Ngoài Dự Tính

Chương 2



Editor: Quýt

2

Anh tuỳ tiện đánh mấy chữ trả lời ông chủ qua loa lấy lệ.

O thấy A đột nhiên nặng nề, trong lòng bất an, không biết có phải mình làm A mất mặt trước bạn bè hay không. Nhưng cậu lại ngượng ngùng mở miệng, một bữa cơm cứ yên lặng như thế mà qua.

A sợ cậu gọi xe có vấn đề, nên tự mình đưa cậu về. Trước khi đi anh không yên tâm, để lại liên lạc của tài xế cho cậu, nếu muốn ra ngoài thì kêu tài xế, đừng gọi xe.

O ngoan ngoãn đồng ý, một đôi mắt to nhìn chằm chằm A.

Hầu kết A giật giật, qua vài giây mới nói hẹn gặp lại, xoay người vào xe.

Sau khi O nhìn A biến mất ở chỗ ngoặt mới chậm rãi đi vào.

A đứng ở chỗ ngoặt, nhìn O bọc mình đến kín mít từ từ lên lầu.

Anh trở lại xe, rút một điếu thuốc, nắm trong tay hồi lâu cũng chưa đốt.



Trong phòng yên tĩnh, chưa từng có nhiều thanh âm.

Omega nhàm chán ở trong nhà, vừa nghe nhạc vừa vỗ về bụng, suy nghĩ vô thức mà bay tới trên người A.

Sau khi phản ứng lại cậu có chút phỉ nhổ vỗ vỗ đầu, căn dặn mình nên an phận.

Chính là a đã lâu không xuất hiện làm cậu thật sự không có cảm giác an toàn, cậu không kiềm chế được mà mượn các loại lý do đi tìm A.

Có đôi khi không ai nói lời nào, cứ như vậy ngồi, O cảm thấy mình thật ghê tởm, nhưng tin tức tố A lại tương tự hương vị của a, nó cho cậu cảm giác quá đỗi an toàn, thời gian lâu rồi, ngay cả bụng cũng không xuất hiện tình huống không thoải mái.

Thời gian dài trôi qua, O ngốc nghếch cũng phát hiện A khác thường, A bắt đầu trở nên có chút nôn nóng, biểu tình như là cực kỳ không kiên nhẫn, luôn tới phòng nghỉ vài phút, khi đi ra toàn thân là mùi thuốc lá.

O nghĩ, cậu làm phiền A rồi, có lẽ cậu phải học cách tự kiềm chế thôi.



Trong nhà lại tìm các loại omega để A xem mắt, A chịu không nổi phiền, đáp ứng gặp mặt.

Omega tới là một cậu nhóc hoạt bát, A lại luôn nhớ omega an tĩnh nọ, anh xoa xoa giữa mày, suy nghĩ không tự chủ mà bay xa.

Giọng omega kéo anh trở về: “Lời tôi nói có phải quá nhàm chán hay không?”

A xin lỗi mà lắc đầu, an tâm cùng omega ăn xong một bữa cơm.

Trước khi đi, omega đứng ở cửa nhà ăn, nói anh rất dịu dàng, cũng thực tri kỷ, thử hỏi A có thể cho cậu một cái ôm trước hay không.

A do dự một chút, nhẹ nhàng ôm cậu ta, ở bên tai cậu nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi đã… có người mình thích.” Ngay sau đó anh buông tay, thân sĩ giúp cậu ta mở cửa xe.

Omega sửng sốt rồi lập tức cười đến vui vẻ, gương mặt vậy mà có vài nét giống O: “Tôi nghĩ tôi có thể nỗ lực một chút, xem mình có cơ hội hay không.”

Trở về công ty, anh nhận ra chiếc xe của tài xế mình đưa cho O, mà O đang ngồi ở đại sảnh. Anh cho rằng cậu có việc nên mới chờ anh, vội vàng bước đến, hỏi cậu xảy ra chuyện gì, giải thích anh không ở đây vì có một cuộc họp quan trọng, không thể hoãn lại.

Ai biết anh vừa tới gần đã nhận ra sắc mặt O thay đổi, hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt trắng bệch, ngay cả mấy ngón tay tinh tế đều đang run rẩy.

“Không, không có gì… Tôi muốn đi dạo, thấy một người bạn, đi mệt nên muốn vào nghỉ một lát, không muốn làm phiền anh.” Cậu như là sợ anh không tin, vội vàng bồi thêm một câu, “Tôi lập tức trở về, tài xế ở bên ngoài chờ.”

A còn chưa kịp nói cái gì đã thấy cậu chạy ra ngoài.

A sợ cậu có vấn đề gì, cùng đi ra ngoài thì thấy O co người ngồi ở ghế sau, cả khuôn mặt chôn trong quần áo. Anh chẳng còn cách nào khác, đành phải dặn dò tài xế lái chậm một chút, chú ý an toàn.

Tài xế là một beta nữ, khoảng 30 tuổi, thấy cậu từ khi lên xe tâm tình đã không tốt nên cũng không dám mở miệng, chỉ là mở âm nhạc, chọn một bài hát nhẹ nhàng.



