Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 79



Khi Dục Cảnh đế chạy tới Chung Túy cung, các cung nữ đã dọn dẹp đông thứ gian sạch sẽ, Trang Minh Tâm cũng đã được chải tóc và thay y phục, bây giờ toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên noãn kháng.

Trên giường cho trẻ sơ sinh ở bên cạnh noãn kháng, tứ hoàng tử đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hai người Trịnh thái hậu và Liêu thái phi ngồi bên cạnh giường trẻ sơ sinh, đang nhìn chằm chằm thằng bé không chớp mắt.

Dục Cảnh đế hơ người cạnh lư hương bên ngoài minh gian một phen, lúc này mới đi vào đông thứ gian.

“Nhi thần ra mắt mẫu hậu, thái phi.” Hắn tiến lên trước hành lễ với Trịnh thái hậu và Liêu thái phi trước, tùy ý nhìn tứ hoàng tử một cái, sau đó bước nhanh tới trước người Trang Minh Tâm.

Hắn ân cần dò hỏi: “Ái phi thấy thế nào?”

Sinh mổ không gây mê rốt cuộc đau bao nhiêu, Trang Minh Tâm cũng không nói rõ được, nhưng sinh thường tử cung mở rộng đau đến đâu, coi như nàng đã lĩnh hội sâu sắc được một lần.

Nàng cũng được coi là một người có xương cốt rắn chắc, cơ thể khỏe mạnh, thần kinh lại vững, mà cũng đau đến phát run.

Nhưng Dục Cảnh đế lại còn đi tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan, nàng mắng hắn mấy câu cho hả giận mà cũng không mắng hết ra được.

Đừng nhắc tới có biết bao khó chịu.

Vậy mà mấy bà đỡ còn khen nàng lên đến tận trời, còn nói chưa từng thấy vị nữ quyến của nhà quyền quý nào mà sinh lại chẳng tốn sức như vậy, làm cho mấy bà ta hoàn toàn không có đất dụng võ.

Bây giờ đang ở trước mặt Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, nàng cũng không dám phạm thượng, cho nên chỉ yếu ớt cười một tiếng: “Thần thiếp vẫn ổn, làm hoàng thượng lo lắng rồi.”

“Ái phi vất vả rồi.” Dục Cảnh đế ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng, áy náy nói: “Vốn dĩ trẫm cũng muốn ở bên cạnh ái phi khi sinh, nhưng ai mà ngờ chúng triều thần ai ai cũng lề mà lề mề, không thể về kịp, thật sự là có lỗi với nàng.”

Chẳng qua là Trang Minh Tâm bị đau nên giận cá chém thớt, nhưng cũng biết đây không phải là lỗi của hắn, ai bảo nhi tử của bọn họ lại nhất định chọn trúng ngày mùng một đầu năm để chui ra chứ?

Năm mới hoàng đế tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan rồi cũng phát thưởng, đây là quy củ của tổ tông, dù là Dục Cảnh đế cũng phải tuân theo.

Nàng cười nói: “Chính sự của hoàng thượng quan trọng, chỗ này của thần thiếp có thái hậu nương nương và thái phi nương nương trấn giữ rồi, không tới kịp thì có cái gì quan trọng đâu?”

Dừng lại một chút, nàng sẵng giọng nói: “Nếu thật sự phải trách, cũng là trách thần thiếp sinh quá nhanh, không phải lăn lộn mấy canh giờ.”

“Nói bừa.” Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Sinh nhanh mới đúng, có thể giảm bớt thời gian đau đớn.”

Bởi vì giọng nói mang theo chút quở trách nên âm thanh không khỏi có hơi lớn.

Trịnh thái hậu đang muốn ra dấu cho hắn nói nhỏ giọng chút, nhưng phát hiện tứ hoàng tử không hề động đậy gì, vẫn ngủ say sưa như cũ.

Bà ta không kiềm chế được mà bật cười: “Tiểu gia hỏa này, quả nhiên là có tính khí tốt, phụ hoàng thằng bé ồn ào như vậy, mà thằng bé đều không quan tâm, vẫn ngủ say sưa như thường.”

Dục Cảnh đế nghe vậy, lúc này mới đứng dậy đi tới bên cạnh giường trẻ sơ sinh mà Trang Minh Tâm cố ý bảo Tượng Tác Giám chế ra, hắn nhìn kỹ càng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn như mông con khỉ giống hắn.

