Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 47



Khi đến bữa tối, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn quả nhiên đã tới đúng hẹn.

Có lẽ là hai người cảm thấy ăn chùa có chút áy náy, Trần Ngọc Thấm mang theo một hộp bánh hạt dẻ, còn Trình Hòa Mẫn thì để cho người mang một rổ ngó sen tới.

Bánh hạt dẻ cũng chẳng có gì đáng nói, bây giờ chính là mùa thu hoạch hạt dẻ, hôm qua phòng bếp nhỏ đã làm một lần rồi, cũng chẳng phải quá hiếm lạ.

Ngược lại là một rổ ngó sen của Trình Hòa Mẫn làm cho Trang Minh Tâm vô cùng vui mừng.

Nàng đang muốn làm một ít bột củ sen, đây đúng thật là đang buồn ngủ mà gặp phải gối mà.

Trình Hòa Mẫn thấy Trang Minh Tâm lộ ra vẻ mặt vui mừng, rất đắc ý nói: “Nương nương, đừng tưởng một giỏ hạt sen này không đáng giá mấy đồng tiền, nó là đồ tươi được vận chuyển bằng thuyền từ phía nam vào kinh đó, vừa mới cập bến là lập tức phải làm đông đá, để được tận tới đầu mùa xuân đó. Phủ Nội Vụ tổng cộng cũng chẳng có được bao nhiêu giỏ, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào kia kìa, cũng may là thần thiếp có chút phương pháp, nếu không thật đúng là không lấy được đâu.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Được hưởng phúc của muội muội, nếu không thì bổn cung cũng chẳng kiếm đâu ra được nhiều ngó sen vậy. Trở về làm xong bột củ sen, nhất định sẽ phân cho muội muội một chút.”

Thiện phòng trong cung không chỉ có một, Nội Thiện Phòng phân chia không đều, chỉ phân cho nàng bốn cây ngó sen, không tài nào kiếm được nhiều hơn nữa.

Trình Hòa Mẫn lại không giống vậy, đại thần Chung Dương tổng quản phủ Nội Vụ là môn sinh của tổ phụ nàng ta, nếu người khác không phân cho, chẳng lẽ nàng ta còn có thể không có phần sao?

Trình Hòa Mẫn lập tức cảm thấy hứng thú nói: “Bột củ sen? Là món ăn làm từ củ sen hả? Nương nương đã nói là cho tần thiếp rồi đó, vậy thần thiếp sẽ chờ, nương nương không được nuốt lời đâu.”

Trần Ngọc Thấm nhìn không nổi Trình Hòa Mẫn đắc thế, “Hừ” một tiếng: “Không phải chỉ là một rổ ngó sen thôi sao, chẳng phải thứ quý hiếm gì, lại còn mang đi khoe khoang nữa chứ.”

Thái độ của nàng có chút bên trọng bên khinh, Trang Minh Tâm vội vàng tán dương Trần Ngọc Thấm một câu: “Bổn cung cũng đang muốn ăn bánh hạt dẻ đó, chỉ là thấy phòng bếp nhỏ bận rộn là tiệc củ cải, không rảnh để làm cho bổn cung, thế mà muội muội lại mang tới đúng lúc.”

Lúc này vẻ mặt Trần Ngọc Thấm mới hơi nguôi giận, nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng giá cả, nếu nương nương ăn thấy ngon, trở về thần thiếp lại kêu người đưa qua cho nương nương.”…



Rất nhanh thức ăn đã được bưng lên, hoàn toàn chuẩn bị theo những gì Trang Minh Tâm phân phó, nàng bất chợt nhớ đến củ cải viên, bánh củ cải, củ cải hầm nầm bò, canh củ cải với xương sườn và sủi cảo nhân củ cải với thịt dê nên liệt ra, còn những món ăn khác là do Chung Đại, Tiền Hỉ tự mình nghĩ ra.

Trang Minh Tâm gọi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ngồi vào bàn.

Ba người vừa ngồi xuống trước bàn ăn thì lập tức nghe thấy giọng nói của Cao Xảo vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Trang Minh Tâm: “…”

Trò vui gì đây?

Sáng nay mới quyết tâm nói nếu dám tới chính điện Chung Túy cung nàng nhất định sẽ cầm chày lớn đuổi hắn đi mà, sao bây giờ lại chạy tới rồi?

