Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 83



Thiên thu của hoàng đế, không quan trọng có phải là tuổi tròn* hay không, năm nào cũng phải tổ chức thật lớn.

*Tuổi tròn ở đây là chỉ tròn chục như 10 tuổi, 20 tuổi, 30 tuổi…

Trừ khi hoàng đế phải giữ đạo hiếu.

Giữ đạo hiếu thì không thể nào rồi, Trịnh thái hậu mới bốn mươi mấy tuổi, thân thể xương cốt lại vô cùng khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng cũng ít khi sinh bệnh, còn cường tráng hơn cả mấy phi tần khác.

Thật ra trong nhóm Thái phi có một người vừa qua đời năm trước, nhưng giữ đạo hiếu trong cung đều lấy ngày đại nguyệt*, tổ chức yến tiệc ca múa vui vẻ vào ngày hai mươi bảy tháng chạp cũng không sao.

*Tháng âm lịch đủ có 30 ngày hoặc tháng dương lịch có 31 ngày gọi là đại nguyệt.

Cho nên vừa mới qua sinh nhật Trang Minh Tâm, nàng đã phải mang theo Vệ Hiền phi và Đoan phi bận rộn làm việc.

Tới tháng năm, thọ lễ của các quan viên địa phương lục tục được đưa vào kinh.

Tuy đã có tấu chương và danh mục quà tặng, nhưng bên trong ai biết lại có cái gì bất thường? Vậy nên Trang Minh Tâm cần phải đối chiếu danh mục quà tặng với vật thật, sau đó mới dâng lên trước mặt Dục Cảnh đế.

Chỉ việc này thôi đã làm nàng vội tới sứt đầu mẻ trán, dù sao diện tích lãnh thổ Đại Tề bao la, quản lý châu huyện đếm không xuể, huống chi còn có các tiểu quốc đã bị quy phục ở lân cận.

May mà lúc trước vì để bớt việc, nàng đã kêu Tượng tác giám in khắc ra bản danh sách dùng để kê khai, hiện tại đã đến lúc phát huy tác dụng.

Thế nhưng trong lúc mấu chốt như này Thần phi lại còn gây thêm phiền phức cho nàng, gây ra một vụ hỗn loạn lớn.

Vì Đoan phi làm trợ thủ cho Trang Minh Tâm, nên nàng ấy đã mang Tam hoàng tử năm nay đã được bốn tuổi đến cung Khôn Ninh.

Thứ nhất là để tiện cho nàng ấy tự mình trông nom, thứ hai là để cho hắn chơi đùa với thái tử Niên Ca Nhi, sớm tạo dựng được mối quan hệ.

Ngày hôm đó Trang Minh Tâm mang theo Đoan phi đến phòng kho của phủ Nội vụ để đối chiếu những vật dụng bằng vàng bạc sử dụng vào tiệc vạn thọ, mới kiểm tra đối chiếu được một nửa, thái giám Lý Trúc Tử của cung Khôn Ninh đã chạy tới bẩm báo, nói là đã xảy ra chuyện.

Trang Minh Tâm kinh hãi, nghĩ là Niên Ca Nhi đã xảy ra chuyện gì, tay cầm bút run lên, nàng vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau!”

Lý Trúc Tử vội nói: “Thần phi nương nương xông vào cung Khôn Ninh, đoạt lấy Tam hoàng tử rồi chạy về phía cửa Thần Vũ, nói muốn ném Tam hoàng tử từ trên cổng thành xuống cho ngã chết…”

“Bộp.” Cốc mỹ nhân trong tay Đoan phi rơi xuống đất, sau đó nàng ấy nhấc váy chạy ra bên ngoài.

Trang Minh Tâm vội vàng đuổi theo ra ngoài, vừa đi thật nhanh vừa hỏi Lý Trúc Tử đang chạy chậm theo sau: “Đã ngăn người lại được chưa?”

Lý Trúc Tử thở hổn hển nói: “Thôi Kiều cô cô và Quỳnh Phương cô nương đã ngăn lại rồi, nhưng suy cho cùng Thần phi nương nương vẫn là chủ tử, các nàng ấy không dám dùng tất cả sức lực để ngăn cản, khi nô tài đến thì các nàng ấy đang giằng co ở con đường ngăn giữa Bắc Ngũ Sở và ngự hoa viên.”

Khi Trang Minh Tâm nghe nói bọn Thôi Kiều đã tạm thời cản được người lại thì khẽ thở phào một tiếng, thấy Đoan phi sợ hãi đến nỗi quên ngồi cả kiệu, còn đang tính chạy bằng hai chân tới chỗ đó, nàng vội vàng mở miệng nhắc một câu.