Liêu thái phi cười nói: “Mũi, mắt của tứ hoàng tử giống y như hoàng thượng vậy, còn miệng và cằm lại giống Gia quý phi, khi trưởng thành nhất định sẽ là một tiểu lang quân có dung mạo xuất chúng.”

Trang Minh Tâm rất tán đồng những lời này, tiểu gia hỏa lớn rất nhanh, mắt phượng tổ truyền của Bùi gia, ba vị hoàng huynh bên trên thằng bé đều không được di truyền, nhưng thằng bé lại có.

Sống mũi cao cũng giống với sống mũi của Dục Cảnh đế.

Có được hai điểm này thì nhất định sẽ không thể nào xấu xí được, huống hồ thằng bé còn di truyền khuôn miệng và cái cằm trái xoan của nàng.

Qua một vài năm nữa, chỉ sợ lớn lên rồi sẽ có một vẻ ngoài gây họa.

Cũng may là một nam nhân, lại còn là hạt giống ưu tú ứng tuyển cho vị trí thái tử tương lai, nếu không con không biết sẽ chiêu ong dẫn bướm thế nào đâu.

Trịnh thái hậu “Chậc” một tiếng, nhìn nhi tử của mình với vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: “Không được rồi, phụ thân của thằng bé so ra cũng kém hơn cả thằng bé.”

“Nó sao?” Dục Cảnh đế “Xì” một tiếng, khinh thường nói: “Nó có chỗ nào có thể so sánh với trẫm được chứ? Chỉ bằng làn da đỏ hỏn như mông con khỉ này, khuôn mặt nhăn nheo như bông hoa cúc héo thế kia hả?”

Không cẩn thận nói ra những lời thầm mắng xú tiểu tử trong lòng ra.

Trang Minh Tâm: “…”

Người đâu, đỡ bổn cung dậy, lại mang cây đao dài bốn mươi thước của bổn cung tới nữa, bổn cung muốn chém chết tên này!

Trịnh thái hậu bị hắn làm cho tức đến cười, giận giữ nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ? Tiểu hài tử sinh ra càng xấu xí, sau này trưởng thành mới càng đẹp! Khi ngươi còn nhỉ còn không bằng tứ hoàng tử đâu, ít nhất trên người tứ hoàng tử sạch bóng, còn ngươi thì sao, trên mặt còn bị bao phủ bởi một lớp mỡ thai, trông như tiểu bạch nhân vậy.”

Dục Cảnh đế: “…”

Một người sạch sẽ như hắn quả thật là thấy không xong rồi, vừa nghĩ đến trên mặt hắn lại bị đắp một thứ như mỡ heo, trong bụng hắn liền bắt đầu sôi trào.

Hắn vội vàng xin tha: “Là trẫm sai rồi, trẫm không nên nói tứ hoàng tử xấu xí.”

Trịnh thái hậu đắc ý nhếch khóe miệng lên, ngay sau đó vịn tay Chúc Tâm đứng dậy, nói: “Ai gia dây dưa ở đây hơn nửa ngày rồi, cũng mệt mỏi, dù sao hoàng đế cũng đã ở đây, ai gia đi về nghỉ ngơi trước đây.”

Trang Minh Tâm vội nói: “Phải khiến thái hậu nương nương phí tâm rồi, thần thiếp khắc sâu trong lòng.”

Trịnh thái hậu khoát khoát tay, tỏ ý không cần để tâm, lại dặn dò Dục Cảnh đế một câu: “Không được phép ồn ào đến Gia quý phi, các ngươi nói chuyện một lát rồi kêu nàng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, nhi tử đã biết.” Dục Cảnh đế khôn khéo đáp ứng, đích thân đưa Trịnh thái hậu đến minh gian, nhìn bà ta lên phượng liễn, lúc này mới trở lại đông tiếu gian.

Hắn cho người hầu hạ cởi áo ngoài và mũ ra, muốn nằm xuống bên cạnh Trang Minh Tâm, sau đó liền bị Trương ma ma được thái hậu để lại chăm sóc nàng ngăn cản lại.

Trương ma ma nói: “Trên người sản phụ có ác lộ, nam tử không thể lại gần, nếu như bị dính lên sẽ dẫn tới xui xẻo.”

