Ngoại Thất Không Dễ Làm

Chương 7



Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Chiêu Chiêu cũng vừa chợt nhớ tới, mấy ngày nàng có quỳ thủy, không thể làm cái kia.

Động tác của Lục Phong Hàn dừng lại.

Hắn không nghĩ tới quỳ thủy của Chiêu Chiêu sẽ tới, hắn vừa được ăn mặn, đang lúc thích thú, mấy ngày nay đều rất muốn.

Chiêu Chiêu có chút sợ hãi, nói thật hiện tại thân khế của nàng đang nằm trong tay Lục Phong Hàn, có thể nói tính mệnh của mình cũng nằm trong tay hắn.

Tuy nàng chưa trãi qua nhiều việc, nhưng cũng biết không thể chọc Lục Phong Hàn tức giận, nếu hắn không vui, hắn đem nàng trả lại Túy Nguyệt Lâu vậy phải làm sao.

Lại nghĩ, Lục Phong Hàn dùng thật nhiều tiền chuộc nàng ra, chắc cũng không dễ dàng đưa đi như vậy đâu.

Nhìn thấy hai mắt Chiêu Chiêu ngơ ngác như mắt nai con, Lục Phong Hàn có chút bất đắc dĩ, hắn giúp Chiêu Chiêu dém lại góc chăn: "Được; vậy mau ngủ đi." sau đó cũng nằm xuống.

Chiêu Chiêu thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng Lục Phong Hàn chắc là không tức giận, nàng là một người tính tình đơn giản, một lúc sau liền cảm thấy mệt mỏi, nàng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Chiêu Chiêu ngủ rất nhanh, nhưng Lục Phong Hàn thật lâu không ngủ được.

Bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Chiêu Chiêu, còn có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người nàng, Lục Phong Hàn nghiêng đầu qua nhìn thấy sườn mặt của người bên cạnh.

Hơn nửa ngày phản ứng thân thể còn chưa biến mất, mỹ nhân ở ngay bên cạnh nhưng chỉ có thể nhìn, không thể ăn, quả thật là một loại tra tấn. Lục Phong Hàn cũng xem như lần đầu được trãi nghiệm cảm giác này.

Không biết qua bao lâu, Lục Phong Hàn mới ngủ được.

Mà giấc ngủ này của Chiêu Chiêu ngủ vô cùng ngon, nàng theo thói quen đúng giờ thức dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Phong Hàn bên cạnh.

Hắn vẫn còn chưa đi?

Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc; lúc trước khi nàng thức dậy thường không nhìn thấy hắn, đây là lần đầu tiên.

Lúc này Lục Phong Hàn còn đang ngủ, mặt mày anh tuấn, mũi thẳng, chỉ là lông mày đang nhíu lại, dường như chưa ngủ đủ.

Chiêu Chiêu ngồi dậy, nàng nhìn Lục Phong Hàn, hiện tại nàng muốn xuống giường làm sao bây giờ?

Đêm qua Chiêu Chiêu quá mức khẩn trương, uống không ít nước trà, lúc này có chút không nhịn được, nhưng nàng ở bên trong, muốn đi ra chỉ phải bước qua người hắn.

Nhưng Chiêu Chiêu lại sợ đụng trúng Lục Phong Hàn, nếu đánh thức hắn thì làm sao đây.

Sớm biết vậy, nàng nên chọn ngủ bên ngoài rồi!

Lục Phong Hàn trong lúc ngủ, cảm nhận được hình như có người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt vô cùng nóng bỏng, hắn tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh, liền tỉnh ngủ, sau đó hắn nhìn thấy Chiêu Chiêu đang nhìn chăm chăm mình.

Có thể nói là ánh mắt sáng quắc.

Lục Phong Hàn khó được lúc khó hiểu: "Có chuyện gì không?"

"Không có không có, Chiêu Chiêu chỉ là thức hơi sớm chút thôi."