“Đoan phi muội muội, ngồi kiệu đã.”

Phòng kho và phủ Nội vụ đều nằm ở phía nam hoa viên Từ Ninh, Bắc Ngũ Sở lại ở phía bắc Chung Túy cung, một nơi phía Nam một nơi phía Bắc cách nhau thật xa như này, sợ là Đoan phi chỉ chạy được một lát đã chạy không nổi nữa.

Đoan phi hoàn hồn, vội quay trở lại, nàng ấy ngồi lên kiệu, sau đó liên tục thúc giục thái giám nâng kiệu: “Mau!”

Trang Minh Tâm cũng ngồi lên phượng liễn của mình, kêu người đuổi theo.

Sau đó nàng trấn an Đoan phi: “Muội muội cũng đừng quá sốt ruột, Thôi Kiều và Quỳnh Phương đã cản được người lại, mặc dù Tam hoàng tử vẫn ở trong tay Thần phi, nhưng tạm thời không nguy hiểm lắm.”

Nhưng Đoan phi vẫn không được an ủi bao nhiêu, ngược lại còn lo lắng thêm vài phần: “Lỡ đâu nàng ta thấy không tới được cổng thành, lại đổi chủ ý, muốn lập tức bóp chết Tam hoàng tử thì sao đây?”

Trang Minh Tâm nhíu mày, Thần phi đã điên điên khùng khùng được một hai năm nay rồi, vài lần còn xông tới chỗ của Ninh thường tại ở Dực Khôn cung, nhưng đều bị ổ khóa trên cửa Dực Khôn cung ngăn lại.

Còn tưởng rằng thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng ta đã buông bỏ được cái chết của Nhị hoàng tử, ai ngờ nàng ta ngày càng cực đoan, thấy không đến gây phiền phức cho Ninh thường tại được, lại đổi sang ra tay với Tam hoàng tử.

Lúc Nhị hoàng tử gặp chuyện không may, Tam hoàng tử mới được nửa tuổi, còn chưa nhớ được gì.

Sau khi Dục Cảnh đế ném hắn cho Đoan phi nuôi nấng, mới mấy ngày đầu hắn còn khóc nháo đến lợi hại, sau đó dần quen với Đoan phi thì đã quên mất thân mẫu Ninh thường tại luôn rồi.

Đoan phi xem hắn như con ruột, dạy dỗ hắn rất tốt, lần này tính mạng hắn đang ngàn cân treo sợi tóc, sao nàng ấy lại không sốt ruột cho được?

Trang Minh Tâm cũng không biết Thần phi có thật sự muốn giết chết Tam hoàng tử hay không, nhưng trước mắt vẫn phải an ủi Đoan phi: “Có bọn Thôi Kiều ở đó, nếu Thần phi quả thật dám ra tay, các nàng ấy sẽ dùng hết sức để ngăn lại.”

Đoan phi chắp tay trước ngực niệm “A di đà phật”, cố nén nước mắt nói: “Nếu Tam hoàng tử được bình an vô sự, sau này thần thiếp nhất định sẽ hậu tạ thật lớn cho Thôi Kiều cô cô và Quỳnh Phương cô nương.”

*

Vì khoảng cách quả thật quá xa, dù thái giám đã chạy đôn chạy đáo, nhưng vẫn tốn khoảng nửa canh giờ, mới đuổi tới được gần chỗ Chung Túy cung.

Đoan phi không chờ được nữa, phân phó nhóm thái giám đỡ nàng từ trên kiệu xuống, sau đó nàng hoàn toàn không để ý tới phong thái của mình mà chạy tới Bắc Ngũ Sở.

“Hạ kiệu.” Trang Minh Tâm phân phó một câu, còn không đợi phượng liễn dừng hẳn, nàng đã nhảy từ trên liễn xuống, sau đó thi triển khinh công, phi nhanh theo sau.

Thi triển khinh công phi từ phòng kho của phủ Nội vụ tới Bắc Ngũ Sở thì nàng không đủ thể lực, nhưng nếu từ Chung Túy cung đến Bắc Ngũ Sở thì không thành vấn đề.

Rất nhanh sau nàng đã vượt qua Đoan phi, thoáng cái đã bỏ xa nàng ấy ở phía sau.

Cho đến khi nhìn thấy một thân áo mỏng màu xanh lục của Quỳnh Phương, nàng ngay lập tức đi nhanh hơn nữa.

Khi chạy tới được bên cạnh Quỳnh Phương, nàng còn đang tìm chỗ Thần phi đứng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hừ lạnh của Di phi: “Hoàng hậu nương nương thong dong tới chậm rồi.”

