Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 116



không phải thiên sát cô tinh, mà là tứ sát cũng là tử vi Đế Tinh.

Sinh ở hoàng gia, đó không phải là tướng mệnh tốt, mà là bạo quân, lúc Triệu Thành ra đời bị người động tay chân, tứ sát mạnh, Đế Tinh yếu, nếu như chưa hóa giải mà thừa kế đế vị, chắc chắn chiến loạn nổi lên bốn phía, sinh linh đồ thán. Phương pháp phá giải đơn giản và thô bạo nhất là giết, nhưng còn có một loại biện pháp khác là đưa hắn đến nơi cực bắc, tiến hành tiêu hoá tứ sát, tăng cường tử vi Đế Tinh, cuối cùng mới lệnh tử vi quy vị, có thể giải tứ sát cũng chiếu Mệnh Bàn.

Biện pháp này có rủi ro, nhưng nếu thành công, cũng có thể mang đến sinh cơ mới cho Đại Ngụy. sau khi Thành Võ đế do dự nhiều lần, cuối cùng không nhẫn tâm giết chết con trai trưởng của mình, bắc địa khổ hàn, hỗn loạn, luôn chìm trong chiến loạn với bắc cốt, cũng không nhẫn tâm đưa hắn đi bắc địa, cuối cùng chọn biện pháp điều hòa, đem đất phong chọn ở Tây Ninh là tây bắc của Đại Ngụy, đồng thời mệnh hắn hàng năm đều phải đi Bắc Cương ở một đoạn thời gian

Việc này chỉ có giám chính Khâm Thiên giám năm đó-Từ Vi và đồ đệ của hắn, giám chính Khâm Thiên giám hiện tại - Hà Nhất Duy, và Thành Võ đế ba người biết.

Mà Triệu Thành, thì là tại năm hắn chín tuổi trước khi liền phiên Thành Võ đế nói cho hắn biết.

Ngay cả Lăng hoàng hậu, Thành Võ đế cũng lừa gạt, hắn nói cho Lăng hoàng hậu -nhi tử Triệu Thành là thiên sát cô tinh, để hắn lớn một chút sau đó đưa đi tây bắc mới có thể hóa giải, cho nên chẳng những không thể lập làm thái tử, thậm chí còn không thể quá mức thân cận, nếu không sẽ hại mình hại người.

Đây cũng là Thiên sát cô tinh trong miệng Thăng Bình đại trưởng công chúa

Lúc này Thăng Bình đại trưởng công chúa ngơ ngác nhìn Triệu Thành, thế nhưng là Triệu Thành nhưng không có tâm tư giải đáp thắc mắc cho bà ta, hắn nói xong câu đó liền đưa ánh mắt dời đi chỗ khác, ánh mắt kia phảng phất như Thăng Bình đại trưởng công chúa ngã trên mặt đất bất quá là bụi bặm.

Thăng Bình đại trưởng công chúa không chịu được loại ánh mắt coi thường và lạnh như băng này.

Kỳ thật bà ta một mực không thích đệ đệ này. Nguyên bản bà ta là đích công chúa duy nhất của đại Ngụy, cao cao tại thượng, phụ hoàng và mẫu hậu nâng bà ta ở trong lòng bàn tay thiên kiều trăm sủng, người khác ngưỡng mộ bà ta, lấy lòng bà ta, ngay cả thái tử, xuất thân của bà ta cao quý hơn hắn, cũng che chở bà ta đầy đủ. Mọi thứ thay đổi là từ sau khi đệ đệ sinh ta, giống như cái gì đều không thay đổi, kỳ thật cái gì cũng thay đổi.

Mặc dù phụ hoàng và mẫu hậu nhìn như lạnh lùng khắc nghiệt với hắn, nhưng bà ta lại nhạy cảm phát giác được tâm tư bọn hắn đặt trên người đệ đệ vượt xa bà ta, nhất là phụ hoàng, từ khi đệ đệ xuất sinh trong mắt cơ hồ đã không còn bà ta, người cũng biến thành u ám rất nhiều. Còn có hoàng huynh, cũng dần dần thay đổi, toàn bộ thực tình đều biến thành giả ý.