Nếu như thế, Lục Phong Hàn cũng rời giường, Chiêu Chiêu không dấu vết vội vàng chạy xuống giường.

Vì có Lục Phong Hàn ở đây, đồ ăn sáng được chuẩn bị vô cùng phong phú, Chiêu Chiêu cố ý múc cho Lục Phong Hàn thêm một chén cháo: "cháo này đầu bếp nấu đặc biệt mềm, công tử nếm thử."

Lục Phong Hàn nhận lấy nếm một chút, hương vị quả thật không tệ, khẩu vị của hắn có chút giống với Chiêu Chiêu

Sau khi ăn sáng, Chiêu Chiêu đưa Lục Phong Hàn ra phủ, Lục Phong Hàn thay xong xiêm y: "Lần này ta đi khoảng chừng mấy ngày, ngươi ngoan ngoãn đợi trong phủ."

Chiêu Chiêu gật đầu: "Công tử làm việc ở bên ngoài giữ gìn sức khoẻ, đừng để mệt mỏi."

Thực ra nàng rất là vui vẻ, Lục Phong Hàn rời khỏi, nàng liền tự do, cũng không cần sợ hãi lo lắng.

Tiễn Lục Phong Hàn đi, Chiêu Chiêu thở một hơi nhẹ nhõm, nàng bảo Oanh Nhi dặn đầu bếp bửa trưa làm một ít đồ ngọt, nàng rất thích ăn ngọt; trước đó Lục Phong Hàn ở đây, nàng sợ một đại nam nhân như hắn không thích ăn đồ ngọt nên không có dặn làm điểm tâm.

...

Lục Phong Hàn không ở nhà mấy hôm nay, Chiêu Chiêu sống rất thoải mái.

Nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của Chiêu Chiêu, Oanh Nhi sầu hết sức, Oanh Nhi bưng cho Chiêu Chiêu một ly trà: "Cô nương, công tử ra ngoài nhiều ngày như thế, ngài không định hỏi thăm chút gì sao?"

"Hỏi ngài ấy làm gì, không phải là đi làm ăn sao, thời điểm này rất bận."

Oanh Nhi vừa nhìn liền biết Chiêu Chiêu là người chưa trãi sự đời, nàng buồn bực cô nương như vậy sao có thể là người xuất thân từ Túy Nguyệt Lâu chứ.

Oanh Nhi tận tình khuyên bảo: "Nguyên quán của công tử không phải ở đây, ngài ấy đến Lạc Châu này để làm ăn, việc làm ăn này cũng sẽ có ngày hoàn tất, lúc đó công tử sớm muộn gì cũng về nhà, cô nương ngài có hỏi công tử chuyện này chưa?"

"Huống chi, công tử mỗi ngày ra ngoài, ngài lại không hỏi han, trước mắt thân phận của ngài là một ngoại thất, không có làm mai, không có kết hôn, cũng không có văn thư nạp thiếp" Oanh Nhi sợ Lục Phong Hàn ở bên ngoài bị người khác quyến rũ mất thì phải làm sao.

Chiêu Chiêu bị hỏi mà sửng sốt.

Sau đó nàng trả lời: "Oanh Nhi, ta cảm thấy làm ngoại thất vô cùng tốt, so với làm thiếp thất tốt hơn, nếu ta theo công tử trở về, chủ mẫu là người không dễ sống chung thì làm sao bây giờ, huống chi ta xuất thân từ thanh lâu, không có ai tôn trọng ta đâu. "

Chiêu Chiêu không phải chưa nghĩ tới mấy vấn đề này, nàng cũng không ngốc, tất nhiên từng suy nghĩ tới sau này mình nên sống thế nào.

Lại nói kiếp trước nàng là một thứ nữ nhận hết ủy khuất, nếu làm một tiểu thiếp có xuất thân từ thanh lâu, ở trong phủ cũng không dễ chịu gì.

