Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 56



Cẩu hoàng đế tức giận đến vậy, Trang Minh Tâm cũng không thể không để ý tới, nếu không khuyên hắn, lỡ đâu buổi tối hắn lại trút giận lên mình thì làm sao bây giờ?

Với lại nàng còn phải nhờ hắn thúc giục bên Tượng Tác giám mau chóng làm xong xi măng nữa.

Vì vậy nàng cười nói: “Khắp thiên hạ này có rất nhiều nam tử đẹp mắt, nữ tử cũng vậy, nhưng giống như câu nói ở trong thoại bản mà Hoàng thượng vừa đọc, sao có thể đánh giá một người chỉ qua bề ngoài được? Cho dù hai nhạc công kia có đẹp mắt đến đâu đi nữa, sao có thể đánh đồng được với Ninh vương phi vừa có tài cán lại xuất thân cao quý được cơ chứ?”

Ngừng một chút, nàng lại cố ý tráo khái niệm, sau đó nâng ngón tay trắng sáng như ngọc bích lên, dùng đầu ngón tay đâm vào đầu vai hắn, nàng sẵng giọng nói: “Hoàng thượng người cần gì vì hai người không ra gì kia mà tức giận?”

Dục Cảnh đế đương nhiên không tức giận vì hai nhạc công từ giáo phường ty kia, hắn tức giận là vì Ninh vương cùng một mẹ sinh ra nhưng lại thích ăn mặn kia, hắn ta đã bôi nhọ lên mặt mẫu hậu và hắn, ném đi cả mặt mũi của Thiên gia.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đè cả nghìn người vạn người như thế, mà hắn cũng không ngại bẩn!”

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, không phải ai cũng mắc bệnh sạch sẽ như ngươi đâu.

Không mua bán thì sẽ không có thương đau, nếu có quy định ép buộc các thân thích hoàng thất, mệnh quan triều đình không được ở lại qua đêm ở giáo phường ty, thì họ đã có thể biến thanh lâu cho quan chức thành chỗ tổ chức văn nghệ thuần túy rồi.

Nhưng ngoại trừ nhóm thân thích không sợ bất cứ thứ gì kia, thì trong các nhà quan lại quyền quý nào có ai dám mời gia quyến của phạm quan vào trong nhà để biểu diễn cơ chứ? Nhỡ đâu con cháu không nên thân trong nhà họ lại bị câu mất hồn rồi lầm đường lạc lối thì phải làm sao bây giờ? Lỡ đâu bị đối thủ vu khống cho tội cấu kết với phạm quan thì làm sao đây?

Chỉ dựa vào một chút tiền bạc của họ hàng, thì không thể duy trì được hoạt động của một giáo phường ty rộng như thế.

Hậu quả của việc này chính là, giáo phường ty rất có thể sẽ không hoạt động tiếp được nữa.

Những nhạc công trong giáo phường ty, kết cục còn thê thảm hơn cả giáo phường ty, một là bị lưu đày ba nghìn dặm, hai là bị đày tới biên quan làm doanh kỹ.

Nếu là vế trước thì với thân thể mảnh mai của họ, căn bản là chưa đến chỗ lưu đày thì đã không chống đỡ nổi mà đi đời nhà ma rồi.

Nếu là vế sau thì cho dù còn sống, nhưng so với chết còn thảm hơn.

Vậy nên Trang Minh Tâm không thể đưa ra ý tưởng xấu xa như vậy được, bằng không thì nàng không phải cứu họ, mà ngược lại là đang hại họ.

Trừ khi nàng có thể thúc đẩy quá trình cải cách luật pháp, cho ra chính sách “Phạm tội không liên lụy tới người nhà”, thì mới có thể giải quyết hoàn toàn phần gốc rễ.

Nhưng cải cách luật pháp lại há có thể dễ dàng thúc đẩy như vậy? Ngẫm lại kết cục của những người đã đòi đẩy mạnh quá trình cải cách luật pháp trong lịch sử cổ đại ở Hoa Hạ, nàng lập tức bị dọa cho lùi bước.

Còn sống không phải tốt hơn sao?

“Tiểu thúc tử” Ninh vương này, cứ bị Cẩu hoàng đế mắng, còn tiểu tẩu tử như nàng không chửi cũng không nói, vì nói hoài cũng chẳng được gì.