Tất cả là tại hắn. nếu hắn giống như người khác đối xử tốt với bà ta thì cũng thôi đi, thế nhưng là hắn từ nhỏ đã có bộ dáng như người chết, rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách, căn bản là không có chút vui vẻ nào. hoàng huynh lại ngàn y vạn thuận bà ta, sao bà ta lại hi vọng hắn kế thừa hoàng vị?

Nếu như không phải là bởi vì hắn, sao hôm nay bà ta lại lưu lạc đến mức này

Cái gì nội tình, hắn căn bản chính là thiên sát cô tinh, tai tinh.

"Nội tình cái gì a, Triệu Thành, ngươi chiếm được hoàng vị, còn không phải ngươi nói cái gì chính là cái đó sao. Nhưng là ta cho ngươi biết, nói ngươi là thiên sát cô tinh không phải ta, là mẫu hậu, là mẫu hậu nói với ta, người thân cận ngươi đều chết không được tử tế, cho nên bảo ta tránh xa ngươi."

Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn hắn bằng ánh mắt oán độc, nói, "Là ngươi, là ngươi khắc chết phụ hoàng và mẫu hậu, hại chết hoàng huynh, còn có tiên đế, hiện tại ngươi còn muốn giết ta, ngươi xem, cho nên mẫu hậu nói không sai, ngươi chính là thiên sát cô tinh,người thân của ngươi đều bởi vì ngươi mà không được chết tử tế, bao gồm cả vương phi mà ngươi yêu mến nhất, còn có nhi tử của ngươi.”

"Đại trưởng công chúa, không biết vì cái gì mà đại trưởng công chúa lại tâm tâm niệm niệm ghi nhớ bản cung như vậy?"

Thăng Bình đại trưởng công chúa im bặt, bà ta khiếp sợ nhìn Minh Lạc thịnh trang từ sau lưng thị vệ đi tới, giống như nhìn thấy huyễn ảnh, lẩm bẩm nói: "Ngươi, làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể..."

Minh Lạc không để ý bà ta "Khả năng, làm sao có thể", mà là nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Đại trưởng công chúa, ngươi luôn miệng nói là vương gia khắc chết phụ hoàng và mẫu hậu, hại chết hoàng huynh của ngươi, còn có tiên đế, từ giờ trở đi ngươi sẽ hãm thân trong nhà tù, sống không bằng chết, cũng đều là bởi vì vương gia."

"Vậy sao ngươi không nhớ rõ, ngày đó tại sao tiên đế lại đột nhiên hưng khởi đi hoàng trang săn, là bởi vì nghe ai giật dây, còn có Lương thái hậu, hôm đó hương bao trên người nàng, là ai đổi, ngựa của tiên đế lại là bởi vì cái gì mới có thể hướng nơi núi rừng sâu xa càng chạy càng xa, đi theo hướng ngươi bố trí tốt cạm bẫy? hôm đó Bệ hạ bị gấu đen làm kinh sợ, ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng lại vì sao thân thể ngày càng kém? Chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi thêm dược vật gây ảo cảnh và hư nhược trong son môi của Lương thái hậu sao?"

"Thế nhưng là ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới, ngoại trừ sẽ hại tiên đế, cũng sẽ làm hại Lương thái hậu, thân thể con gái của ngươi cũng nhận ảnh hưởng, thậm chí, Lương thái hậu ngày ngày đều sẽ vấn an nhị hoàng tử điện hạ, thân hắn ôm hắn, đối một cái hài tử mấy tháng ảnh hưởng lớn bao nhiêu? Cho nên nhị hoàng tử mới có thể thường xuyên gặp ác mộng, thân thể yếu hơn hài tử bình thường rất nhiều, ngươi không biết nguyên nhân là gì sao? ngươi mở miệng hoàng huynh, ngậm miệng hoàng huynh, thế nhưng lại làm nhiều chuyện ác độc như vậy, lại còn lý trực khí tráng đem mọi tội danh đổ lên người người khác, chính mình nửa điểm không xấu hổ, sẽ chỉ nguyền rủa người khác, oán hận người khác, trên đời này vì sao lại có người kinh khủng ác độc như ngươi?"