Trang Minh Tâm nghe được giọng nói bèn nhìn lại, chỉ thấy một tay Di phi tùy tiện ghìm lấy bụng của Tam hoàng tử, tay còn lại đang xô đẩy với Thần phi đầu tóc bù xù tựa như bị điên liên tục xông lên.

“Đưa Tam hoàng tử cho bổn cung.” Trang Minh Tâm tiến tới cứu Tam hoàng tử bị Di phi ghì chặt bụng đang há miệng khóc thét lên, sau đó giao lại cho Thôi Kiều, nàng phân phó: “Đoan phi còn đang ở bên ngoài, đưa Tam hoàng tử cho nàng ấy, tránh cho nàng ấy lo lắng đến phát hỏa.”

Tiếp đó nàng đưa tay lên kéo dây thắt lưng trên đai lưng của Di phi xuống.

“Ngươi làm gì?” Di phi kinh hãi hô lên một tiếng, liên tục khép vạt áo ngắn bằng voan mỏng của mình lại.

Trang Minh Tâm không để ý tới nàng, tiến tới vặn hai tay của Thần phi ra sau, sau đó dùng dây thắt lưng quấn lại vài vòng, trói chặt nàng ta lại.

Tiếp đó nàng mới thở dài một hơi: “Thần phi muội muội, mưu hại hoàng tử sẽ phạm vào tội gì, chắc hẳn ngươi đã biết rõ, ngươi nói xem ngươi hà tất gì phải làm như vậy?”

Hai tay Thần phi bị bẻ đến vặn vẹo, muốn giãy khỏi sự trói buộc của dây lưng, miệng oán hận nói: “Tiện nhân kia và gian phu của ả hại chết hoàng nhi của ta, ta cũng phải giết chết nhi tử của ả, lấy một mạng đổi một mạng!”

Trang Minh Tâm thản nhiên nói: “Thần phi muội muội sợ là đã phát bệnh điên rồi, Nhị hoàng tử qua đời vì bệnh đậu mùa, có liên quan gì tới Ninh thường tại và Tam hoàng tử đây? Ngươi đổ oan bừa bãi cho người khác như vậy, dù hôm nay không có chuyện mưu hại hoàng tử, nhưng nếu những lời này rơi vào tai của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, chỉ sợ là sẽ phải chịu phạt.”

Nàng thở dài trong lòng, tội mưu hại hoàng tử là tội chết, chẳng qua Di phi đã kịp thời ngăn lại.

Nhưng có một lần tức sẽ có lần thứ hai, vì an toàn của Tam hoàng tử, sợ là không thể nào thả nàng ra khỏi cung Vĩnh Hòa thêm một bước nào nữa.

Dù gì Tam hoàng tử vẫn còn có năm phần khả năng là huyết mạch thân sinh với Dục Cảnh đế, sao có thể cho phép hắn tùy tiện bị người khác mưu hại?

Được, lại có thêm một phi tần bị giam lỏng nữa rồi.

Liễu tài nhân kia cũng quá xui xẻo rồi, ban đầu nàng ta ở điện thờ phụ phía đông Dực Khôn cung, kết quả chủ vị là Ninh thường tại bị giam lỏng, Dực Khôn cung biến thành lãnh cung, Trang Minh Tâm bèn dời nàng ta qua điện thờ phụ phía tây cung Vĩnh Hòa.

Ai ngờ ở chưa được mấy năm, chủ vị Thần phi cũng bị giam lỏng rồi, cung Vĩnh Hòa cũng biến thành lãnh cung.

Sợ là sẽ bị dời đi tiếp.

Còn có cả Uông mỹ nhân sống ở điện thờ phụ phía đông cung Vĩnh Hòa nữa, cũng phải dời đi.

Trang Minh Tâm có chút đau đầu, Dục Cảnh đế vứt chuyện tấn vị phân của các phi tần và an bài cung điện hết cả cho nàng, hôm qua nàng đã thức tới khuya để sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Ai ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố như vậy, phải sắp xếp các tổ hợp thêm lần nữa.

Khi không tự nhiên lòi ra lượng công việc nhiều như này.

Cũng may Tam hoàng tử bình yên vô sự, trong lòng nàng vẫn có chút vui mừng.

Trang Minh Tâm nói với Di phi: “Hôm nay không thể bỏ qua công lao của ngươi, lát nữa bổn cung sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, luận công ban thưởng cho ngươi.”