Lúc O mở cửa, bạn tốt đang ngồi trên sô pha, đuôi mắt lông mày cậu ta đều là vui mừng: “Hôm nay tớ gặp một alpha, dịu dàng vô cùng, thế nhưng…”

O mệt mỏi ngắt lời cậu: “Hôm nay tớ không thoải mái, chờ lần sau lại cùng chơi được không?”

Bạn tốt ngẩn người, dặn dò cậu vài

câu rồi về nhà.

O nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng mà nghĩ đến gia thế của bạn tốt, A cũng đến tuổi kết hôn.

Trước đó A nói có việc quan trọng, không tới công ty.

A nói việc quan trọng không thể trì hoãn.

Một cuộc hẹn hò, người trong lòng đương nhiên là quan trọng.

Cậu cuộn tròn ở trên giường, chôn đầu vào gối.

Cậu nghĩ, đúng vậy, A ưu tú như thế, khẳng định có rất nhiều người thích, còn mình – là omega mang thai đứa bé của em trai anh.

O chấp nhận thân phận của mình, cậu vội vã từ trên giường xuống, mở vali bắt đầu thu dọn đồ.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Ký túc xá không được tốt lắm, nhưng ít nhất cũng có chỗ che nắng che mưa.

Bạn cùng phòng là một omega an tĩnh, thấy cậu vất vả nên cũng buông sách giúp cậu sắp xếp đồ vật.

“Cậu… không sao chứ?” Bạn cùng phòng thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu nên nhịn không được mà hỏi.

O cúi đầu, trả lời: “Không sao, cảm ơn.”

Bạn cùng phòng vốn dĩ không am hiểu biểu đạt tình cảm, cũng là cái hũ nút, nghe cậu nói vậy cũng không biết nói gì nữa, buồn rầu thu dọn đồ vật.

Mấy ngày an bình cứ thế trôi qua, O vẫn như bình thường cùng bạn cùng phòng đi học.

Ngày thứ tư tan học lại bị chặn ở cửa phòng học.

Sắc mặt a không thân thiện mở miệng gọi tên cậu: “Không nghĩ tới cậu là loại người này, tôi lặp lại một lần nữa, buổi tối hôm đó tôi không đến quán bar, cũng không đánh dấu cậu. Tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì tìm được anh trai tôi, nhưng cậu tốt nhất là cách xa anh tôi ra, anh ấy có omega mà mình thích, cậu quấn lấy anh ấy cũng vô dụng. Đi tìm alpha của cậu, ba ba của đứa trẻ đi.”

Học sinh đều chưa đi, đều nghe được toàn bộ lời nói kia, những lời thì thầm to nhỏ đều chui vào lỗ tai O, như từng cây châm đâm vào người cậu, tuy nhỏ nhưng đau đớn vô cùng.

a nói xong thì lập tức rời đi, bạn cùng phòng đưa cậu về ký túc xá, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mang cơm trưa cho cậu.

O bị người bên ngoài nói đánh trở về nguyên hình, chui rúc ở ký túc xá.

Ngày thứ bảy, O làm thủ tục tạm nghỉ học, lên xe lửa tới tỉnh Z.

A vội sứt đầu mẻ trán, trước đó không biết thế nào mà chuẩn bị tư liệu có chút sai sót, một số hợp đồng phải quyết định lại. Anh nhớ tới O, lại nghĩ tới phản ứng hôm đó của cậu.

Anh cho rằng, O thích a, hành vi của anh có lẽ doạ cậu mất rồi.

Anh gửi tiền vào thẻ của O, dặn dò cậu nghỉ ngơi, chú ý ăn uống, còn nói mình gần đây có chút vội nên không đến thăm cậu được.

O nắm chặt di động, nhìn lại tin nhắn kia, cuối cùng rút thẻ ra ném vào thùng rác.



Kỳ thật một mình mình trải qua cũng không quá gian nan, chỉ là bảo bảo náo loạn một chút, không vừa ý lại đại náo trong bụng cậu, cậu không có biện pháp, đành phải nằm im trên giường an ủi.

Thuốc ức chế từng hàng bày ở trên bàn, phòng ngừa kỳ phát tình.

Thứ duy nhất làm người gian nan đại khái chính là không có tin tức tố trấn an, cậu nghĩ, không có tin tức tố sẽ làm bảo bảo không nhận ra ba ba alpha của bé.

Tuy rằng cậu sẽ không trở về, cũng sẽ không để bảo bảo biết ba ba bé là ai.

Cậu thậm chí còn nghĩ, A ở bên cậu trong thời giam mang thai lâu như thế, có khi nào làm bảo bảo cảm thấy A mới là ba ba bé không nhỉ.

Nhưng A chắc hẳn không muốn có một bé con không biết từ đâu mà tới đâu.

Omega của anh chắc chắn cũng không đồng ý.

O thở dài, sờ bảo bảo đang luyện quyền trong bụng.