Cho nên, cuối cùng dù là nàng có nên kêu người lấy chày lớn tới không?

Trong bụng oán thầm, nhưng vẫn dẫn Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ra minh gian cùng nhau nghênh đón.

Ba người đồng loạt hành lễ: “Cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”

“miễn lễ.” Dục Cảnh đế đáp lời một câu, sau đó vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ở phía sau Trang Minh Tâm, cau mày nói: “Sao hai nàng lại ở chỗ này?”

Trình Hòa Mẫn cười nói: “Uyển phi nương nương mời chúng thần thiếp tới ăn tiệc củ cải.”

Đương nhiên là Dục Cảnh đế nghe thấy Trang Minh Tâm mở tiệc củ cải nên mới tới, nhưng trên mặt lại làm bộ không biết gì cả, tò mò chớp mắt: “Tiệc củ cải?”

Trang Minh Tâm chỉ đành trả lời: “Dạ, hôm nay thần thiếp có cho người thu hoạch củ cải ở hậu viện, chỉ là nhặt chút dưa vẹo táo nứt, những củ bị cuốc băm trúng rồi kêu phòng bếp nhỏ làm thành món ăn, mời Hân quý nhân muội muội và Hòa quý nhân muội muội tới thưởng thức.”

Trần Ngọc Thấm: “…”

Trình Hòa Mẫn: “…”

Lời này, có cảm giác như các nàng ta chỉ xứng để ăn dưa vẹo táo nứt, củ cải bị cuốc băm vỡ thôi sao?

Vẻ mặt hai người đã sắp dữ tợn rồi.

Sắc mặt Dục Cảnh đế cũng không tốt lắm, bản thân vừa nghe thấy chỗ của Uyển phi mở tiệc củ cải là lập tức chạy tới không ngừng nghỉ, còn tưởng rằng nàng sẽ chọn những củ cải có chất lượng tốt nhất để làm thức ăn, không ngờ cuối cùng là tới ăn thứ đầu thừa đuôi thẹo sao?

“Ha ha…” Trang Minh Tâm thấy mặt ba người họ như ăn phải cứt, nhất thời vui sướng cười ha ha không ngừng, vừa cầm khăn lau nước mắt vừa cười nói: “Thần thiếp đùa giỡn thôi, thần thiếp và Hân quý nhân muội muội, Hòa quý nhân muội muội tình như tỷ muội, hiếm khi mới mời các nàng ta tới dự tiệc, sao có thể hà tiện với các nàng ta chứ?”

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn nghe vậy, thần sắc hòa hoãn đi đôi chút, nhưng cũng một lời khó nói hết mà nhìn Trang Minh Tâm.

Dục Cảnh đế thì bất đắc dĩ thở dài, giơ tay điểm lên trán Trang Minh Tâm một cái, cười mắng: “Nghịch ngợm!”

“Được rồi, mọi người mau vào ngồi đi, nếu không một lát nữa thức ăn lại nguội mất bây giờ.” Trang Minh Tâm dùng tư thái của chủ nhân, đưa tay ra, dẫn đường cho mọi người.

Dục Cảnh đế dĩ nhiên là sẽ sải bước nhanh chóng đuổi theo.

Trần Ngọc Thấm và Hân quý nhân tuy nén giận, nhưng một là lễ cũng đã đưa rồi, nếu không ăn được tiệc củ cải coi như là thiệt thòi. Thứ hai là hoàng thượng đang ở bên cạnh, nếu hai nàng ta có biểu hiện tốt, lọt vào mắt của hoàng thượng, nói không chừng hôm nay chính là lật thẻ bài của các nàng ta đó.

Cho nên hai người hơi do dự trong chốc lát, sau đó đồng loạt đi tới đông thứ gian.

Bốn người lần lượt ngồi xuống bàn ăn theo thứ tự tôn quý.

Sau khi Dục Cảnh đế động đũa, Trang Minh Tâm lập tức gắp một miếng sủi cảo nhân củ cải thịt dê, chấm vào trong đĩa giấm, rồi đưa vào trong miệng.

