh, bây giờ đã bình thường lại rồi.”

Thủ đoạn các phi tần giả bệnh để tranh sủng, trong lòng Dục Cảnh đế đã nhìn rõ, đúng là người xấu không thể có khí phách lớn, còn không bằng dứt khoát lưu loát thừa nhận đi, cứ đọ sức quang minh lỗi lạc có thể để lại ấn tượng tốt.

Quả nhiên là một con tiểu hồ ly giảo hoạt!

Nàng thừa nhận là hiện tại bản thân không có việc gì, lại thuận tiện tìm một lý do “chẩn sai bệnh” giúp Vương thái y, giỏi tranh cãi như vậy, đúng thật là hắn chẳng có biện pháp nào để tóm được nàng cả.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, điểm lên trán nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Cũng may là trẫm còn chưa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, lần sau không cho phép làm loạn như vậy nữa, nếu không trẫm sẽ cho nàng đẹp mặt!”

Khi nói câu sau cùng, hắn đã xích lại gần tai nàng.

Quỳnh Phương thấy vậy lập tức khom người lui ra ngoài.

“A? Hóa ra là trong lòng hoàng thượng lại coi trọng vậy sao?” Trang Minh Tâm nghiêng đầu, nhướng mày lên, bên miệng lộ ra ý cười.

Dục Cảnh đế lại gần hơn, hôn một cái lên môi nàng, nói với vẻ có thâm ý khác: “Có coi trọng hay không đêm hôm qua trẫm đã nỗ lực thực hiện để nói cho ái phi thấy rồi.”

Không đợi Trang Minh Tâm đáp lại hắn đã nói tiếp: “Nếu ái phi vẫn còn lo ngại trong lòng, tối nay trẫm có thể nói lại một lần nữa cho ái phi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Phi tử có được coi trọng hay không là ở chỗ có ngủ có thoải mái hay không.

Có thể rất tra rất chó, nhưng cũng rất phù hợp để dùng cho đế vương.

Chỉ là nàng vào cung tổng cộng còn chưa tới một tháng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể làm cho một tên hoàng đế có tam cung lục viện, mấy chục phi tử ý nặng tình thâm với mình, sợ là chuyện đó chỉ tồn tại trong thoại bản thôi.

Tuy nàng có sắc đẹp, nhưng còn chưa tự tin đến trình độ này.

Cho nên cũng chẳng nói đến là thất vọng hay đau lòng, là nghiệm thi không kích thích hay là thức ăn có ngon không? Nàng có bị mỡ lợn che mờ mắt mới có thể mong đợi đế vương có tình yêu chân thật đó.

Nàng nói nhỏ: “Hoàng thượng cũng quá là không quan tâm rồi, tuy thần thiếp đã trở lại bình thường, nhưng tóm lại là cũng bị tức đến sinh bệnh một trận, dù thế nào cũng phải cho thần thiếp nghỉ ngơi mấy ngày chứ?”

Dục Cảnh đế cũng chỉ là đùa giỡn một câu, dù nàng có không giả bộ bị bệnh thì hôm nay hắn cũng sẽ không lật thẻ bài của nàng nữa, dẫu sao đêm qua cũng chơi đùa hơi ác, cũng nên để cho nàng dưỡng lại đã.

Tương lai còn dài mà.

Hắn hừ nói: “Mấy ngày? Mơ đi! nhiều nhất là để cho nàng nghỉ ngơi một ngày thôi, ngày mai trẫm lại tới nữa.”

Một ngày cũng được rồi, với cái tính cách chó này của hắn, nàng cũng không dám trả giá, lỡ như hắn đổi ý thì coi như xong rồi.

Tự mình cảm nhận tuy không tồi, nhưng nàng cần ngủ bù hơn.

“Cao Xảo.” Dục Cảnh đế kêu một tiếng, cũng đã giả bệnh, lại còn trị được Trình Hòa Mẫn rồi, hắn cũng không tiện ra mặt trừng phạt Trình Hòa Mẫn nữa, không thể làm gì khác hơn là khen thưởng một số thứ, cho nàng mặt mũi.

Cao Xảo vội chạy nhanh vào, quay đầu vung tay lên, lập tức có bốn tiểu thái giám khiêng hai rương gỗ vào.

Dục Cảnh đế nói với Trang Minh Tâm: “Một cái rương là đựng vải loại dày, rương còn lại là da lông, nàng giữ lại làm quần áo mùa đông đi.”

Những nguyên liệu vải dùng trong mùa đông, lúc trước hắn cũng đã cho người đưa tới hai rương, vô cùng đầy đủ rồi.

Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là đứng lên, phúc người: “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng.”

“Trẫm trở về Dưỡng Tâm điện đây.” Dục Cảnh đế còn có chính vụ cần xử lý, cũng không tiện ở Chung Túy cung lâu hơn, nhấc chân muốn rời đi.