O không nghĩ tới nước ối vỡ nhanh như thế, cậu ở trong đau đớn cố gắng với tay gọi 120.

Khi O tỉnh lại, cảm thấy xung quanh hỗn độn, nhưng thân mình lại nhẹ đi không ít.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng.

Hộ sĩ thấy cậu tỉnh bèn nói với cậu hai câu rồi đi gọi bác sĩ.

Cùng tới với bác sĩ là bảo bảo của O.

Cậu cảm thấy cả người đều thả lỏng, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Chờ đến bảo bảo đầy tháng, mặt mày đều giãn ra, đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu làm cậu nhớ tới A không thôi.

Chờ bảo bảo ba tháng, O bắt đầu dạy bé nói chuyện, cậu tự hỏi, nên dạy bé gọi “Ba” hay “mẹ” trước đây?

Cậu đột nhiên nhớ tới A, nghĩ, vậy thử gọi người bé không thể gọi trước vậy. Cậu bắt đầu kiên nhẫn dạy bảo bảo gọi “bác”.

Bảo bảo quả nhiên không học được, luôn phát ra “A a”, hoặc là từ đơn khác.

O bật cười, bắt đầu dạy bảo bảo “ba mẹ”.

Một ngày nào đó O rời giường lại phát hiện bảo bảo bám lấy nôi đối diện với cậu “pa pa”.

O cực kỳ vui vẻ, tuy rằng kêu thực hàm hồ, thế nhưng cũng đã rõ ràng hơn trước rất nhiều. Cậu chụp ảnh cùng bảo bảo, đăng trong vòng bạn bè: “Bảo bảo lần đầu tiên gọi người.”

Bình luận đều khen bảo bảo đáng yêu, cũng có người hỏi bảo bảo thế này thế kia, cậu trả lời từng câu một.



Tan học, alpha vẫn luôn theo đuổi cậu đột nhiên hỏi cậu đã có Alpha vậy vì sao Alpha kia không cùng cậu nuôi dưỡng bảo bảo.

Cậu rũ mắt, cho hắn xem bức ảnh chụp trong di động: “Tôi không lừa cậu.”

Ảnh chụp là khi cậu còn mang thai cùng A ở công viên giải trí chụp chung.

Alpha còn muốn thêm gì đó, lại bị cắt ngang: “Là vì, tôi mới tìm được cậu ấy.”

O giương mắt nhìn thấy A đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn cậu.

Cậu vội vã thu hồi di động, vì lời nói dối vừa rồi mà khuôn mặt đỏ bừng.

Khi O phục hồi tinh thần lại thì A đã ôm lấy bảo bảo đùa giỡn với bé.

Bảo bảo cười “hi hi ha ha”, đôi mắt cong lên, giây tiếp theo lại hàm hàm hồ hồ hô “pa pa”.

Sắc mặt O thay đổi, cậu đối diện A miễn cưỡng cười cười, cuống quít tìm lý do: “Bé… Ai bé cũng gọi như thế.”

A che giấu chút mất mát, cười cười tiếp tục đùa với bảo bảo.

O tránh ở trong phòng vệ sinh ấn ấn trái tim đang đập “thình thịch”, rửa mặt bằng nước lạnh làm chính mình thanh tỉnh một chút.



Tháng 11, O đi theo A trở về thành phố A, tới phòng A đã chuẩn bị sẵn.

“a vẫn không tin, ba mẹ tôi đã biết chuyện của cậu, cho nên tôi dự định làm xét nghiệm ADN – thế nhưng vẫn phải hỏi ý cậu trước, được không?” A hỏi cậu.

O há miệng thở dốc, áp xuống bất an trong lòng: “Được.”



O nhìn đi nhìn lại kết quả giám định, cuối cùng vẫn là “Không phải quan hệ cha con”.

A còn đang ôm bảo bảo, bảo bảo cái gì cũng không biết, liên tiếp nhả nước miếng lên mặt A, chính mình lại cười đến vui vẻ.

“Nhưng là,” trước mắt O mờ mịt, “Tôi thật sự, chỉ có mỗi một lần kia…”

“Pa pa, pa pa…” Bảo bảo còn đang kêu.

A bỗng nhiên nhanh trí, đưa bảo bảo cho O: “Cậu chờ tôi.”

Chờ đến khi A nhận được giám định của anh cùng bảo bảo, anh mới biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Anh thở hổn hển gõ cửa phòng O, lại phát hiện O đang thu thập hành lý, anh ôm O vào lòng: “Bé con không phải của a, là của anh.”

Anh cúi đầu, phía trước là đôi mắt ngập nước của O: “Buổi tối hôm đó là anh, nhưng công ty có việc gấp, chờ anh giải quyết xong, em lại tới tìm nói muốn cùng a kết hôn, anh cho rằng người em thích là a…”

Đáp lại anh chính là một nụ hôn ngọt ngào.

Ánh mặt trời chiếu vào, dừng ở kết quả giám định ADN: “Kết luận: A tiên sinh cùng người kiểm tra là quan hệ cha con ruột.”

- HẾT-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!