Huống chi nàng lại không thích Lục Phong Hàn, cũng không nguyện ý chịu ủy khuất vì hắn.

Lời nói này của Chiêu Chiêu làm Oanh Nhi sửng sốt.

Oanh Nhi nhìn Chiêu Chiêu, môi mấp máy, sau một lúc lâu cũng không biết nói sao, nghĩ lại lời này của Chiêu Chiêu cô nương cũng rất có đạo lý, dựa vào thân phận của Chiêu Chiêu cô nương, nếu như vào nội trạch sợ là mọi người sẽ coi thường nàng, chắc chắn sẽ chịu rất nhiều ủy khuất.

Hơn nữa còn phải rời xa quê nhà, chi bằng ở lại Lạc Châu làm ngoại thất.

"Nhưng cô nương ơi, nếu nói như vậy, về sau ngài sẽ chờ ở nơi này, tuy nói công tử có sinh ý ở Lạc Châu, nhưng sau này nhiều nhất là một năm đến đây một hai lần, ngài liền phải một mình chờ đợi, như vậy mỗi ngày làm sao vượt qua? Hơn nữa nếu thật sự như thế, ngài sẽ rất khó có con, nữ tử sống trên đời, nhất định phải có một đứa con mới được" Oanh Nhi nói.

Chiêu Chiêu có thể nghe ra được Oanh Nhi là đang lo lắng cho nàng.

Nhưng nàng ngược lại, lại rất chờ mong cuộc sống như thế.

Đúng vậy, Chiêu Chiêu mấy ngày nay suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng cảm thấy vẫn là thành thành thật thật ở Lạc Châu làm ngoại thất của Lục Phong Hàn là đáng tin nhất, nếu như vậy, chắc có thể không cần gặp Lục Phong Hàn thường xuyên, nàng sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Chiêu Chiêu biết gương mặt này của nàng nếu lộ diện ra bên ngoài sẽ rất dễ trêu chọc thị phi, nhưng nếu có thân phận là ngoại thất của Lục Phong Hàn, sẽ không có người có ý đồ với nàng. Nàng thỉnh thoảng có thể đi ra ngoài một chút, không cần chỉ trốn trong phủ.

Nàng còn có thể tích cóp một ít tiền bạc, làm ăn buôn bán nhỏ, cuộc sống trôi qua sẽ rất tốt.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Chiêu Chiêu sáng rực, phảng phất như những ngày tốt đẹp đang vẫy tay với nàng. Hiện tại nàng đang mong ngóng Lục Phong Hàn sớm kết thúc công việc làm ăn ở đây quay lại nhà mình, sau đó nàng liền có thể ở Lạc Châu trôi qua yên ổn.

Hơn nữa trôi qua vài năm, nói không chừng Lục Phong Hàn sẽ quên mất có một ngoại thất như nàng. Chờ hắn quên mất nàng, nói không chừng, nàng còn có thể tìm một người đáng tin sống cùng nhau.

Càng nghĩ càng cảm thấy tốt; khoẻ miệng Chiêu Chiêu nhịn không được nhếch lên.

Oanh Nhi thấy nàng nói xong, Chiêu Chiêu không những không lo lắng chút nào, còn đắc ý cười rộ lên, nàng thật không biết Chiêu Chiêu nghĩ như thế nào nữa!

Oanh Nhi cảm thấy nàng vẫn nên khuyên nhủ Chiêu Chiêu: "Cô nương, ngài sợ là không biết, Lạc Châu của chúng ta có rất nhiều mỹ nhân, ngoại thất cũng đặt biệt nhiều. Từ nhỏ Oanh Nhi lớn lên ở Lạc Châu, cho nên biết không ít chuyện."

Chiêu Chiêu cảm thấy hứng thú, nghiêm túc lắng nghe.

"Kỳ thật có không ít công tử từ nơi khác đến Lạc Châu mua ngoại thất, thời gian dài, không đến đây buôn bán, bọn công tử thường sẽ quên mất những ngoại thất này. Những người này càng lớn tuổi, nhan sắc phai tàn, tương lai khổ không tả nổi."