“Lời nói vô căn cứ.” Dục Cảnh đế ngay lập tức bác bỏ, hừ lạnh nói: “Trẫm là cửu ngũ chí tôn, có chân long hộ thể, mặc kệ nó có là thứ xui xẻo gì, chỉ cần đến bên cạnh trẫm là sẽ hóa thành tro bụi hết.”

Sau đó không đợi Trương ma ma phản ứng lại, liền lưu loát vén chăn lên chui vào.

Ngay sau đó vung tay lên, đuổi Trương ma ma nói: “Ma ma cũng theo làm bận rộn hơn nửa ngày rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, nếu ngươi mà mệt mỏi quá mức, trẫm cũng không tiện giao phó với mẫu hậu.”

Trương ma ma thấy “ván đã đóng thuyền.”, bà ta không thể nào khuyên nổi nữa, chỉ đành phải ngậm miệng lại, lui ra ngoài.

Trang Minh Tâm đưa tay khẽ đẩy hắn, hừ nói: “Người muốn ngủ bù, bên ngoài cũng có noãn kháng và giường la hán, có phải là không còn chỗ nghỉ ngơi đâu? Thế mà lại cứ nằm ở chỗ này của thần thiếp, nếu mà bị thái hậu nương nương biết được, lại nói thần thiếp là hồ li tinh, dẫn đến hoàng thượng làm càn.”

Dục Cảnh đế nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình, không để bụng nói: “Mẫu hậu cũng nói không sai, ái phi chính là hồ li tinh, mê hoặc tâm trí trẫm.”

Trang Minh Tâm: “…”

Cái quỷ gì vậy, mê hoặc tâm trí? Còn có thể tự tạo thành ngữ được sao?

Thấy nàng á khẩu không trả lời được, Dục Cảnh đế đắc ý chớp mắt, đưa tay nàng lên hôn một cái.

Nếu như bản thân hắn cũng không sợ bị Trịnh thái hậu mắng, Trang Minh Tâm cũng lười khuyên tiếp, lúc này nàng còn chẳng có tinh thần mà đi phân tích những thứ này là đúng hay sai.

Dục Cảnh đế cười cợt một phen, lúc này mới nói tới chính sự: “Mới vừa rồi Trang thái phó nói tứ hoàng tử sinh vào ngày mùng một đầu năm khắp chốn vui mừng, là may mắn của trẫm, cũng là may mắn của Đại Tề, đề nghị trẫm đại xá thiên hạ thể hiện vui mừng, đồng thời cũng là cầu phúc cho tứ hoàng tử.”

Là may mắn của Dục Cảnh đế, cũng là may mắn của Đại tề? Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng.

Lão hồ ly tổ phụ này đúng thật là dám nói mà, hoàng tử bình thường có người nào lại có mặt mũi có thể đại diện cho toàn bộ Đại Tề? đây rõ ràng là nâng tứ hoàng tử lên cao ngồi lên vị trí trữ quân rồi.

Trên danh nghĩa là đề nghị đại xá thiên hạ, thực ra là đề nghị lập tứ hoàng tử làm thái tử, thậm chí là đề nghị lập Trang Minh Tâm làm hoàng hậu.

Mặc dù nàng đã sớm coi hậu vị là vật trong túi rồi, nhưng cổ nhân chú trọng dè dặt, đến dự thọ yến cần phải có người ngoài ba giục bốn mời, huống chi là một đại sự như lập hậu chứ?

Nàng vội nói: “Chuyện này can hệ trọng đại, hoàng thượng phải cẩn trọng vào, cũng không thể chỉ nghe ý kiến của một mình tổ phụ thần thiếp, còn phải thương nghị cẩn thận một phen với mấy vị trọng thần mới được.”

Trong lòng lại nghĩ, chuyện này còn phải cãi vã nữa, hai lão cáo già Trần Thế Lễ và Trần Kính sao có thể ngồi yên không để ý được chứ? Nhất định sẽ nhảy ra phản đối.

Dục Cảnh đế cười nói: “Ba vị các lão của nội các, không có việc gì còn có thể tranh đấu ba phần, huống hồ lại chuyện lớn như thế này? Trẫm mới lười nghe bọn họ chèo kéo phân tích, dứt khoát kêu đám người nội các bàn bạc xong hết đi, rồi đến chỗ trẫm nói.”