Nàng xấu hổ nở nụ cười, rồi bưng tách trà lên một lần nữa, đưa tới trước mặt Dục Cảnh đế, cười nói: “Hoàng thượng uống một ngụm trà làm nhuận yết hầu rồi mắng tiếp cũng chưa muộn.”

Mí mắt Dục Cảnh đế mở ra, quét mắt qua khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi như hoa của nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn, hắn nhận lấy tách trà rồi nhấp một ngụm, sau đó đặt tách trà xuống bàn ở trên kháng thật mạnh: “Cứ để tùy hắn vậy, trẫm mặc kệ hắn.”

Trang Minh Tâm thở phào một cái, như này có thể tính chuyển từ thời tiết âm u sang trời nhiều mây rồi.

Nàng sai người đem cái gối đầu có may đôi uyên ương nghịch nước màu đỏ thẫm Quỳnh Phương mới làm xong lên, rồi trình cho cho hắn xem, miệng cười nói: “Hoàng thượng, đã làm xong gối đầu uyên ương nghịch nước mà người bảo muốn làm lại rồi đây, bao gối là do Quỳnh Phương dùng sợi tơ tốt nhất thêu lên, còn ruột gối thì được nhồi bằng vụn trà do nô tỳ kêu Lý Liên Ưng khó khăn lắm mới tìm được.”

Nói xong, nàng cúi đầu ngửi ngửi, rồi khoe khoang nói: “Không nói đến chuyện vụn trà này còn mềm hơn cả bông vải, thì vụn trà bên trong còn có tác dụng trợ ngủ, mùi cũng thơm mát khiến người thoải mái, Hoàng thượng người nhìn thử xem có thích không?”

Nói xong, nàng nhét gối đầu vào trong ngực Dục Cảnh đế.

Dục Cảnh đế nhận lấy, đầu tiên quan sát bức thêu uyên ương nghịch nước ở vỏ ngoài một lượt, sau đó dùng tay bóp bóp vụn trà ở bên trong, tiếp theo học theo Trang Minh Tâm cúi đầu ngửi ngửi.

Khóe môi nhoẻn lên vì hài lòng, nhưng miệng lại dè dặt nói: “Cũng tạm được.”

Đối với sự ngạo kiều của Cẩu hoàng đế, Trang Minh Tâm đã sớm tập thành thói quen, tự động ngầm xem như hắn rất thích, vì thế góp thêm một viên gạch nói: “Nô tỳ cũng có một cái, làm thành một đôi với cái của Hoàng thượng, nhưng chẳng qua đồ của thần là do tay nghề của Lập Hạ làm, thêu không tinh xảo bằng cái của Hoàng thượng.”

Tự nhấn mạnh gối đầu của hai người là một đôi, rồi nâng đồ của hắn lên trước.

Trong lòng Trang Minh Tâm cười mờ ám, bản lĩnh tự mình lừa người của nàng thật sự càng ngày càng cao rồi.

Quả nhiên Dục Cảnh đế được dỗ dành đến nỗi mi mắt đều cười lên, trong mắt phượng như có ẩn ý gì đó liếc nhìn nàng một cái, sau đó đưa gối đầu cho Cao Xảo, nói: “Gọi người mang đồ đến cung Càn Thanh.”

Trang Minh Tâm: “…”

Đem gối trà đến cung Càn Thanh, vậy đêm nay khi hắn ngủ lại đây thì gối bằng cái gì?

Nhưng không chờ nàng kịp mở miệng hỏi, chớp mắt một cái hắn đã tự mình giải thích thắc mắc của nàng: “Sắp tới lễ Hạ Nguyên tế tổ rồi, trẫm phải trai giới ba ngày, hôm nay sẽ không nghỉ ngơi ở chỗ nàng.”

Thì ra là thế.

Trang Minh Tâm bỗng hiểu ra.

Sau đó lại nghe hắn nhấn mạnh nói: “Không cần phải gọi người làm cái khác, sau này lúc trẫm lật thẻ bài của nàng, mang theo gối đầu tới đây là được.”

Trang Minh Tâm vốn muốn nói cung nhân am hiểu nữ công ở chỗ nàng không ít, cũng không thiếu gấm đỏ chất lượng cực phẩm, vụn trà thì vẫn còn vài cân, làm thêm một cái để dùng ở Chung Túy cung cũng được, không cần phải qua qua lại lại như thế.

Nhưng sau khi cân nhắc tỉ mỉ câu nói của hắn một hồi, nàng lại bỏ đi ý nghĩ này.