Minh Lạc biết, Triệu Thành chưa từng đấu khẩu với người khác, nhất là cùng đấu khẩu với phụ nhân, nhưng bây giờ ở đây nhiều người như vậy, dù là tương lai chứng cứ phạm tội của Thăng Bình đại trưởng công chúa đều có, thì cũng giống như Thăng Bình đại trưởng công chúa nói, hắn đăng cơ làm hoàng đế, người khác liền sẽ cảm thấy mọi chuyện đều do hắn định đoạt, cho nên lời của Thăng Bình đại trưởng công chúa hôm nay truyền ra, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến danh dự của hắn.

hắn không quan tâm, nàng lại không nguyện ý để hắn cõng trên lưng cái nồi này.

"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?" đầu Thăng Bình đại trưởng công chúa "Ông" một tiếng, thét to, "Tiện nhân, đều là bởi vì ngươi, lục đệ của ta mới có thể bị mê tính, không chịu cưới vị hôn thê mà mẫu hậu quyết định cho hắn, mới..."

"Mẫu thân, nàng ta nói đều là thật sao?"

không biết Ôn Nhã đã tỉnh lại lúc nào, nàng ta đánh gãy lời Thăng Bình đại trưởng công chúa, thẳng tắp nhìn bà ta nói, "Là người, là người hại chết bệ hạ?"

"Mẫu thân, đoạn thời gian kia, ta cũng thường xuyên gặp ác mộng, thân thể suy yếu, ngài liền nói với ta là bởi vì ta quá mức lo lắng cho bệ hạ, mới có thể như thế. Còn có Kỳ nhi, nguyên bản thân thể hắn cũng cực kì cường tráng, thế nhưng là sau khi bệ hạ bị bệnh, đột nhiên thân thể kém rất nhiều, ta một mực áy náy, tưởng rằng đoạn thời gian kia mình sơ sót hắn, thì ra đều là ngươi, đều là người làm hại?"

nàng ta chảy nước mắt, ánh mắt đau khổ lại tuyệt vọng, nói, "Mẫu thân, tại sao người muốn làm như thế? người để cho ta tiến cung, vốn là ta không muốn, thế nhưng là người vẫn để cho ta tiến, ta liền tiến, bệ hạ đối tốt với ta ta, ta mới phát giác được kỳ thật tiến cung cũng rất tốt, thế nhưng tại sao người đột nhiên muốn giết chết hắn? Kỳ nhi còn nhỏ như vậy, hắn còn nhỏ như vậy, bệ hạ đau yêu hắn như vậy, đã lập hắn là thái tử, vì sao người còn muốn muốn mạng hắn? hiện tại, ta không còn cái gì nữa, chỉ có Kỳ nhi, thế nhưng là người vì dã tâm của người,ngay cả Kỳ nhi đều có thể không để ý..."

"Nhu nhi, ngươi đừng nghe tiện nhân kia nói hươu nói vượn, nàng là yêu nữ, nữ nhân Minh gia đều là yêu nữ, năm đó hoàng huynh là bị tiện nhân Minh thị kia làm cho mê mẩn tâm trí, nàng ta muốn gì có đấy, hiện tại cữu cữu ngươi cũng không để ý năm đó Minh gia đuổi giết hắn, vậy mà đối với yêu nữ này cũng sủng ái có thừa, nữ nhân Minh gia đều là họa thủy hại nước hại dân, hoàng tộc Triệu thị chúng ta liền là bị..."