Sợ nàng nghĩ nhiều, lại bồi thêm một câu: “Cần gì quan tâm bọn họ thương nghị như thế nào chứ, dù sao sau khi tứ hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai xong, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ lập nó làm thái tử.”

Tỷ lệ trẻ sơ sinh chết yểu ở cổ đại cao, trong cung cũng không ngoại lệ, nếu như bây giờ đã sắc lập tứ hoàng tử còn đang quấn tã, đừng nói đến Trần Thế Lễ, Trình Kính, mà hai vị nội các thứ phụ và những vị triều thần khác cũng sẽ không đồng ý.

Vốn dĩ Trang Minh Tâm còn đoán hậu vị của nàng phải đợi đến khi tứ hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai xong thì mới có thể tới tay được.

Bởi vì theo quy củ của hoàng thất Đại Tề, sau khi đầy một tuổi mới có thể xếp thứ tự, tuy lúc này mọi người một tiếng lại một tiếng gọi thằng bé là tứ hoàng tử, nhưng nếu như trước khi thằng bé chọn đồ vật đoán tương lai mà có mệnh hệ nào, thì khi những vị hoàng tử khác ra đời vẫn sẽ là tứ hoàng tử.

Cho nên nàng cũng không có gì thất vọng cả, cười nói: “Vậy thần thiếp thay tứ hoàng tử cảm ơn hoàng thượng đã ưu ái.”

Đúng vào lúc này, tứ hoàng tử lại rầm rì một tiếng.

Trang Minh Tâm vươn người ra nhìn vào giường trẻ sơ sinh, thấy tứ hoàng tử lại đang mở to mắt ra, quả nhiên là có đôi mắt phượng giống Dục Cảnh đế y như đúc.

Cũng không biết là có phải vì, nàng lại nhìn ra được một chút vẻ uy nghiêm trong ánh mắt của thằng bé.

Nàng hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: “Trương nương tử.”

Bà đỡ Trương nương tử vội vã chạy vào, trước tiên hành lễ với hai người đế, hậu, sau đó mắt nhìn vào giường trẻ sơ sinh, nhất thời kinh hô: “Ôi trời ơi, tứ hoàng tử lại đang mở mắt, bây giờ mới sinh chưa tới một canh giờ, đúng là dòng dõi quý tộc thiên hoàng mà!”

Trang Minh Tâm nhếch mép lên, trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra đã mở mắt, ở hiện đại không hề hiếm gặp, mấy đứa cháu trai, cháu gái của nàng có hơn nửa đều là như vậy.

Nhưng có lẽ cổ nhân dinh dưỡng chưa đủ, hoặc là do những nguyên nhân khác, bình thường khi trẻ sơ sinh được sinh ra phải đến ba hay năm ngày sau mới có thể mở mắt.

Trang Minh Tâm nói: “Làm phiền tẩu tử nhìn xem có phải thằng bé đi tiểu rồi không.”

Cơ thể của nàng khỏe mạnh, sữa mau xuống, vắt sữa cũng không quá khó, mới vừa rồi đã cho tứ hoàng tử bú một lần, sẽ không đói nhanh như vậy.

Trương nương tử cởi tã của tứ hoàng tử ra, nhìn một cái, cười nói: “Hóa ra là đi tiểu.”

Nàng ta lấy tã lót sạch bên trong ngăn kéo ở dưới giường cho trẻ sơ sinh ra, vừa thay tã cho tứ hoàng tử vừa tán dương: “Thần phụ cũng chưa từng nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nào khôn khéo hiểu chuyện như thế này, chỉ khi đói và tiểu mới lầm bầm mấy tiếng, thật là một hài tử làm người ta thương yêu mà.”

Dục Cảnh đế nghe vậy, nói với vẻ hơi đắc ý: “Tiểu tử thối, coi như con hiểu chuyện, hiểu được mẫu phi con sinh con khổ cực, không làm khó mẫu phi con, nếu không thì trẫm có thể sẽ đánh cái mông của con đó.”

Tứ hoàng tử có nề nếp để Trương nương tử xách chân lên, nâng cái mông lên, đối với những lời nói của Dục Cảnh đế, thằng bé cũng nghe không hiểu, thậm chí còn chẳng nghe được mấy.