Nếu đã biến gối thuốc kia và gối của mình làm thành một đôi, thì cho dù không nghỉ ngơi ở đây, hắn cũng muốn mang về cung Càn Thanh để tưởng niệm, nếu nàng làm thêm một cái, không phải là đang dùng gậy đánh uyên ương rồi sao?

Sau đó nàng không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.

Làm ra bộ dạng rễ tình cắm sâu như thế để làm gì chứ? Chẳng lẽ do đọc quá nhiều thoại bản, nên cũng muốn tìm người để nếm thử tình yêu tuyệt đẹp kia?

Chuyện này thì, đúng thật là có chút khó làm.

Theo lý thuyết, nàng cũng không thèm khát gì cái tình yêu tuyệt đẹp kia, suốt ngày cứ sến sến súa súa, phiền chết đi được.

Nhưng nàng lại không thể hoàn toàn cự tuyệt, bằng không lỡ hắn cùng phi tần khác trải nghiệm tình yêu tuyệt vời kia, thì một người từng là sủng phi như nàng có thể có được kết cục tốt không?

Vậy nên nàng chỉ đành noi theo mấy em gái trà xanh, từ từ liên tục đánh ra mấy thủ đoạn như “lập lờ nước đôi”, “muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào”, “muốn nói rồi lại thôi”, “lấy lùi làm tiến”.

Nàng liếc mắt “nhìn lén” hắn vẫn đang nói muốn nghỉ ngơi, lúc bị hắn phát hiện thì lập tức gục đầu xuống, ngượng ngùng nói: “Vâng, nô tỳ nghe theo Hoàng thượng.”

Dục Cảnh đế nhìn dáng vẻ nhỏ bé này của nàng giống như bị mèo gãi trong tim, hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, tay còn lại nắm chặt lấy cằm nàng, cúi đầu cắn vào lỗ tai nàng một cái, rồi cười hỏi: “Trẫm với nam nhạc công kia, ai đẹp hơn?”

Trang Minh Tâm: “…”

Đây thực sự là một chủ đề rất dễ toi mạng.

Còn đáng sợ hơn cả câu “Nếu mẹ ruột và vợ cùng rơi xuống nước thì sẽ cứu ai trước?” nữa cơ, vì một khi không trả lời được, có thể thực sự sẽ toi mạng.

Tất nhiên, toi mạng ở đây là toi mạng của nam nhạc công kia.

Cẩu hoàng đế vốn đã giận chó đánh mèo lên hai nhạc công kia, nếu nàng còn thêm mắm dặm muối khen ngợi nam nhạc công, thì hắn nhất định sẽ ghen lên mà kêu ám vệ hoặc Cẩm Y vệ đi gặt bằng được cái “đầu chó” của nam nhạc công kia mất.

Vậy nên không được nói ra lời thật lòng.

Nhưng Cẩu hoàng đế này rất đa nghi, đầu óc lại quá thông minh, mấy mánh khóe khen hùa lừa người sẽ không gạt được hắn.

Chính vì vậy, để trả lời câu này thì phải có chút kỹ xảo.

Không thể trả lời ngay khi Cẩu hoàng đế vừa mới hỏi xong được, như thế thoáng cái sẽ bại lộ chuyện mình nói xạo ngay.

Nàng phải làm ra bộ dạng nhăn mày suy tư, một lúc sau mới đưa ra đáp án, suy nghĩ thật kỹ rồi mới đưa ra kết quả, như vậy mới tăng thêm tính thuyết phục.

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh trả lời: “Nếu chỉ luận về bề ngoài, nam nhạc công kia và Hoàng thượng đều ngang ngang nhau.

Nhưng suy cho cùng hắn xuất thân từ giáo phường ty, vừa diêm dúa lòe loẹt lại quá khúm núm, lúc trả lời cứ run lẩy bẩy, thực không ra gì;

Không giống như Hoàng thượng dáng vẻ ngọc thụ lâm phong long chương phượng tư, với dáng vẻ và khí phách toàn thân như này, đừng nói đến nam tử tầm thường, ngay cả người xuất chúng nhất trong gia tộc của họ, sao có thể so được với người cơ chứ?”

Được nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng khen ngợi, cái đuôi của Dục Cảnh đế đã vểnh lên tận trời, khóe miệng không nhịn được nhoẻn lên, sau đó hắn đặt môi mình lên môi nàng rồi hôn một cái thật sâu.