Trang Minh Tâm tiễn người ra ngoài.

Sau khi Dục Cảnh đế lên ngự liễn, lại nghĩ tới một chuyện, vén rèm lên, cất giọng nói: “Cống phẩm của Sơn Đông đã đến rồi, lát nữa trẫm sẽ cho người đưa cho nàng hai giỏ đào vàng tới.”

Nói xong, lại nhướng mày hỏi: “Hai giỏ có đủ không?”

Nàng vội nói: “Quá đủ rồi.”

Nàng đã từng nhìn thấy giỏ bằng mận gai thông dụng ở phủ nội vụ rồi, lớn đến nỗi không thể lớn hơn được nữa, nếu là để hoa quả thì một giỏ có thể để được khoảng hai trăm cân, hai giỏ thì là hơn hai trăm cân, có chỗ nào không đủ nữa đây?

Vừa vặn lúc trước nàng cũng đã để tượng tác giám làm mấy cái bình bằng sứ, vừa được đưa tới sáng sớm hôm nay, chờ đào vàng đến là có thể bắt đầu làm đào vàng ngâm rồi.



Dục Cảnh đế mới rời đi chưa tới nửa canh giờ thì đào vàng đã được đưa tới.

Toàn bộ đội ngũ ở chính điện được điều động, có rửa đào vàng, có gọt vỏ, có loại bỏ hột ra khỏi thịt, có nấu bình sứ lên để khử trùng, trong hai trù tử thì có một người phụ trách nấu đào vàng, một người phụ trách nấu mứt đào vàng, vô cùng bận rộn.

Trang Minh Tâm nhìn mà mê tít, cũng vén tay áo lên gia nhập vào, phụ trách cho đào vàng đã nấu xong vào bình sứ, sau khi cho vào xong thì đậy nắp gỗ lại, sau đó thắt dây chặt.

Đang bận thì Thôi Kiều đi tới, bẩm báo: “Nương nương, Hân quý nhân tiểu chủ phái Lục Lạp đưa tới một túi yến huyết cho nương nương bồi bổ, nói là lúc trước Trần thứ phụ nhờ người đưa vào.”

“Yến huyết?” Trang Minh Tâm chậc một tiếng.

Yến huyết là loại tổ yến cực phẩm, vô giá trên thị trường, những nhà quan lớn hay nhà quyền quý ăn cũng chỉ là yến sào thôi.

Nàng phân phó nói: “Ngươi cất trước đi, rảnh rỗi thì nấu hai bát nhỏ, mời Hân quý nhân tới cùng nhau ăn.”

Ngược lại không phải là phòng bị Trần Ngọc Thấm hạ độc, bỏ độc trong thức ăn tặng người khác, Trần Ngọc Thấm cũng không ngu ngốc đến trình độ này.

Chỉ là nếu người ta cũng đã làm vẻ tỷ muội tình thâm rồi, nàng sao có thể không phối hợp một hai được đây?

Thôi Kiều đáp một tiếng, bưng hộp gỗ đựng tổ yến đi trước.

Sau đó rất nhanh lại tới phòng bếp nhỏ, nói: “Nương nương, Bùi thượng cung của thượng y cục tới.”

Trang Minh Tâm bỏ thìa canh xuống, rửa tay sạch sẽ, trở lại chính điện ở đông thứ gian.

Ngồi lên giường la hán, nàng liếc nhìn đến cái bao trong tay Bùi Cẩn ở đằng sau hai cung nữ, kêu Thôi Kiều nhận lấy.

Trong miệng cười nói: “Quần áo của bổn cung đã làm xong rồi sao? Tùy tiện phái một cung nữ nhỏ đưa tới là được rồi, sao có thể làm phiền Bùi thượng cung tự mình tới đây được?”

Bùi Cẩn hành lễ với Trang Minh Tâm, cười nói: “Đã nhận rất nhiều ban thưởng của nương nương rồi, cũng nên tạ ơn mới phải, nếu không nương nương giận ta, lần sau không ban thưởng nữa thì làm thế nào đây?”

Năm xưa Bùi thái phi từng đắc tội với Trịnh thái hậu, sau khi kim thượng lên ngôi, Trịnh thái hậu được xác định địa vị vào ở Từ Ninh cung, cuộc sống của bà ta rất khó khăn, cứ như là lãng phí thời gian ở Ninh Thọ cung vậy.

Chúng phi tần cũng cách xa bà ta, cũng chỉ có Uyển tần không cố kỵ những chuyện này, đưa bánh ngọt rồi lại đến công thức lương bì, đối xử vô cùng nhiệt tình

Bùi Cẩn đã chịu đại ơn của Bùi thái phi, cho nên rất cảm động và nhớ nhung tới sự chăm sóc của Trang Tĩnh Uyển.