Trang Minh Tâm liếc mắt, cạn lời nói: “Người đừng có dọa thằng bé, muốn dạy cái gì, từ từ dạy là được, lấy đâu ra đạo lý hở một chút là đánh người như vậy chứ? Hoàng nhi của thần thiếp không được phép dùng loại giáo dục bằng gậy gộc kia!”

Dục Cảnh đế đã quyết định sẽ làm một người phụ thân nghiêm khắc, tiểu tử thối không nghe lời liền đè ra dùng sức đánh: “…”

Hắn vội vàng sửa lại lời nói: “Trẫm chỉ nói vậy thôi, cũng không đánh thật mà.”

Hoàng thượng ở trước mặt Gia quý phi lại hạ thấp như vậy, Trương nương tử lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới hoàn hồn lại.

Không khỏi tặc lưỡi, ai yo, Gia quý phi thật đúng là một người tốt số!

Tổ phụ và phụ thân ở nương gia đều có chức vị cao, tuy không có huynh đệ, nhưng có một muội muội gả cho Liêu phó chỉ huy sứ tiền đồ vô lượng, sau khi vào cung độc chiếm thịnh sủng không nói, lại còn lần đầu tiên sinh đã được nhi tử.

Thật là chuyện gì cũng như nguyện, là một nữ tử làm cả thiên hạ phải ao ước.

Nàng ta oán thầm trong lòng, nhưng công việc trong tay thì lưu loát, rất nhanh đã dọn dẹp cho tứ hoàng tử sạch sẽ, sau đó phúc người lui ra ngoài.

Dục Cảnh đế vừa thấy bóng lưng nàng ta biến mất ở chỗ màn cửa, cười nói: “Nương tử này không chỉ mồm mép lưu loát, mà cũng là một tay xu nịnh vỗ mông ngựa lão làng, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, ái phi quả nhiên là có mắt nhìn rất tốt.”

“Hoàng thượng quá khen rồi.” Trang Minh Tâm qua loa lấy lệ một câu, trong lòng lại nghĩ đây cũng không phải là công lao của nàng, nương tử này là tổ phụ chọn cho nàng.

Cơ trí được việc chỉ là một chuyện nhỏ, mà mấu chốt là đáng tin, điểm này là vô cùng quan trọng.

Mặc dù bây giờ trong cung sóng êm biển lặng, đa số phi tần đều là nàng bảo gì nghe nấy, nhưng đây cũng chỉ là nhất thời.

Thời gian về sau tuổi tác càng lớn, dù sao các nàng ta cũng phải tính toán đường lui cho mình, không biết chừng sẽ có thể làm nên chuyện gì chăng.

Còn chỉ có duy nhất Trương đức phi là không hòa hợp cả ngoài mặt với nàng, nàng ta vì không để cho đại công chúa và bản thân xa cách còn đang nịnh nọt Liêu thái phi không kịp đây, nào còn có lòng dạ thảnh thơi để ý tới nàng chứ?

Dù sao đối phó với nàng rồi, Dục Cảnh đế cũng sẽ không nhìn lâu nàng ta thêm một cái, ngược lại còn tức giận, để cho nàng ta hoàn toàn mất đi đại công chúa.

Sau khi chịu thiệt mấy lần ở chỗ nàng, Trương đức phi cũng coi như là hiểu được bên nặng bên nhẹ.

Nhưng sau này có khinh suất nữa hay không thì khó mà nói.

Cho nên những người hầu hạ bên cạnh tứ hoàng tử, nhất định phải được người của mình lựa chọn mới được.

Nhưng trên danh nghĩa Trương nương tử là bà vú, nhưng Trang Minh Tâm cũng không có ý định cho tứ hoàng tử bú sữa của nàng ta, bản thân nàng có đủ sữa, không cần phải làm phiền người ngoài.

Chỉ nói về thể chất thôi thì sữa của nàng cũng tốt hơn của Trương nương tử.

Dẫu sao cũng vừa mới sinh con xong, Dục Cảnh đế cũng không dám lôi kéo nàng nói quá nhiều, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Nghỉ ngơi đi.”



Đảo mắt đã ba tháng trôi qua, lúc này Trang Minh Tâm mới chính thức ở cữ xong.

Thật ra thì dựa theo quan niệm của khoa học hiện đại, ở cữ khoảng năm mươi tám ngày sản phụ sẽ hồi phục an toàn lại.

Nhưng chúng nương nương trong cung ốm yếu, bình thường đều ở cữ khoảng ba tháng, cho đến khi hài tử được trăm ngày thì mới chính thức ra ngoài gặp người khác.