Củ cải thanh mát hòa lẫn với thịt dê dai dai, trong miệng ngập tràn mùi thơm, chưa nói đến những món khác, cho dù là chỉ có mỗi sủi cảo củ cải thịt dê này nàng cũng có thẻ ăn hết một mâm lớn.

Tự nhiên cực kỳ gây nghiện, nàng ăn từng cái từng cái, liên tiếp ba cái liền.

Trình Hòa Mẫn thấy Trang Minh Tâm ăn sủi cảo đến vui vẻ, cũng gắp một cái theo, sau đó hét lên: “Hóa ra sủi cảo nhân củ cải thịt dê lại ngon như vậy sao? Trước kia tần thiếp chưa từng được ăn qua.”

Cho rằng dùng thịt dê là nhân sủi cảo sẽ bị tanh, nhưng lại không hề.

Trần Ngọc Thấm cũng gắp một miếng theo, sau khi ăn xong, mất tự nhiên là gật đầu một cái.

Dục Cảnh đế liếc các nàng ta một cái, trong đầu nghĩ đúng là một bọn ngốc nghếch, sủi cảo có ăn ngon hơn nữa cũng có thể ngon hơn củ cải hầm nầm bò sao? Hắn mới không nói cho các nàng ta biết đâu, tránh để cho các nàng ta tranh ăn với hắn.

Sau đó chỉ thấy Trang Minh Tâm chảy nước miếng thèm thuồng đưa đũa về phía nồi củ cải hầm nầm bò, gắp một miếng nầm bò lớn lên.

Dục Cảnh đế: “…”

Có nên đánh rơi đũa của nàng hay là không đánh rơi đũa của nàng đây?

Thức ăn ngon và mỹ nhân, chọn một trong hai, đây đúng là vấn đề nan giải mà.

Chưa đợi hắn suy nghĩ xong, đũa nầm bò lớn kia đã nhanh chóng biến mất giữa đôi môi đỏ mọng của nàng.

Chuyện này cũng thôi đi, vậy mà Trang Minh Tâm lại còn không giấu giếm gọi cả Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn nữa: “Các ngươi đừng có ăn hết sủi cảo nha, nếm thử củ cải hầm nầm bò đi, độ lửa rất vừa vặn, thơm ngon đến nỗi bổn cung suýt chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình đó.”

Khi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đối mặt với thức ăn, hiển nhiên là không còn khôn khéo như ngày thường nữa, cũng không cân nhắc xem Trang Minh Tâm có đào hố các nàng ta hay không, lập tức đồng loạt đưa đũa về phía nồi sứ.

Hai người gắp một miếng nầm bò lớn.

Dục Cảnh đế: “…”

Không được, nếu còn tiếp tục không bảo vệ thức ăn nữa thì chính hắn sẽ chẳng còn gì mà ăn mất.

Hắn đang muốn phân phó Cao Xảo để nồi sứ đến bên cạnh mình thì lại thấy Trang Minh Tâm gắp một củ cải viên thả vào trong cái đĩa trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Hoàng thượng, không phải người thích nhất là ăn viên sao? Nếm thử một chút củ cải viên chiên này xem như thế nào?”

Dục Cảnh đế: “…”

Tuy hắn thích ăn viên, nhưng phải là viên thịt, ai muốn ăn củ cải nghiền nát ra rồi nặn thành củ cải viên chứ?

Nhưng nếu như phụ tâm ý tốt của nàng, chỉ sợ là trên mặt nàng lại không nén được giận.

Hắn không thể làm gì khác hơn là thấy chết không sờn mà gắp củ cải viên kia nhét vào trong miệng, nhai qua loa mấy cái như cái xác không hồn, sau khi khó khăn nuốt xuống, kéo kéo khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười giả tạo: “Mùi vị ngon lắm.”

Trang Minh Tâm suýt chút nữa cười ra tiếng.

Không sai, là nàng cố ý, biết cẩu hoàng đế thích ăn thịt viên, nhưng lại hết lần này tới lần khác gắp viên chay kia.

Quả nhiên là được xem một màn kịch hay.

Cũng chẳng còn cách nào khác, cẩu hoàng đế vừa tới, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã câu nệ không ít, đừng nói đến biểu diễn xiếc khỉ, ngay đến cả lời nói cũng thận trọng hơn.