Hai tay Di phi ôm lấy vạt áo ngắn của mình, hừ lạnh nói: “Có phần thưởng hay không không quan trọng, ai kêu ta trùng hợp lại đang đi dạo trong ngự hoa viên chứ, đụng phải thì tiện tay giúp một chút mà thôi. Thần thiếp chỉ có một yêu cầu, chính là lần tới Hoàng hậu nương nương đừng tùy tiện kéo dây lưng quần của thần thiếp nữa.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Sự cấp tòng quyền*, bổn cung cũng không còn cách nào khác.”

*Sự cấp tòng quyền: ý chỉ trong những trường hợp khẩn cấp chúng ta nên giải quyết một cách nhanh chóng và thiết thực, không nên chần chừ quá nhiều.

Ngừng một chút, nàng lại buồn cười nói: “Tuy vạt áo ngắn này của ngươi là kiểu dáng áo cổ đứng, nhưng nhìn cũng giống như đang mặc áo bối tử thôi, sao còn ngại ngùng như vậy? Ai không biết còn tưởng rằng bổn cung là ác bá đang khi dễ phụ nữ nhà lành nữa ấy chứ.”

Di phi tức giận buông tay ra, cả giận nói: “Không phải ác bá thì cũng là nữ lưu manh, thứ cho thần thiếp kém hiểu biết, chưa thấy phụ nữ nhà lành nào lại tùy tiện kéo dây lưng quần của người khác cả.”

Trang Minh Tâm cạn lời nói: “Nào đến nỗi là dây lưng quần, rõ ràng chỉ là một cái dây thắt lưng, nói cứ như ngươi không mặc quần lót dưới váy bách điệt vậy.”

Không đợi Di phi cãi lại, nàng đã tự nói tiếp: “Được rồi, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, bổn cung phải dẫn Thần phi muội muội đi gặp Thái hậu nương nương rồi.”

*

Trong Từ Ninh cung, bốn người Trịnh thái hậu, Liêu thái phi, Trương ma ma và Chúc Tâm đang ngồi trước bàn bát tiên, vui vẻ xoa xoa mạt chược.

Nghe người báo lại nói có Hoàng hậu và Thần phi cầu kiến, Trịnh thái hậu và Liêu thái liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập những nghi ngờ khó hiểu.

Hai nàng ấy đều khách quen của Từ Ninh cung, bình thường đều ra vào riêng biệt nhau, cũng không có gì kỳ quái, nhưng lần này cả hai dắt tay nhau cùng đến, sợ là đã xảy ra chuyện.

Sau đó chỉ thấy Trang Minh Tâm dắt Thần phi đang bị trói tay sau lưng bước tới.

Trịnh thái hậu liếc mắt nhìn Thần phi tóc tai bù xù hai mắt đỏ đậm, ngẩng đầu nhìn Trang Minh Tâm, thản nhiên nói: “Hôm nay Hoàng hậu lại xướng bài gì đây?”

Trang Minh Tâm ngồi khuỵu xuống hành lễ, sau khi đứng dậy thì giận dữ nói: “Thần thiếp cũng không biết Thần phi muội muội xướng bài gì đây.”

Trịnh thái hậu thấy bộ dáng điên khùng kia của Thần phi, trong lòng đã hiểu rõ, hỏi: “Là Thần phi chạy tới cung Dục Khôn quậy phá?”

“Nếu chỉ chạy tới Dực Khôn cung đã bị phong bế để quậy phá thì đã tốt rồi.” Trên mặt Trang Minh Tâm tỏ vẻ rối rắm, tựa hồ như đang rối rắm không biết nên nói ra như nào, sau đó lập tức tỏ ra bộ dáng như vừa hạ quyết tâm.

Nàng bẩm báo: “Hôm nay Thần phi muội muội thừa dịp thần thiếp mang Đoan phi tới phủ Nội vụ kiểm tra đối chiếu các vật dụng dùng trong tiệc vạn thọ, đã chạy tới cung Khôn Ninh cướp đi Tam hoàng tử, một đường chạy tới cửa Thần Võ, nói muốn quăng Tam hoàng tử từ trên cổng thành xuống ngã chết…”

Trịnh thái hậu “vụt” một cái đứng dậy, vội vàng hỏi: “Tam hoàng tử có xảy ra chuyện gì không?”

Trang Minh Tâm vội nói: “May là Di phi muội muội đang tản bộ ở ngự hoa viên, nghe thấy giọng nói của Thần phi muội muội trong lúc bị các cung nữ của thần thiếp cản lại, nên đã chạy tới cứu Tam hoàng tử ra.”

Trịnh thái hậu thở phào một hơi, lúc này mới như trút được gánh nặng ngồi xuống một lần nữa.