"Ta quản nữ nhân Minh gia là cái gì!" Ôn Nhã ngắt lời Thăng Bình đại trưởng công chúa, nói, "Ta chỉ muốn biết lời nàng ta nói có phải sự thật không, mẫu thân, người nói cho ta có phải thật hay không? Người gạt ta cũng không sao, chắc những cung nhân kia đã bị bọn hắn khống chế đi, ta không muốn nghe bọn hắn nói, người nói cho ta, bọn hắn nói đều không phải thật sự?"

ánh mắt Ôn Nhã thẳng tắp,mang theo chút điên cuồng, Thăng Bình đại trưởng công chúa vốn đang lẽ thẳng khí hùng, oán trời, nhưng dưới ánh mắt của nữ nhi cũng có chút ngạt thở, bà ta lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Nhu nhi, ngươi phải tin tưởng, mẫu thân làm tất cả mọi thứ cũng là vì ngươi, vì bệ hạ, nếu như mẫu thân không như thế, tương lai Minh thị chắc chắn qua sông đoạn cầu, ngươi sẽ không có vị trí nào trong hậu cung? Ngươi quên Trịnh đại cô nương là chết thế nào sao?"

"không, người không phải là vì ta!" Ôn Nhã đột nhiên cất cao thanh âm thét to, " người không phải là vì ta, người làm tất cả đều là chính người, người ôm thân phận đích trưởng công chúa không ai bì nổi, chúng ta chẳng qua là vật hi sinh của người!"

"Đủ rồi, Du Nhất Hồng, đưa các nàng mang xuống, nhốt vào Hàm Hòa cung."

thanh âm của Thái hoàng thái hậu truyền tới, lạnh như băng giống như là từ trong địa ngục chui ra, bà ta nhìn chằm chằm Thăng Bình đại trưởng công chúa, nói, "Các ngươi đều đáng chết. Huyên nhi chết, các ngươi một cái đều trốn không thoát, ai gia sẽ để cho các ngươi chân chính biết cái gì gọi là, sống không bằng chết."

vì sao bà ta muốn hợp tác với Triệu Thành, kỳ thật lúc đầu bà ta cũng không có ý hợp tác với Triệu Thành, nếu như Triệu Thành không khống chế nổi tràng diện, sau khi Triệu Thành chết bà ta sẽ trực tiếp giết Thăng Bình đại trưởng công chúa, nếu Triệu Thành khống chế mọi chuyện, vì bảo trụ huyết mạch cuối cùng của trượng phu và nhi tử, bà ta chỉ có thể đem giang sơn này chắp tay nhường cho hắn.

ban đầu bà ta không có quan tâm quyền thế cùng giang sơn như vậy, bà ta quan tâm nhất chính là trượng phu và nhi tử, chỉ là trượng phu và nhi tử của bà ta là chủ nhân của giang sơn này, ở vị trí này, lui một bước đều là vực sâu vạn trượng, cho nên vì nhi tử, bà ta cũng chỉ có thể dụng hết tâm cơ thay hắn mưu tính.

Nhưng theo cái chết của bọn hắn, giang sơn đều đã chết.

Bà ta còn cha mẹ, huynh trưởng, còn có hài tử một tay bà ta nuôi lớn.

Thế nhưng là cũng là bởi vì cái giang sơn này, bà ta phải cùng bọn hắn trở mặt thành thù, cha mẹ của nàng phản bội nàng, huynh trưởng của nàng bị trượng phu của nàng và một huynh trưởng khác giết chết, kém chút bà ta lại hại chết hài tử một tay mình nuôi lớn, mẫu tộc của bà ta phá thành từng mảnh nhỏ. Nhanh‎ mà‎ không‎ có‎ q𝓾ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ ngay‎ (‎ Т𝑅𝓾𝐌Т𝑅UY‎ 𝚎N.VN‎ )

Chẳng lẽ bà ta muốn hợp tác với hung thủ giết nhi tử của mình, giúp nhi tử của hung thủ chống đỡ giang sơn, sau đó triệt để quyết liệt với mẫu tộc sao? Huống chi bà ta rất rõ ràng, dã tâm của Thăng Bình đại trưởng công chúa không chỉ có như thế, đến cuối cùng, bà ta sẽ không bảo vệ được gì, tôn tử ở trong chùa miếu, tôn tử ngồi ở trên hoàng vị, sớm muộn gì cũng thành tế phẩm cho dã tâm của Thăng Bình đại trưởng công chúa.