Không thể xem xiếc khỉ, chẳng thể làm gì khác hơn là xem bù trên người cẩu hoàng đế.

Vì vậy nàng lại lập tức gắp một củ cải viên vào trong đĩa của Dục Cảnh đế, ôn nhu cười nói: “Nếu hoàng thượng thích ăn, vậy thì ăn nhiều một chút.”

Dục Cảnh đế: “…”

Biểu cảm trên mặt hắn cũng đã cứng lại, sau khi trù trừ một hồi thì nảy ra sáng kiến, hắn gắp củ cải viên kia thật nhanh, thoáng chốc thả lại vào đĩa của Trang Minh Tâm.

Làm ra vẻ thâm tình, cười nói: “Ái phi làm ra tiệc củ cải này cực khổ rồi, củ cải viên này để bồi bổ cho ái phi.”

Khóe miệng Trần Ngọc Thấm giật giật, cho dù có không nhạy bén hơn chăng nữa cũng sẽ biết hoàng thượng quả thật là không thích củ cải viên này.

Trình Hòa Mẫn vừa mới ăn một miếng củ cải viên, thấy mùi vị cũng không tệ lắm, thấy vậy nàng ta ngốc nghếch cười nói: “Hoàng thượng đúng thật là quan tâm Uyển phi nương nương.”

Quan tâm cái mụ nội nó ấy!

Trang Minh Tâm một lời khó nói hết liếc nhìn Trình Hòa Mẫn, sau đó gắp củ cải viên lần nữa để lại vào trong đĩa của Dục Cảnh đế, mặt đầy hiền huệ nói: “Hoàng thượng bận rộn trăm bề, vẫn nên bồi bổ nhiều mới đúng.”

Coi như là Dục Cảnh đế đã biết, nàng đang cố ý chỉnh hắn.

Đoán chừng là đêm qua giày vò quá độc ác, trong lòng nàng đang tức giận đây mà.

Thôi vậy, thôi vậy, không phải chỉ là củ cải viên hay sao, nếu có thể cho nàng hả giận, vậy hắn chẳng ngại ăn thêm mấy viên.

Vì vậy hắn gắp củ cải viên lên, dứt khoát đưa vào trong miệng.

Trang Minh Tâm cau mày, còn tưởng rằng hắn sẽ lại tìm lý do để từ chối, cứ nhận thua như vậy sao?

Sau đó nàng cũng hết hứng trêu đùa.

Vì vậy múc một bát canh củ cải với xương sườn, chậm rãi uống.

Dục Cảnh đế hài lòng gật đầu: “Canh củ cải với xương sườn rất bổ, ái phi uống nhiều chút.”

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tất nhiên là cũng sẽ muốn tâng bốc Dục Cảnh đế, các nàng ta cũng múc một bát canh củ cải xương sườn.

Lại qua hai khắc nữa, bữa cơm này đã ăn đến hồi cuối.

Trình Hòa Mẫn đảo mắt mấy vòng, thả mềm giọng xuống, nói với Dục Cảnh đế: “Hoàng thượng, lúc trước không phải là người nói muốn làm một con dấu chơi từ đá khắc điền hoàng thượng đẳng sao, đúng lúc thần thiếp lấy được một khối giúp hoàng thượng, không bằng hoàng thượng đi cùng thần thiếp qua đó nhìn một chút?”

Dục Cảnh đế còn đang cầm cốc trà sữa để uống, nghe vậy trả lời một câu: “Không muốn xem, ngày mai phái người đưa tới Dưỡng Tâm điện giao cho Cao Xảo đi.”

Trần Ngọc Thấm cũng không chịu thua kém mà mời Dục Cảnh đế: “Bộ “Tranh giang sơn vạn dặm” của thần thiếp cuối cùng cũng vẽ xong rồi, thỉnh hoàng thượng đi qua thiếp thẩm định giúp thần thiếp, xem xem thần thiếp có tiến bộ hay không?”

“Được, trẫm xem giúp nàng.” Dục Cảnh đế đồng ý ngay, Trần Ngọc Thấm vừa mới vui mừng đã nghe hắn nói tiếp: “Ngày mai nàng cũng phái người đưa tới Dưỡng Tâm điện giao cho Cao Xảo đi.”