Thần phi chính là ngoại sinh nữ của Trịnh thái hậu, Trang Minh Tâm sợ Trịnh thái hậu thiên vị nàng ta, nên thêm mắm dặm muối nói: “Thái tử và Tam hoàng tử đều bị dọa sợ, trước khi đến đây thần thiếp đã phái người mời thái y tới rồi, chỉ hy vọng không bị dọa nguy hiểm đến tính mạng, bằng không thì thần thiếp phải giải thích với Hoàng thượng thế nào đây?”

Chỉ một mình Tam hoàng tử không rõ huyết thống thì không đủ trọng lượng, nếu thêm cả chuyện thân thể của trữ quân Thái tử vào, thì sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng.

Quả nhiên Trịnh thái hậu nghe xong đã trừng mắt liếc Trang Minh Tâm một cái, tức giận nói: “Ngươi còn không mau quay về trấn an Thái tử, còn có lòng dạ thảnh thơi để đứng đây bàn về thị phi của Thần phi?”

Trang Minh Tâm thuận theo, ngồi khuỵu xuống cáo lui: “Thần thiếp trở về chăm sóc cho Thái tử ngay, Thần phi muội muội giao cho Thái hậu nương nương xử trí, Thái hậu nương nương làm việc công bằng, tất nhiên sẽ cho Thái tử và Tam hoàng tử một câu trả lời thỏa đáng.”

Đầu tiên cho bà một cái mũ cao*, sau đó lại dùng cái mũ cao đó áp chế bà phải công bằng tuân theo pháp luật, quả nhiên là một nữ nhân gian xảo.

*Cho một cái mũ cao: ý nói nịnh nọt, tâng bốc.

Trịnh thái hậu hừ lạnh một tiếng.

Trang Minh Tâm xem như không nghe thấy, lùi lại mấy bước, sau đó xoay người đi tới Đông thứ gian.

Lúc trước nổi giận là giả, sau khi Trang Minh Tâm rời đi, Trịnh thái hậu mới thật sự nổi giận, bà mắng Thần phi: “Ngươi đã được đại gia tộc giáo dưỡng, trước kia là người vừa thông tuệ lại đoan trang, còn bây giờ nhìn lại ngươi xem đã thành cái dạng gì rồi? Y hệt con mụ điên, không nói tới chuyện Hoàng thượng không thể nhìn trúng ngươi, đến cả ai gia cũng lười liếc mắt nhìn tới ngươi một cái.”

Thần phi chỉ là có chút điên, chui vào ngõ cụt, nhưng cũng không phải là điên thật, nàng ta nghe vậy lập tức cười lạnh nói: “Thái hậu nương nương đứng nói chuyện không đau eo rồi, nếu người có thể trả Nhị hoàng tử lại cho thần thiếp, thần thiếp cũng có thể thông tuệ đoan trang lại được như trước kia.”

Trịnh thái hậu bị lời nói càn quấy này của nàng ta làm cho nghẹn ứ, bà lập tức hừ lạnh nói: “Cùng lắm chỉ là một hoàng tử đã chết yểu mà thôi, trong cung hoàng tử hoàng nữ chết yểu nhiều vô số kể, trưởng tử của ai gia mới sáu tuổi cũng bị chết yểu, ngươi nhìn xem ai gia có không gượng dậy nổi giống như ngươi không?”

Thần phi hừ lạnh một tiếng: “Bị người mưu hại với tự mình bệnh chết, có thể giống nhau sao?”

Trịnh thái hậu lười cùng nàng ta tranh cãi, bà nói thẳng ra: “Ngươi đã phạm phải tội lớn mưu hại hoàng tử, sẽ được ban cho một dải lụa trắng để chết, nếu ngươi biết sai để sửa, ta cam đoan sau này nếu ngươi không đánh chủ ý lên Tam hoàng tử nữa, ai gia sẽ đánh cược vào khuôn mặt già nua này, thay ngươi van nài Hoàng đế.”

Vừa dứt lời, Thần phi như chém đinh chặt sắt hừ lạnh một tiếng: “Kêu thần thiếp không đánh chủ ý lên Tam hoàng tử, trừ phi thần thiếp chết, nếu không thần thiếp nhất định phải giết chết hắn, thay Nhị hoàng tử báo thù rửa hận.”