Trang Minh Tâm ngâm mình trong thùng nước tắm khoảng nửa canh giờ, toàn thân ngâm đến sảng khoái, lúc này mới đi ra.

Nàng thỏa mãn thở dài một tiếng: “Có thể coi như là kết thúc ngồi tù.”

Thật ra thì trong tháng đầu khi vừa mới sinh nàng cũng không dám tắm, cách mỗi hai ba ngày mới tắm một lần, Trương ma ma không khuyên nổi, lôi cả Trịnh thái hậu ra, nhưng Trịnh thái hậu cũng đi tay không mà về.

Chắc là nhiều người cho rằng sau khi sinh nàng sẽ bị trúng gió, cũng chính là nhiễm trùng.

Nhưng vết rách khi nàng sinh con đã trải qua một tháng tu dưỡng, sớm đã khỏi rồi, ác lộ cũng đã sớm hết rồi, sao có thể bị trúng gió sau sinh chứ?

Làm Di phi cười mắng: “Còn khỏe mạnh hơn cả con lừa.”

Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn nàng ta: “Làm sao ngươi biết con lừa khỏe mạnh? Chẳng lẽ ngươi đã làm ra chuyện gì đó không thể nói với con lừa rồi sao?”

“Ngươi nói xằng bậy cái gì đó?” Di phi hét đỏ hết cả mặt lên, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên đánh Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm chẳng những không tránh đi, mà còn lập tức kêu lên “A a a”: “Hoàng thượng, Di phi bắt nạt thần thiếp!”

Di phi bị dọa cho giật mình, vội vàng khẩn cấp phanh xe lại, nhưng bởi vì xông lên quá nhanh nên không thể dừng lại ngay lập tức, đập vào bàn, nàng ta đau “Shh” một tiếng.

Sau đó liền nghe Trang Minh Tâm cười lớn “Ha ha ha” ở sau lưng nàng ta.

Di phi quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện nàng ta bị lừa, hoàng thượng căn bản không tới.

“Ngươi…” Nàng ta nổi đóa.

Sau khi thở ra mấy hơi xong, lúc này Di phi mới đè xuống xúc động muốn đánh nàng tơi bời, mặt nghiêm lại nói: “Hiền phi nương nương kêu ta tới mời đích thân lão nhân gia ngươi đến dự tiệc trăm ngày của tứ hoàng tử.”

Trong cung không giống với dân gian, không thịnh hành tiệc tắm ba ngày và đầy tháng, chỉ có tiệc trăm ngày và đầy tuổi.

Theo cung quy, chi tiêu trong tiệc trăm ngày và đầy tuổi của hoàng tử được chia ra mỗi lần đều là một ngàn lượng, nhưng dù sao tứ hoàng tử cũng là trữ quân mà Dục Cảnh đế đã xác định trong lòng, tất nhiên không giống với những hoàng tử khác.

Huống hồ lúc trước đề nghị đại xá thiên hạ của Trang Hi Thừa bị chúng triều thần bác bỏ, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy với Trang Minh Tâm, nên nhân dịp này để đền bù.

Căn cứ vào hai chuyện trên, Dục Cảnh đế đã trực tiếp vung tay, đưa ba ngàn lượng cho Vệ hiền phi, để nàng ta thu xếp tiệc trăm ngày náo nhiệt tưng bừng cho tứ hoàng tử giúp nàng.

Tân khách dự tiệc, ngoại trừ phi tần trong cung, còn có tông thân, nữ quyến bên ngoài, gia quyến của quan tam phẩm trở lên, phàm là ở kinh thành thì đều được gửi thiệp mời.

Mỗi tấm thiệp mời lại được dẫn theo hai gia quyến, vậy nên hôm nay số người tới tuyệt đối sẽ không ít.

Hai người ngồi lên kiệu của mình, đi đến địa điểm tiệc trăm ngày – cung Khôn Ninh.

Không sai, hôm nay tiệc trăm ngày của tứ hoàng tử được tổ chức ở cung Khôn Ninh.

Dục Cảnh đế giải thích với bên ngoài rằng cung Khôn Ninh không có người ở này đã được dùng xi măng tu sửa hết toàn bộ, lại là một chỗ lớn, ở đằng trước còn nối liền với điện Giao Thái, vừa vặn có thể sắp xếp tất cả tân khách.