Môi răng quấn quít vài lần, nàng bị hôn đến choáng đầu căng não, đợi đến khi buông ra, miệng vừa đỏ vừa sưng, đầu lưỡi cũng run lên từng đợt.

Nàng quả thực không nói gì được nữa, không phải tình yêu tuyệt đẹp ở trong thoại bản thường sẽ nói tình yêu linh thiêng hơn xác thịt sao? Nhưng hắn lại làm ngược lại, trừ những lúc nàng cách hắn tám trượng, thì chỉ cần ở gần bên nhau một chút thôi, là hắn đã có cách chấm mút nàng rồi…

Hay cái hắn gọi là tình yêu tuyệt đẹp kia là tình yêu không đứng đắn gì đó trong thoại bản?

Mắt Trang Minh Tâm lập tức tối sầm lại.

Không được, lần tới lúc thỉnh an Trịnh thái hậu, nhất định phải tố cáo tình trạng của Cẩu hoàng đế, nói Trịnh thái hậu đã quản hắn đến nỗi lòi ra cái thói hư tật xấu suốt ngày xem mấy cái thoại bản bậy bạ kia!

“Đã lâu rồi không ăn đào vàng ngâm, gọi người đến mở một lọ ăn thôi.” Dục Cảnh đế sờ cằm, đột nhiên mở miệng nói.

Hình như hắn quên mất sự tồn tại của nàng rồi, nhưng Trang Minh Tâm cũng không từ chối, dứt khoát phân phó ra bên ngoài: “Quỳnh Phương, mang một lọ đào vàng ngâm vào đây.”

Quỳnh Phương rất nhanh đã mang tới một lọ đào vàng ngâm.

Dục Cảnh đế đưa tay nhận lấy, muốn gỡ nắp bình đào vàng ngâm ra, nhưng lại bị Trang Minh Tâm đoạt lấy.

Nàng sẵng giọng nói: “Mới lấy từ trong nhà kho ra, trong nhà kho y hệt như hầm băng vậy, cứ để như vậy mà ăn, còn không bị tiêu chảy sao?”

Nói xong, nàng thuận tay vứt cái lọ xuống kháng đang ấm, sau đó lấy cái chăn nhỏ nàng thường dùng để đắp chân rồi đắp lên cái lọ.

Nàng cười với Dục Cảnh đế rồi nói: “Đợi chút nữa ấm lên rồi sẽ để người ăn.”

Thấy nàng quan tâm tới mình như vậy, lọ đào vàng ngâm còn chưa ấm lên thì trong lòng Dục Cảnh đế đã ấm trước rồi, hắn nghĩ thầm không uổng công mình móc tim móc phổi yêu nàng, cuối cùng cũng có chút hồi báo.

Hắn quan tâm hỏi: “Ái phi đã phụ giúp giải quyết sự vụ trong cung được ba ngày rồi, vẫn suôn sẻ chứ? Có kẻ nào không có mắt cố ý làm khó dễ nàng không?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Vẫn rất thuận lợi, dù nô tỳ không có bản lĩnh, thì vẫn còn Ninh phi tỷ tỷ ở đó.”

Không nói tới mọi việc có thuận lợi thật hay không, cho dù không thuận lợi thì nàng cũng không thể cáo trạng, nếu không chẳng phải đã để lộ chuyện mình vô dụng, ngay cả mấy cung nhân chưởng sự cũng không đàn áp được sao?

Không nhắc tới Ninh phi thì tốt, vừa nhắc tới Ninh phi, sắc mặt của Dục Cảnh đế nhất thời trầm xuống.

Trang Minh Tâm lập tức hối hận, nàng chỉ muốn tỏ ra khiêm tốn, nên nhất thời lanh mồm lanh miệng, kết quả lại quên chuyện Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa có liên quan tới Ninh phi.

Nàng vốn định nói sang chuyện khác, để cho qua chuyện này, ai ngờ Dục Cảnh đế lại đột nhiên hỏi nàng: “Sáng mai là sinh thần của Ninh phi?”

Trang Minh Tâm vội nói: “Đúng vậy, các vị cung chủ sẽ cùng nhau góp tiền, lúc đầu Hiền phi nương nương tính tổ chức sinh thần ở cung Trường Xuân, nhưng hiện tại Hiền phi nương nương đang có thai, để tránh nhiễu loạn đến long thai, nên đổi thành Chung Túy cung của nô tỳ rồi.”

Dục Cảnh đế hừ một tiếng: “Để cho nàng ta vui vẻ một ngày cuối vậy.”