Trịnh thái hậu bị chọc tức đến nỗi nở nụ cười, nhắm mắt thở ra một hơi thật dài, sau đó phân phó cho Trương ma ma: “Truyền ý chỉ của ai gia đến Hoàng hậu, Thần phi chịu không nổi đả kích việc Nhị hoàng tử qua đời, hiện tại đã hoàn toàn điên loạn, từ hôm nay bị giam cầm trong cung Vĩnh Hòa, cả đời không được bước ra khỏi cửa cung nửa bước, kêu Hoàng hậu mau chóng sắp xếp ổn thỏa việc này.”

Theo như bà biết, cung Vĩnh Hòa còn có các phi tần khác đang ở, phải sắp xếp cho các nàng ấy như nào, để cho Trang Minh Tâm quyết định là được.

Thần phi ngẩng đầu lên, dùng con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Trịnh thái hậu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh đầy trào phúng: “Di mẫu vì dã chủng Tam hoàng tử kia, mà không để ý chút nào tới tình cảm với cháu ruột mình… cũng đúng, ngay cả thân muội muội cùng một mẹ sinh ra người cũng ra tay ác độc đến vậy, huống chi ta đây chỉ là ngoại sinh nữ do thứ muội sinh ra chứ.”

Không đợi Trịnh thái hậu tức giận, nàng ta đã cười ha ha nói: “Các ngươi cứ nuôi nấng dã chủng kia cho tốt đi, nuôi lớn hắn, đúng lúc lại đội theo mấy cái nón xanh nữa cho Hoàng thượng, có như vậy mới không cô phụ phần tình nghĩa này của các người.”

Liêu thái phi: “…”

Giết người chẳng qua chỉ đặt đầu xuống đất*, những lời này của Thần phi quả thật quá giết tâm rồi.

*Giết người chẳng qua chỉ đặt đầu xuống đất: ý chỉ một khi đã đạt được mục đích thì đừng tiếp tục cố làm gì xấu thêm nữa.

May mà Hoàng thượng không ở trong này, bằng không nghe xong những lời này, không biết hắn còn phòng bị Tam hoàng tử đến thế nào nữa đây.

Hơn nữa nàng ta còn dám nhắc tới chuyện của Tiểu Trịnh thái phi, có người nào mà không biết Tiểu Trịnh thái phi là vảy ngược của Thái hậu?

Trịnh thái hậu lạnh như băng không có chút cảm tình nào phân phó nói: “Dẫn đi.”

*

Bên phía Trang Minh Tâm, lúc trở lại cung Khôn Ninh, Đoan phi vẫn đang ôm Tam hoàng tử đã được dỗ ngủ không chịu buông tay.

Niên Ca Nhi thì nhu thuận ngồi trên ghế thái sư đặt sát tường phía đông, một ngụm rồi thêm một ngụm ăn canh trứng chim do Trương nương tử đút cho hắn.

Trang Minh Tâm đi đến trước mặt hắn, sờ cái đầu nhỏ của hắn, rồi hỏi Trương nương tử: “Thái tử có bị dọa sợ không?”

Trương nương tử vội nói: “Phật Tổ phù hộ, lúc Thần phi nương nương tới cướp người, đúng lúc thái tử gia đang ở phía sau kéo bá bá*, nên không thấy được chuyện đó… Thần phụ nghĩ lại vẫn thấy sợ, còn là nương nương, nhưng lại điên loạn đến vậy.”

*Kéo bá bá: nói giảm nói tránh của việc đi đại tiện.

“Không sợ là tốt rồi.” Trang Minh Tâm thở phào một hơi, xem ra vận mệnh của nhi tử bảo bối của mình quả thật không sai.

Sau đó nàng mới đi tới trước mặt Đoan phi, nhẹ giọng hỏi: “Thái y đã tới xem qua chưa? Nói thế nào?”

Đoan phi trả lời: “Đã xem qua rồi, nói là bị dọa một chút, họ khai mấy đơn thuốc an thần, thần thiếp đã sai người đi sắc, chờ sau khi Tam hoàng tử tỉnh ngủ thì cho hắn uống.”

Trang Minh Tâm gật đầu một cái, dặn dò: “Chút nữa để ta phê giấy cho ngươi, ban đêm kêu nhóm người trực đêm tỉnh ngủ chút, nếu có gì không hay xảy ra, thì cứ trực tiếp phái người đi mời thái y.”

Đoan phi cảm kích nói: “Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo, đã phí tâm của nương nương rồi.”

Trang Minh Tâm vỗ vỗ bả vai nàng ấy an ủi, nói: “Thả hắn lên trên giường La Hán đi, ôm nhiều mệt người.”

Đoan phi bèn vội vàng lắc đầu: “Vẫn nên để thần thiếp ôm đi, thần thiếp sợ buông tay ra, hắn lại bị người ta đoạt đi mất.”