Cho nên, vì bảo trụ huyết mạch của trượng phu và nhi tử, vì tự tay báo thù cho con trai, bà ta cũng không có lựa chọn khác.

Du Nhất Hồng nghe mệnh lệnh của thái hoàng thái hậu trực tiếp tiến lên đánh bất tỉnh Thăng Bình đại trưởng công chúa và Ôn Nhã, không có nửa điểm nương tay, sau đó liền sai người kéo hai người xuống.

lúc này Thái hoàng thái hậu mới nhìn về phía Triệu Thành, lướt qua Minh Lạc, lại nhìn Trịnh thủ phụ Trịnh Thành Huy một chút, sắc mặt ủ dột lạnh lùng, nói: "Túc vương điện hạ, Trịnh đại nhân, các ngươi không phải tới thăm hoàng đế sao? Vào đi." nói xong cũng quay người vào đại điện.

Triệu Thành không có trực tiếp theo bà ta vào, mà là nhìn về phía Minh Lạc chạy tới bên cạnh mình, nói: "Sao nàng cũng tới, không phải nàng đã nói, sẽ ở vương phủ chờ ta sao?"

Minh Lạc cười nói: "Ân, chỉ là Lâm ma ma và Lăng cô nương đến vương phủ làm khách, thiếp mới biết được hôm nay trong cung có việc, thiếp sợ chàng lo lắng cho thiếp, chàng xem, may mắn thiếp đến đây, nếu không khẳng định chàng lại khinh thường bác bỏ kế cầm chân của Thăng Bình đại trưởng công chúa. A, thiếp còn mang theo hắc giáp vệ, cho nên chàng không cần phải lo lắng an toàn của thiếp."

Kỳ thật là nàng nghe nói Thăng Bình đại trưởng công chúa thiết lập ván cục muốn giết hắn trong cung, mặc dù nàng sớm đã khuyên động cô mẫu, nhưng dù sao trong lòng vẫn là lo lắng, hắn chỉ dẫn theo hai thị vệ tiến cung, mặc dù Diệp Ảnh nói trong cung sớm đã an bài thỏa đáng, nhưng ai biết ở giữa sẽ có khâu nào xảy ra vấn đề hay không, cho nên liền mang theo hắc giáp vệ trực tiếp từ cửa bắc vào cung.

Triệu Thành nhìn nàng, ánh mắt càng nhu hòa, hắn đương nhiên nhìn ra nguyên nhân chân chính nàng tới đây, hắn nói: "Trước kia, rất nhiều lần ta đều là lẻ loi một mình xông vào trận địa của địch, so mai phục thì không biết gấp bao nhiêu lần nơi này, nhưng cho tới bây giờ đều không chết, hôm nay, coi như ta không có an bài tốt, thì bọn hắn cũng không giết được ta."

Cái này thực sự không được tính là cách an ủi tốt.

"Khụ khụ." Trịnh Thành Huy chạy tới phía sau bọn họ, không thể nhịn được nữa ho khan một cái, trong lòng của hắn toát ra một câu rất nhanh có khả năng liền là đại nghịch bất đạo, tai họa ngàn năm a? Thua thiệt lúc trước hắn còn thay hắn lo lắng đề phòng lâu như vậy.

Triệu Thành và Minh Lạc quay đầu, Triệu Thành xụ mặt không có lên tiếng, Minh Lạc cười nói: "Đa tạ Trịnh đại nhân."

"Ân, " Trịnh Thành Huy hếch eo, chỉnh sắc mặt nói, "Vương phi nương nương, vương gia, thái hoàng thái hậu còn chờ bên trong, nghĩ đến còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, chúng ta vào trước đi."