Đây là muốn chỉnh đốn Ninh phi rồi?

Mưu hại hoàng tự là tội lớn, nếu như chuyện Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa thật sự có liên quan đến tay Ninh phi, thì đừng nói đến chuyện Ninh phi bị trừng phạt, mà ngay cả gia tộc sau lưng Ninh phi cũng bị giáng tội theo.

Nhưng đây cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy?

Tranh Minh Tâm cũng không đồng tình với nàng ta, nếu có đồng tình thì nàng chỉ đồng tình với Nhị hoàng tử mới được một tuổi rưỡi đã phải mất mạng.

Chuyện không vui không nên nói tiếp, nàng chỉ ghé mắt nhìn làn khói trắng lượn lờ bay ra từ lư hương Bạch Ngọc trên bàn làm bằng gỗ tử đàn ở trong góc tường, rồi không nói gì thêm.

Ngay trong thời điểm xấu hổ như này, Cao Xảo ở bên ngoài cách một cái rèm cửa bẩm báo vào: “Hoàng thượng, Bạch Chỉ cô cô bên người Tĩnh phi nương nương đến đây, nói thân thể của Tĩnh phi nương nương có chút không khỏe, xin Hoàng thượng đến cung Duyên Hi một chuyến.”

Dục Cảnh đế lạnh lùng nói: “Gọi bà ta tiến vào!”

Sau khi Bạch Chỉ tiến vào, đã vội dập đầu hành lễ, rồi mới chịu mở miệng nói, nhưng đã bị Dục Cảnh đế mắng một tràng xuống đầu: “Ngươi đã là lão nhân ở trong cung được năm sáu năm rồi, chủ tử bị bệnh ngươi không sai người đi mời thái y, lại chạy tới đây tìm trẫm, hay trẫm còn có khả năng xem bệnh? Đúng là không hiểu chuyện!”

Sau đó lại ngừng một chút, dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Trở về nói với Tĩnh phi, bảo nàng ta ở trong cung Duyên Hi dưỡng thai cho tốt đi, đừng suốt ngày giả bộ bệnh rồi làm loạn như con thiêu thân nữa, trẫm rất bận, không rảnh cùng nàng chơi mấy trò bịp bợm ấu trĩ đó đâu!”

Bạch Chỉ bị mắng đến mơ màng, một lát sau mới sợ hãi nói: “Nô tỳ đã sai người đi mời thái y rồi, nhưng Tĩnh phi nương nương nói Hoàng thượng không ở đây nên trong lòng nàng thấy sợ hãi, nên mới…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Dục Cảnh đế lạnh lùng đánh gãy: “Trẫm không ở đó nên trong lòng nàng ta thấy sợ hãi? Vậy trẫm phải hầu bên người nàng ta nguyên một ngày suốt mười hai canh giờ, kể cả chuyện đứng đắn cũng không được làm, thì trong lòng nàng ta mới không thấy sợ hãi nữa sao?”

Bạch Chỉ nghĩ thầm, người ở chỗ Uyển phi thì có thể làm ra chuyện đứng đắn gì chứ?

Nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng, ngoài miệng không dám phản bác lại, chỉ thành thật quỳ rạp dưới đất.

Trang Minh Tâm thấy Cẩu hoàng đế tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, nên vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt giận.”

Dục Cảnh đế nhắm mắt lại, sau đó mắng Bạch Chỉ: “Còn nằm úp sấp ở trong này làm gì, chờ trẫm thưởng tiền cho à? Cút mau!”

“Nô tỳ cáo lui!” Bạch Chỉ vội vàng vừa bò vừa lăn lui ra ngoài.

Trang Minh Tâm làm bộ khuyên một câu: “Có thể thân thể của Tĩnh phi tỷ tỷ quả thật không được khỏe, không bằng Hoàng thượng người thử đi thăm một lần?”

Dục Cảnh đế nghiêng người nằm trên gối, hừ nói: “Không đi.”

Cứ một lần hai lần ba lần giả bộ bệnh, hắn nể mặt Thái hậu, nên mới dễ dàng tha thứ, nhưng sự khoan dung của hắn cũng có giới hạn.

“Vậy thì không đi, dù sao cũng có thái y ở đó. Bên ngoài thời tiết lạnh đến nỗi đóng băng, nếu làm Hoàng thượng đóng băng thì phải làm sao mới phải đây?” Trang Minh Tâm hùa theo, giả bộ ra vẻ lo nghĩ cho thân thể Cẩu hoàng đế.