Đây là có chút PTSD* rồi, Trang Minh Tâm cũng không khuyên nhiều nữa, dù sao cứ chờ sau khi Thần phi bị giam lỏng, tật xấu này của nàng ấy cũng sẽ tự khỏi hẳn thôi.

*PTSD: Tên đầy đủ là Rối loạn stress sau sang chấn, là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện sau một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài >1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.

Trước đó công việc trong tay mới kiểm tra được đúng một nửa, hiện tại không thể trông cậy vào Đoan phi được nữa, Nhị công chúa do Vệ Hiền phi sinh ra bị chút cảm lạnh, Nhị công chúa lại dính lấy Vệ hiền phi không chịu buông như thế, cũng không trông cậy gì được.

Vậy nên Trang Minh Tâm đành phải tự mình làm, nàng mới vừa ngồi lên phượng liễn quay về phòng kho ở phủ Nội vụ, thì Trương ma ma đã tới.

Nhận được khẩu dụ của Trịnh thái hậu, Trang Minh Tâm cũng không đi phòng kho được nữa rồi.

Nàng liên tục lật bảng biểu ra, sau khi do dự một lúc lâu, mới điền danh tự của Liễu tài nhân vào vị trí điện thờ phụ phía tây cung Trường Xuân, sau đó điền danh tự của Uông mỹ nhân vào vị trí điện thờ phụ phía đông hậu điện Trữ Tú cung.

Sau đó phái cung nhân đi thông báo cho hai nàng ấy sắp xếp hành lý, phải chuyển đi trong ngày hôm nay.

Tiếp đó sai người đi tới Thận hình ty điều hai mươi thái giám nổi danh, phái tới chính điện cung Vĩnh Hòa để trông coi Thần phi.

Thẳng cho đến khi Liễu tài nhân và Uông mỹ nhân rời đi, khóa lại cửa lớn cung Vĩnh Hòa, bọn họ mới chuyển tới.

Một chuỗi động tác liên tục được phân xuống dưới, Đoan phi đứng một bên lẳng lặng nhìn xem hiện tại mới thở phào một hơi: “Thái hậu nương nương anh minh, như vậy mới không sợ kẻ điên kia lại chạy tới ra tay với Tam hoàng tử nữa.”

Trang Minh Tâm vuốt cằm, ngay lập tức nói: “Nhưng sau này vẫn phải phái thêm người đi theo sau Tam hoàng tử, cho dù là ở chỗ bổn cung, cũng không được ngoại lệ.”

Đoan phi sợ mang quá nhiều người đến cung Khôn Ninh thì quá lộ liễu, lại còn sợ mất đi tín nhiệm của các cung nhân trong cung Khôn Ninh, cho nên mỗi lần vào đó nàng ấy chỉ mang theo hai người gồm một cung nữ thiếp thân và nhũ mẫu của Tam hoàng tử, cùng với bốn thái giám nâng kiệu.

Trước đó nàng ấy đã mang theo cung nữ thiếp thân ngồi kiệu đến phòng kho của phủ Nội vụ, người ở lại bên cạnh Tam hoàng tử chỉ còn lại một mình nhũ mẫu.

Nếu đổi lại là cung nhân, thì tuyệt đối không bước được vào chính điện cung Khôn Ninh, thế nhưng người tới lại là ngoại sinh nữ của Trịnh thái hậu Thần phi, nếu nàng ta nói muốn vào đợi, thì nhóm cung nhân cũng không tiện ngăn cản.

Sau đó bất ngờ ra tay đoạt lấy Tam hoàng tử rồi bỏ chạy, cứ thuận lợi diễn ra như vậy mà thành công.

Đoan phi vội vàng gật đầu nói: “Là do thần thiếp sơ sót, sau này nhất định sẽ phái thêm vài người đi theo Tam hoàng tử.”

Chuyện này cũng khiến Trang Minh Tâm rút ra kinh nghiệm, không chỉ phân bốn cung nhân ở chỗ nàng sang cho Thái tử, mà nàng còn dự tính phân cả nữ thám tử cẩm y vệ biết võ công Tiểu Mãn kia qua đó.

Nhưng Tiểu Mãn suy cho cùng vẫn là người của Dục Cảnh đế, chạng vạng Dục Cảnh đế đến cung Khôn Ninh, nàng bèn xin một câu chỉ thị tượng trưng với hắn.

Chuyện rối loạn do Thần phi gây ra, Dục Cảnh đế tất nhiên biết, nghe vậy hắn khoát tay nói: “Không cần dùng tới Tiểu Mãn, trẫm sẽ phân hai cung nữ có võ công đến chỗ Thái tử là được.”