Nhưng phàm là người nào nghe được tin tức, có ai lại không hiểu chứ?

Rõ ràng là Gia quý phi mẫu bằng tử quý, chuẩn bị làm chủ cung Khôn Ninh rồi.

Trần Thế Lễ và Trình Kính đều ngăn cản, nhưng nước không thể một ngày không quân, mấy năm trước đã có chúng thanh lưu dâng sổ con thỉnh cầu lập thái tử, sắc lập thái tử cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nếu như trong cung còn có những hoàng tử khác có thể lấy ra, hoặc là tôn nữ của bọn họ có thể sinh ra được hoàng tử, vậy thì bọn họ còn có thể liều chết đánh một trận.

Nhưng đại hoàng tử ngu độn, đến nay ngay cả lời cũng nói không rõ ràng, hoàn toàn không thể nào trông cậy vào được. Còn mẫu phi tam hoàng tử phạm vào sai lầm lớn, bị rớt xuống đáy, bây giờ tam hoàng tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Đoan phi – người hâm mộ Gia quý phi, càng không thể trông cậy vào.

Còn tôn nữ của bọn họ…

Gia quý phi tiêu phòng độc sủng, ngay cả ở cữ mà hoàng thượng cũng không chê bẩn, nào còn chỗ cho tôn nữ bọn họ chen chân vào chứ?

Cho nên, cho dù bên dưới gió thổi mây vần, nhưng ngoài mặt chuyện này vẫn xuôi gió xuôi nước.

Kiệu vừa hạ xuống, Lý Liên Ưng giống như con gà trống trọi thắng vậy, gân giọng hét lên: “Gia quý phi nương nương đến!”

Trang Minh Tâm vừa mới đi vào cửa minh gian ở chính điện, chúng phi tần, tông thân và các cáo mệnh bên trong lập tức phúc thân, quỳ xuống dưới đất, thỉnh an nói: “Thỉnh an Gia quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.”

“Chư vị miễn lễ.” Trang Minh Tâm nói một tiếng, vịn lên tay Quỳnh Phương, chậm rãi đi tới ghế địa bình bên trên, sau đó kéo góc váy, ngồi xuống, miệng nói: “Chư vị mời ngồi.”

Trong lòng lại nghĩ, khó trách chúng phi tần trong cung ai ai cũng muốn leo lên đây, loại cảm giác được người khác quỳ lạy này, đương nhiên là sướng hơn mình quỳ lạy người ta rồi.

Hoàng thẩm của Dục Cảnh đế, Tần vương phi dẫn đầu mở miệng trước: “Mới được ba tháng, mà dáng vẻ của nương nương đã khôi phục lại với dáng vẻ trước khi hoài thai rồi, nhìn vòng eo nhỏ nhắn này đi, còn chẳng đủ hai bàn tay, thật là làm người ta ao ước mà.”

Mọi người nghe vậy nhìn lên bên trên, thấy hôm nay Gia quý phi mặc trên người cái áo ngắn bằng lụa mỏng thêu hoa màu đỏ rực, thân dưới là chiếc xáy xếp li màu lam phớt hồng, áo ngắn được mặc theo kiểu giao lĩnh, được nhét vào trong váy xếp ly, hiện ra vòng eo thon gọn chưa đầy một nắm tay.

“Yêu tinh!” Các nữ quyến vừa hâm mộ lại vừa ghen tị oán thầm trong lòng.

Trang Minh Tâm ngượng ngùng cười nói: “Hoàng thẩm quá khen rồi.”

Muốn mập dễ dàng, giảm cân khó khăn, làm sao nàng lại không hiểu đạo lý này cho được? Cho nên khi ở cữ, nàng cũng không bổ sung thịt cá không ngừng, mà là quản lý nghiêm ngặt số lượng và chất lượng của thức ăn mặn, còn tăng khẩu phần trái cây mà Trương ma ma không đề nghị vào.

Hơn nữa sau mỗi lần ăn xong sẽ đi bộ mấy vòng, thứ nhất là để tiêu thực, thứ hai là hoạt động gân cốt.

Sự thật đã chứng minh, phương pháp của nàng có hiệu quả, ba tháng trôi qua, chẳng những nàng không bồi bổ để mập lên, mà còn gầy đi về dáng người của trước kia, ngay cả nội tạng cũng co lại gần hết.