Quả nhiên sắc mặt của Dục Cảnh đế đã hơi nguôi giận.

*

Vốn tưởng rằng sau khi bị Dục Cảnh đế bác bỏ yêu cầu vô lý của mình thì Tĩnh phi sẽ ngừng lại, nhưng Tĩnh phi xuôi gió xuôi nước đã quen, sao có thể chịu được ủy khuất này?

Hiện tại nàng ta đang ngồi trên kiệu, khóc lóc đi tới Từ Ninh cung.

Lúc đi ngang qua Cảnh Nhân cung, thái giám khiêng kiệu đạp trúng một mảnh băng, khiến cho Tĩnh phi ngã từ trên kiệu xuống, nàng ta lăn liên tục vài vòng trên con đường lát gạch đá trong cung.

Lúc đó máu tươi đã nhiễm đỏ cả váy.

Khi biết được tin Tĩnh phi sảy thai, Trang Minh Tâm vẫn đang cùng Dục Cảnh đế nàng một muỗng ta một muỗng, thân thân mật mật chia đào vàng ngâm ra ăn.

“Sao lại như vậy?” Trang Minh Tâm “kinh ngạc” một chút rồi đứng dậy, trong lòng cũng âm thầm thở dài.

Vệ hiền phi ám chỉ không sai chỗ nào, Tĩnh phi quả nhiên tự mình lăn qua lăn lại rồi sảy thai.

Hiện tại Dục Cảnh đế đập lọ đào ngâm xuống dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngu xuẩn!”

Con nối dòng dưới gối hắn đã không nhiều, lúc hắn vẫn còn chưa để ý tới Trang Minh Tâm, thì vẫn luôn ban mưa móc đầy đủ, để nhiều người sinh thêm con nối dòng cho mình cũng tốt.

Khó khăn lắm Di tần mới có tin vui, ai ngờ không lâu sau chẳng biết vì sao lại sảy thai, đến nay vẫn chưa tra ra rõ nguyên do.

Cũng may Tĩnh phi lại mang thai.

Nói hắn không mong chờ thì là giả, bằng không vài lần trước hắn đã không vội vàng chạy tới chỗ Tĩnh phi khi nghe nói nàng ta bị động thai khí rồi.

Kết quả loại người ngu xuẩn này lại không chịu ở yên trong cung Duyên Hi dưỡng thai, lại muốn mượn cớ để tranh sủng.

Giờ thì hay rồi, không tranh được sủng, còn dằn vặt cục cưng quý báu trong bụng mình suýt chút nữa mất đi, quả thật là ngu ngốc không ai bằng.

“Hoàng thượng bớt giận.” Trang Minh Tâm vội nhẹ nhàng khuyên giải, sau đó nhanh gọi người vào dọn dẹp đống đồ trên mặt đất, miễn cho sứ vụn làm hắn bị thương.

“Trẫm đi thăm Tĩnh phi một chút, buổi tối nàng cứ đi ngủ sớm, đừng có đọc thoại bản tới tối muộn.” Dục Cảnh đế không chờ nổi đến lúc bọn họ dọn dẹp xong, hắn dặn dò một câu với Trang Minh Tâm, sau đó bước qua đám đồ sứ vỡ rồi đi ra ngoài.

“Cung tiễn hoàng thượng.” Trang Minh Tâm ngồi xổm xuống hành lễ.

Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, lúc này nàng mới nghiêng người nằm lên kháng ấm, mệt mỏi bóp bóp mi tâm.

Quỳnh Phương lo lắng nói: “Tĩnh phi không cướp được hoàng thượng từ chỗ nương nương, nên hiện tại mới thẹn quá hóa giận muốn đi tìm thái hậu cáo trạng, cũng vì vậy mà nàng ta sảy thai… Người nói xem liệu nàng ta có đem sai lầm này trách tội lên đầu nương nương không?”

Trang Minh Tâm thở dài, nàng cũng không ngờ việc Tĩnh phi sảy thai lại liên lụy tới mình, nếu sớm biết vậy, nàng đã khuyên Cẩu hoàng đế đi một chuyến tới cung Duyên Hi rồi.

Bây giờ nói gì cũng đã trễ.

Nàng tỏ vẻ anh hùng nói: “Có trách tội hay không thì cứ tùy nàng ta, dù sao bổn cung cũng không thẹn với lòng.”