Tiểu Mãn là thần báo bên tai hắn, người lại vừa thông minh, dựa vào tin tức của nàng ta, quan hệ của hắn và Trang Minh Tâm mới hâm nóng lên được từng bước.

Sau này nàng ta còn phải tiếp tục làm thần báo bên tai hắn, nên vạn lần không thể bị điều đi trong lúc này.

Trang Minh Tâm nghe vậy, lập tức cười nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, thần thiếp còn đang không nỡ để Tiểu Mãn đi đây, nhưng vì không tìm được nhân thủ khác, nên mới không thể không dùng tới nàng ta, hiện tại ngược lại tất cả đều vui rồi.”

Nàng lại bảo người mang tới bảng biểu phẩm cấp được tấn chức của các phi tần và chỗ ở sắp xếp trong cung điện mà nàng mới sửa lại xong, chỉ cho Dục Cảnh đế xem, rồi cau mày nói: “Thường tại và mỹ nhân tấn lên một bậc thì không có gì không ổn, dù sao chỗ ở trong cung cũng không thay đổi. Còn về việc tấn chức từ quý nhân lên tần, vốn có năm vị quý nhân, vì vậy thoáng cái sẽ có thêm năm vị tần nữa, các cung chưa có chủ ở Đông, Tây lục cung tổng cộng chỉ còn có ba chỗ…”

Lông mày Dục Cảnh đế nhíu lại còn nhanh hơn cả nàng, hắn không thể tin được nói: “Hậu cung của trẫm lại có nhiều phi tần đến vậy sao? Nhiều đến nỗi mấy cung ở Đông, Tây lục cung cũng ở không đủ?”

Trang Minh Tâm: “…”

Không hổ là ngươi, thậm chí ngay cả hậu cung của mình có bao nhiêu phi tần cũng không biết!

Khó trách tổng cộng mới tuyển tú có hai lần, mỗi lần trúng tuyển được mười hai người, kết quả đến giờ vẫn còn mấy người chưa từng được thị tẩm qua.

Nàng tức giận nói: “Người hỏi thần thiếp, thần thiếp biết hỏi ai đây? Đây đều là những người do người chọn để tiến cung mà.”

Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Nhắc đến tuyển tú, thần thiếp còn muốn hỏi người đây, dựa theo quy củ của tổ tông, cứ ba năm sẽ tuyển tú một lần, năm nay là năm đại tuyển, người tính làm hay không làm? Nếu người muốn làm, chậm nhất cuối tháng này sẽ chiêu cáo thiên hạ, nếu không các tú nữ ở các địa phương khác sẽ không vào kịp kinh thành.”

Dục Cảnh đế không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt nói: “Không làm, mấy phi tần hiện tại đã không đủ chỗ ở rồi, giờ lại chọn thêm mười hai người nữa tiến cung, làm sao nhét đủ? Khó quá thì học theo phụ hoàng, nhét các nàng vào mấy cung nhỏ khác ngoại trừ Đông, Tây lục cung sao? Trẫm không phải loại người đó.”

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, sợ chọc giận nàng nên không dám tuyển tú thì thôi đi, nhưng lại không nỡ xé lớp ngụy trang của mình ra, đã vậy còn lôi thi thể của vị tiên đế từng trầm mê tửu sắc kia ra để quất roi, cũng không sợ ván quan tài của tiên đế không áp chế lại nổi sao.

Nhưng nàng cũng không đến mức ngu ngốc nhảy dựng lên vạch trần, nên chỉ gật đầu phụ họa nói: “Không tuyển cũng tốt, đúng lúc tiết kiệm chút tiền bạc cho nội khố.”

Năm nay tộc Man bên Mạc Bắc kia lại náo loạn gây họa, dê bò tử thương vô số, mùa đông năm nay chỉ sợ lại đến chiếm đánh cổng thành rồi.

Dục Cảnh đế cười nhìn trộm nàng, hừ nói: “Muốn cười thì cười đi, không cần phải kìm nén.”

Trang Minh Tâm: “…”

Vậy là kết quả trong dự liệu của hắn, nàng cũng phải tỏ ra cao hứng bừng bừng sao?

Chẳng qua vì phối hợp với hắn, Trang Minh Tâm vẫn giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm lấy một cánh tay của hắn, làm nũng nói: “Hoàng thượng đối với thần thiếp có tình có nghĩa đến vậy, thần thiếp, thần thiếp thật quá cảm động…”

Dục Cảnh đế đắc ý nhếch nhếch môi, ngạo kiều nói: “Nàng hiểu được là tốt rồi.”