Chiêu Chiêu thấy nàng không sợ, nàng chỉ cần buôn bán, tích góp tiền bạc là tốt rồi, nàng sẽ không giống những cô nương kia, chỉ biết ngồi đợi ở trong nhà.

Oanh Nhi tiếp tục nói: "Cô nương, Oanh Nhi mới kể, chỉ là những trường hợp tốt số, thảm hơn chính là, những ngoại thất bị bán qua tay!"

Mi tâm Chiêu Chiêu giật nhẹ một cái: "Đây là ý gì?"

"Ngoại thất không có văn thư nạp thiếp, có thể nói là không gì bảo đảm, thân khế của ngoại thất nằm trong tay các công tử, bọn công tử thường là đến đây làm ăn, trên thương trường thường xuyên tặng mỹ thiếp là bình thường, kết quả là nhiều ngoại thất bị tặng đến tay người khác."

Chiêu Chiêu lúc trước có nghe nói, đất Lạc Châu này rất thích tặng ngoại thất để bàn chuyện làm ăn!

Oanh Nhi thấy sắc mặt Chiêu Chiêu liền biết Chiêu Chiêu đã nghe lọt tai, nàng thầm nghĩ như vậy mới tốt, vậy cô nương sẽ để ý chủ tử, sau này không chừng sẽ cùng chủ tử về nhà lớn.

Nhưng Chiêu Chiêu lại nghĩ khác, nàng sợ Lục Phong Hàn đem nàng cho tặng người khác!

Phải biết là, Lục Phong Hàn cùng bọn người Trần Văn Uyên chơi chung với nhau, hơn nữa lúc bọn họ nhìn nàng cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, chính là háo sắc, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ bị đưa qua tay người khác.

Chiêu Chiêu nhớ lại lúc Lục Phong Hàn còn ở trong phủ nàng hay nói những lời ngu ngốc, làm việc cũng không tốt, Lục Phong Hàn có phải là chán ghét nàng hay không, sau đó sẽ đem nàng đưa cho người khác?

Chiêu Chiêu càng nghĩ càng sợ hãi, đặc biệt nàng nhớ tới tối đó ở Túy Nguyệt Lâu, Lục Phong Hàn cũng là một người trong nhóm đó, nhìn thấy cũng giống người sẽ làm chuyện này.

Chiêu Chiêu cắn môi, nàng nghĩ sau này nàng phải càng lấy lòng Lục Phong Hàn, nhất định không thể để hắn đưa nàng cho người khác.

Bằng không kế hoạch trước đó của nàng sẽ không thành.

Chiêu Chiêu rất là thấp thỏm, cũng bắt đầu chú ý đến việc của Lục Phong Hàn, nhưng sau một lát, nàng phát hiện nàng căn bản không tìm được người để hỏi. Trình Kỷ không ở trong phủ, bọn người hầu bên cạnh đều là người mới, không ai biết chuyện gì cả.

Nhưng không nghĩ tới, sáng hôm sau Lục Phong Hàn liền trở về, hắn thấy nàng liền nói: "Thu thập hành lý, vài bộ y phục đủ rồi."

Thu thập hành lý làm cái gì?

Chiêu Chiêu nhớ tới lời nói của Oanh Nhi, hắn không phải muốn đem nàng tặng cho người khác chứ, sẽ đưa cho ai, nàng lại phải sống cuộc đời qua tay nhiều người sao, nếu quả thật như vậy, nàng sao có thể sống nổi.

Hốc mắt Chiêu Chiêu ửng đỏ, nàng bước tới ôm lấy cánh tay Lục Phong Hàn, khóc như hoa lê đái vũ: "Công tử, Chiêu Chiêu không đi, Chiêu Chiêu không đi đâu hết."

"Chiêu Chiêu chỉ muốn theo ngài."