Trang Minh Tâm cho nàng ta ngồi xuống, cười nói: “Các ngươi để tâm làm quần áo, tất nhiên là ta sẽ cho tiền thưởng, cái gì mà tạ ơn với không tạ ơn chứ, không nói tới chuyện này nữa. Nếu mỗi một lần ban thưởng đều tạ ơn thì chỉ sợ ta cũng không ngủ được mất.”

“Nương nương đây là không đánh đã khai rồi, thừa nhận bản thân hào phóng?” Bùi Cẩn che miệng cười không ngừng.

“Ai ya, không cẩn thận nói lời thật lòng rồi!” Trang Minh Tâm nghịch ngợm che miệng lại.

Bùi gia là nhà mẹ của nàng ta, Bùi Cẩn là biểu tỷ xa của nàng ta, chung sống với biểu tỷ thì dĩ nhiên là sẽ tùy ý hơn nhiều rồi.

Bùi Cẩn tới đây cũng không có chuyện quan trọng gì, hai người nói từ chuyện bệnh tình của Trang Hi Thừa đến chuyện nhà Bùi gia, rồi đến kiểu vải vóc may quần áo, tán gẫu khoảng hơn một giờ.

“Không dám quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nương nương nữa, chúng ta về đây.” Bùi Cẩn đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương lấy ba hà bao, mỗi bao lại có hai nén bạc đưa cho Bùi Cẩn và cung nữ ở Thượng Y cục đi theo nàng ta, mỗi người một bao, cười nói: “Cầm đi chơi đi, cũng đã tới chỗ này của ta một chuyến rồi.”

Bùi Cẩn biết Uyển tần phung phí, cũng không từ chối, cười nhận lấy, lại nói cảm tạ.

Trang Minh Tâm lại kêu người lấy giỏ trúc để sáu bình đồ hộp cho Bùi Cẩn, nói: “Đây là đào vàng ngâm mới làm xong, ngươi mang về để nửa tháng nữa, đợi đường thấm ướt đào vàng thì mùi vị mới đúng.”

“Lại có được thứ tốt của nương nương rồi.”

Bùi Cẩn biết đào vàng, nhưng lại chưa từng nghe tới đào vàng ngâm, nghĩ đến hẳn là món ăn mới lạ mà Uyển tần nương nương nghĩ ra được.

Cũng không từ chối, trở về dự tính sẽ giữ lại cho mình hai bình, còn lại bốn bình thì đưa cho Bùi thái phi.

Nhưng lại nghe Uyển tần có ý tốt nói: “Ngươi cứ giữ lại cho bản thân ăn đi, chỗ của Bùi thái phi ta sẽ phái người đưa tới.”

“Như vậy thì quá tốt rồi.” Bùi Cẩn cười lên ngay tức khắc, chẳng trách Bùi thái phi luôn miệng nói nàng tốt, con người tốt đẹp như vậy, ai lại không thích chứ?

Ngay cả hoàng thượng, gần đây càng ngày càng thường xuyên chạy tới Chung Túy cung rồi, chỉ sợ cũng không chống lại được mị lực của Uyển tần nương nương. Đọc‎ 𝘵𝗿𝑢yệ𝒏‎ 𝘵ại‎ --‎ 𝒯R𝑢‎ 𝘔𝒯R𝗨𝐘𝐸N.Ⅴ𝒏‎ --

Cho dù Trang thủ phụ có ngã xuống, có Uyển tần ở đây, Trang gia nhất định có thể hưng thịnh thêm mấy thập niên nữa.

Trên mặt Bùi Cẩn lộ vẻ tươi cười, xách giỏ trúc, dẫn hai cung nữ rời khỏi Chung Túy cung.

Hai cung nữ vì nhận được hà bao mà nụ cười trên mặt còn tươi hơn cả Bùi Cẩn.

Một người cười hì hì nói: “Thượng cung, lần sau lại kêu Xuân Nhi tới đưa quần áo cho Uyển tần nương nương nữa nha.”

Một người khác cũng vội nói: “Thượng cung, gọi ta nữa, gọi ta nữa, trí nhớ của ta tốt, lại cẩn thận, cũng chưa làm gì sai cả.”

“Vậy phải xem biểu hiện của hai ngươi như thế nào nữa, dẫu sao cũng có rất nhiều người muốn tới đưa quần áo cho Uyển tần nương nương, dĩ nhiên là bổn thượng cung muốn chọn người nhanh nhẹn rồi.”

Bùi Cẩn khẽ lắc đầu, chúng cung nhân thì có thể biết cái gì chứ, chỉ là thấy ai cho nhiều chỗ tốt thì liền nói người đó tốt thôi.

Quả nhiên là Uyển tần đã hiểu rất rõ đạo lý này.