Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 22: Thừa nước đục thả câu



Anh thế nào lại quên mất cô hiện tại đang đau đầu, đã vậy lại còn không nương tay cốc lên đầu cô? Anh hồ đồ quá.

Cố Kình Quân thâm mắng mình trong lòng, sau đó lo lắng quay sang quan sát Vũ Tình thêm một lượt: "Em thật sự không muốn thăm khám sao? Nhà Bạch Khiêm ở gân đây, cậu ấy chỉ tốn có tâm mười đến mười lăm phút là lái xe tới đây được rồi."

"Thật sự không sao mà.

Bây giờ tôi thấy hết đau rôi, cú gõ của anh có uy lực thật đấy."

Vũ Tình thè lưỡi có chút trêu đùa nói, hành động này của cô thật khiến cho Cố Kình Quân cảm thấy muốn bật cười.

Nhưng không sao, anh nhịn được.

Hình tượng quan trọng, anh nhất định sẽ bảo toàn hình ảnh soái ca ngoài lạnh trong nóng của mình trong lòng cô.

À mà, đó chỉ là suy đoán của cá nhân anh thôi.

Còn hiện tại ấn tượng của cô về anh như thế nào, Cố Kình Quân vẫn chưa có cách nào để nắm chính xác về thông tin đó được.

"Cảm ơn, em đề cao anh quá rồi."

Cố Kình Quân cũng thoải mái đùa lại cô, Vũ Tình cảm thấy mấy ngày ở nhà này cô thật sự vui vẻ.

Mặc dù ban đầu có chút lạ lẫm, nhưng bây giờ cô đã thích nghi được dân với cuộc sống ở đây.Mọi người đối với cô rất tốt.

thím Trần cho cô có cảm giác như mình có thêm một người mẹ, còn Cố Kình Quân đối với cô cũng vô cùng quan tâm.

Cảm giác mà anh đem đến cho cô giống hệt như người con trai ban nãy đột ngột xuất hiện trong tiềm thức của cô vậy.

"Nếu không còn việc gì nữa thì em lên phòng nghỉ ngơi trước đi.

Lát nữa anh sẽ đem sữa lên cho em, nhớ ra mở cửa phòng đó."

"Được, cảm ơn anh."

Vũ Tình gật đầu qua loa rồi đứng dậy đi lên lâu.Sống chung mấy ngày qua cô cũng hiểu, đối với loại bôi cô ăn uống Kình Quân rất nghiêm khắc, anh không cho cô có cơ hội khước từ.

Cho nên nếu cứ phản bác lại anh thì hậu quả chỉ có cô chịu thiệt mà thôi.

Mắt nhìn theo Vũ Tình cho tới lúc cô khuất hẳn sau dãy hành lang, Cố Kình Quân mới yên tâm đem điện thoại lên nhấn nút gọi.

Rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã có người nhấc máy: "Alô?"

"Bạch Khiêm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.

"Là vậy à..."

Giọng nói Vũ Tình ngày càng nhỏ.

"Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng, anh đừng nên cố sức quá."

"Anh biết mà, cảm ơn em."

Cố Kình Quân vui vẻ tiếp nhận sự quan tâm mà mình dành cho Vũ Tình, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, chân mày anh cau lại, đưa tay lên che miệng ho vài tiếng.

Khu khu.

"Làm sao vậy? Anh thấy không khỏe sao?"

Vũ Tình thấy anh đột ngột ho, lại còn bày ra gương mặt cau có liên lo lắng tiến lên hỏi.

Cố Kình Quân nghe cô nói liên gật gật đầu, bày ra bộ dạng yếu ớt vô cùng đáng thương: "Không biết nữa, đột nhiên anh lại cảm thấy đau đầu.Cổ họng cũng có chút hơi ngưa ngứa."

"Như thế nào? Có phải là bị cảm mạo rồi hay không?"

Vũ Tình theo thói quen giúp người khác đo nhiệt độ từ trước, tiến lên đối diện với anh, đặt tay lên trán Cố Kình Quân.

Cố Kình Quân cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô đang tiếp xúc với da thịt mình, tâm tình hiện tại của anh chỉ có thể hình dung bằng bốn từ: "Cực kì vui vẻ".

"Cũng không có sốt."

Vũ Tình khó hiểu thu tay vê.

Sau đó chợt nhận thấy ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô liên nhận thức được hành động vừa rồi của mình có hơi tùy tiện quá: "A, thật xin lỗi.

Tôi không cố tự tiện đụng chạm vào anh đâu."

Vũ Tình cho là anh cảm thấy không thoải mái liên vội vàng lên tiếng giải thích để tránh hiểu nhầm không đáng có.