Trang Minh Tâm thiếu chút nữa đã bật cười ra, người ta là lấy cớ đưa đá điền hoàng và nhờ ngươi phẩm họa, đó là vì muốn để ngươi lật thẻ bài của các nàng ta đó.

Nhìn bộ dáng thẳng nam đến không thể thẳng hơn của ngươi kìa, nếu như bản thân mà là Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn, chỉ sợ trong lòng đã tức giận đến sắp hộc máu rồi.

Quả nhiên Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn nghe thấy lời này của hắn thì ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

Trang Minh Tâm không nhìn nổi nữa, tốt bụng chỉ điểm: “Tối nay nếu hoàng thượng không có chuyện quan trọng gì thì sao không đến chỗ Hòa quý nhân muội muội nhìn đá điền hoàng, hay là đến chỗ Hân quý nhân để phẩm họa một chút?”

Phải nhanh chóng đuổi được người đi, ngàn vạn lần đừng có nghỉ ở chỗ này của nàng.

“Ai nói tối nay trẫm rảnh rỗi?” Dục Cảnh đế đứng lên, đưa cốc trà sữa mới uống được một nửa cho Cao Xảo cầm, nói: “Trẫm đi Hàm Phúc cung thăm đại hoàng tử một chút.”

Nói xong, giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái trấn an lên bả vai Trang Minh Tâm, sau đó rời đi không chút do dự.

Trình Hòa Mẫn cung tiễn Dục Cảnh đế, đặt mông ngồi xuống ghế, tự giận mình nói: “Mới có thị tẩm mấy ngày là đã bị ruồng bỏ rồi, dứt khoát từ nay về sau đừng có tuyên ta thị tẩm nữa, cứ để cho ta hoàn toàn làm một nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ đi, vậy càng yên tĩnh hơn.”

Trần Ngọc Thấm thở dài, tự giễu một tiếng: “Thật khéo, ta cũng nghĩ như vậy.”

Đây đúng thật là khi ngập thì ngập chết, còn khi hạn hán lại hạn hán đến chết.

Cho dù có là sủng phi như Trang Minh Tâm, lúc này vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn, tránh cho nói câu nào không đúng lại động chạm đến người khác.

Trình Hòa Mẫn nhìn về phía Trang Minh Tâm, hỏi: “Nương nương, hay là người mau làm mạt chược để chơi đi, nếu không những đêm dài đằng đẵng này làm sao mà trải qua đây.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Đã cho người đưa bản vẽ đến Tượng Tác Giám để làm rồi, nhưng Tượng Tác Giám đang chế tạo khuôn xà phòng thơm, hộp đựng xà phòng thơm và nồi để chưng cất cho bổn cung, chỉ sợ là phải qua năm sáu ngày nữa mới có thể làm ra được.”

Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Ngày mai phái người đi thúc giục một chút, cho thêm chút tiền thưởng, như vậy có thể nhanh hơn chút.”

Ngừng lại một lát, lại hào sảng nói: “Tiền thưởng tần thiếp sẽ chi cho người.”

“Chút tiền này bổn cung vẫn có, dẫu sao cũng đã đặt trước không ít xà phòng thơm rồi còn gì.” Trang Minh Tâm cự tuyệt Trần Ngọc Thấm, cười nói: “Ngày mai bổn cung sẽ kêu Lý Liên Ưng đi thúc giục một chút.”

Ba người lại tán gẫu mấy câu rồi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn mới cáo từ rời đi.



Hôm nay không cần thị tẩm, tâm trạng Trang Minh Tâm rất tốt, sau khi tắm xong, thay quần áo ngủ bằng lụa thoải mái, nghiêng người dựa lên giường la hán, vừa hút trà sữa vừa xem thoại bản, chân gác trên giường la hán rung rung, khỏi nói có bao nhiêu thỏa mãn.

Nhưng lại chẳng thỏa mãn được hai khắc, Thôi Kiều đã đi vào bẩm báo, nói cung nữ Bạch Chỉ chưởng sự ở cung Duyên Hi tới.

Nàng bỗng chốc cười lên: “Đây là tới cướp người sao?”

Thôi Kiều mời người vào.