Xiêm áo trên người hôm nay lại càng hiện rõ dáng người mảnh khảnh, là nàng cố ý vẽ để kêu Thượng Y Cục là ra.

Mục đích là làm mọi người kinh sợ, đừng tưởng rằng nàng mang thai sinh con xong thì sẽ suy sắc, nàng cách suy sắc còn có một trăm lẻ tám ngàn dặm nha.

Sang năm lại nên tuyển tú, có không ít người muốn đưa nữ nhi vào cung để được hưởng giàu sang ngút trời.

Cho dù biết rõ là bây giờ nàng tiêu phòng độc sủng, cũng có người không tin, cảm thấy Dục Cảnh đế cùng lắm chỉ là mê luyến nàng nhất thời mà thôi, nếu như có nữ tử nào có tướng mạo đẹp hơn, tài hoa càng cao hơn, dĩ nhiên là sẽ di tình biệt luyến.

Dẫu sao thì theo như người bên ngoài nghĩ, Gia quý phi dù có kiều diễm thế nào đi chăng nữa, sau khi hoài thai, lăn lộn sinh hài tử, chỉ sợ cũng sẽ như bông hoa bị mưa đá vô tình tàn phá thôi, tan nát hết.

Nhưng sự thật lại ngược lại, Gia quý phi chẳng những không tàn, mà ngược lại còn có một loại ý vị không thể nói rõ hơn cả trước kia.

Dùng cách nói của Dục Cảnh đế, cái này gọi là “Sự quyến rũ của nữ tử trưởng thành.”

Còn nếu như so sánh với hoa, lúc trước nàng là nụ hoa mới nở một nửa, bây giờ đã hoàn toàn nở rộ.

Sở vương phi sát phong cảnh chuyển hướng sang Trang Tĩnh Uyển, châm chọc nói: “Nghe nói thế tử phi cũng hoài thai, tại sao không ở trong phủ dưỡng thai vậy? Quý phi nương nương có phúc lớn, thai đầu tiên đã sinh hạ một hoàng tử, không biết là thế tử phi có phúc khí như vậy hay không? Nhưng các ngươi là song sinh, một người vận khí tốt, sợ là người còn lại sẽ yếu hơn chút.”

Trang Tĩnh Uyển đưa tay áp lên bụng vừa mới hoài thai đầy ba tháng vẫn chưa hiện rõ, cười nói: “Vương phi nói đùa, phu gia của thần thiếp lại chẳng có ngôi vị hoàng đế cần phải kế thừa, sinh nam hay nữ thì khác nhau chỗ nào sao? Huống hồ, bà bà của thần thiếp đã nói, tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, tốt hơn tiểu tử thối nghịch ngợm phá phách nhiều, còn đang mong đợi thần thiếp sinh ra một nữ hài nhi đây này.”

Trang Minh Tâm nhếch mép lên, chỉ cần Trang Tĩnh Uyển không phát bệnh nổi loạn, vẫn là biết ăn nói, lại chăm chỉ đọc sách hơn nàng, hở một tí là trích dẫn điển cố, đấu võ miệng với nàng ta, không thể nào chiếm được chỗ tốt.

Quả nhiên Sở vương phi bị chặn á khẩu không trả lời được.

Trang Tĩnh Uyển cũng đã mang cả đại trưởng công chúa An Nam ra, Sở vương phi còn có thể phê phán đại trưởng công chúa An Nam không đúng sao?

Đại trưởng công chúa An Nam là công chúa do thái hoàng thái hậu sở sinh, rất kiêu ngạo, chọc giận bà ta cũng không có trái ngọt để ăn đâu.

Đừng nói Sở vương phi, cho dù có là Sở vương, trước kia cũng đã từng bị đại trưởng công chúa An Nam chỉ vào mũi mà mắng rồi.

Vậy nên cho dù Sở vương phi có oán hận như thế nào chăng nữa, cũng không dám tiếp tục đi gây sự với Trang Tĩnh Uyển.

Còn trực tiếp đi gây sự với Gia quý phi, vậy thì càng không dám, người ta là tâm can của hoàng đế, tiệc trăm ngày của nhi tử mà cũng được tổ chức ở cung Khôn Ninh rồi, thật là như mặt trời ban trưa, bà ta dám trêu chọc sao?