Sau khi Bạch Chỉ vào cửa đã hành lễ với Trang Minh Tâm, sau đó tỉnh bơ mà quan sát trong điện một phen, không nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng, chân mày lập tức nhíu lại.

Trang Minh Tâm “làm như không thấy” cười nói: “Bạch Chỉ cô cô đêm khuya tới đây là có chuyện gì vậy?”

Bạch Chỉ do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Tĩnh phi nương nương đột nhiên đau bụng, thái y nói là động thai cho nên phái nô tỳ đi mời hoàng thượng qua đó nhìn một chút.”

“Động thai? Vậy chắc hẳn là Tĩnh phi tỷ tỷ rất nguy hiểm nhỉ?” Trang Minh Tâm ân cần trước một câu, sau đó mới lắc đầu nói: “Bạch Chỉ cô cô tới trễ rồi, hoàng thượng vừa mới rời đi, hình như nghe là muốn đi đến Hàm Phúc cung thăm đại hoàng tử thì phải, hay là ngươi đi Hàm Phúc cung chỗ Huệ tần nhìn xem?”

Đi đến Hàm Phúc cung thăm đại hoàng tử sao? Bạch Chỉ không dám tự tiện định đoạt, thế là quyết định đi về hỏi chủ tử nhà mình trước.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt nàng ta lại chưa nói đi cũng chưa nói không đi, chỉ cười nói: “Đa tạ nương nương báo cho, nô tỳ cũng không quấy rầy nương nương nữa.”

Trang Minh Tâm gật đầu, lại cười nói: “Thay bổn cung hỏi thăm Tĩnh phi tỷ tỷ nha.”

Tất nhiên là Bạch Chỉ sẽ sảng khoái đáp ứng, sau đó quỳ xuống cáo lui.

Sau khi Bạch Chỉ rời khỏi Chung Túy cung, nàng hỏi Quỳnh Phương: “Ngươi nói xem Tĩnh phi có kêu Bạch Chỉ đến Hàm Phúc cung cướp người không?”

Quỳnh Phương cười nói: “Chẳng có gì mà không dám cả, trước kia Tĩnh phi nương nương cũng không phải là chưa từng cướp người từ chỗ Huệ tần nương nương.”

Trang Minh Tâm cầm thoại bản trong tay lật một trang, cười nói: “Đó là trước kia, bây giờ trong cung chỉ còn lại hai vị hoàng tử là đại hoàng tử và tam hoàng tử, Huệ tần tất nhiên là nước lên thì thuyền lên. Trong bụng Tĩnh phi là nam hay nữ còn chưa phân biệt được đâu, bây giờ nàng ta nào dám đắc tội với Huệ tần?”

Quỳnh Phương lại không đồng ý với ý kiến này: “Vậy thì sao chứ, Tĩnh phi nương nương có chỗ dựa là thái hậu nương nương, cũng chỉ là sinh mẫu của một hoàng tử không được hoàng thượng yêu thích mà thôi, đắc tội thì đắc tội, Huệ tần còn có thể làm gì nàng ta sao?”

Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin nói: “Vậy chúng ta cứ nhìn xem, xem ai đoán trúng. Nếu ngươi thua thì phải thêu phi bạch cho bổn cung.”

Quỳnh Phương cạn lời nói: “Mùa đông tới rồi, thêu phi bạch làm gì? Cũng chẳng dùng được. Nếu không thì nô tỳ làm đồ sưởi ấm tay cho người.”

“Cũng được.” Trang Minh Tâm sao cũng được mà đồng ý, dù sao cũng đều là màu trắng, so sánh với phi bạch thì đúng là đồ làm ấm tay hữu dụng hơn nhiều.



Ngày hôm sau, Tiểu Mãn chạy tới bẩm báo, nói đêm qua cẩu hoàng đế nghỉ ở Hàm Phúc cung, đêm qua Tĩnh phi cũng không phái người đến Hàm Phúc cung cướp người.

Trang Minh Tâm như cười như không nhìn Quỳnh Phương một cái, đắc ý nói: “Bổn cung thắng rồi, nhớ là nợ bổn cung đồ sưởi ấm tay đó, trước khi tuyết rơi bổn cung muốn nhìn thấy, nếu không thì sẽ bán ngươi cho đồ tể Vương ở chợ đông làm tiểu thiếp.”