Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 45: Cô yêu rồi [h]



Giản Thịnh Nam cũng nhanh chóng thay quần áo, khi anh bước ra ngoài thì không thấy Doãn Niệm đâu cả.

Anh đoán cô đang ở dưới bếp, quả thật Doãn Niệm đang chuẩn bị bữa sáng cùng với vài người hầu. Bởi vì cô không giỏi nấu nướng nên mới nhờ bọn họ hướng dẫn cách làm.

Hôm nay cô chỉ muốn nấu một món thật đơn giản để cảm ơn anh mà thôi.

Đám người hầu đang đứng xung quanh để hướng dẫn cô làm món cơm chiên Dương Châu thì bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, cung kính gọi một tiếng: "Thiếu gia!"

Doãn Niệm không cảm thấy ngạc nhiên về điều này, vẫn tiếp tục công việc thái cà rốt của mình.

Giản Thịnh Nam ở bên này ra lệnh cho đám người hầu: "Lui xuống hết đi!"

"Vâng thưa thiếu gia."

Đợi người hầu lui xuống hết, Giản Thịnh Nam mới chậm rãi đi về phía Doãn Niệm, cánh tay thon dài của anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng: "Đang nấu món gì vậy?"

"Anh bỏ tay ra coi!" Phản ứng đầu tiên của Doãn Niệm là gỡ tay anh ra, cô không thích bị người khác làm phiền khi đang tập trung vào một việc gì đó.

Giản Thịnh Nam càng ôm cô chặt hơn, không những thế anh còn không biết xấu hổ luồng tay vào trong váy của cô, sờ soạng lung tung: "Chuyện hôm qua tôi còn chưa tính sổ với em!"

Doãn Niệm hơi rùng mình vì bị anh kích thích lên điểm nhạy cảm, cô tức giận kề con dao đang thái cà rốt lên cổ anh uy hiếp: "Dừng lại, nếu không tôi sẽ..ưmm.."

Lời còn chưa nói hết thì toàn thân cô đã mềm nhũn, Giản Thịnh Nam vừa cho một ngón tay vào trong, chết tiệt, sao anh lại ngang ngược như vậy chứ?

Trước sự ra vào như vũ bão của anh, Doãn Niệm cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào, cô đứng không vững dựa vào lòng ngực rộng lớn của anh, cắn môi chịu đựng.

Giản Thịnh Nam khẽ hôn lên tóc cô, tiếp theo anh cho thêm một ngón tay, kiên nhẫn ma sát cho đến khi Doãn Niệm rên rỉ tiết ra.

"Đáng ghét, anh nuốt lời!" Doãn Niệm tựa đầu vào vai anh không ngừng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trải qua cao trào mà trở nên đỏ bừng.

Giản Thịnh Nam hài lòng ôm cô đặt lên bàn ăn ở cách đó không xa, Doãn Niệm thấy anh đang cởi khoá quần liền sợ hãi đẩy anh ra: "Không được..tôi không muốn."

Giản Thịnh Nam nào quan tâm đến sự phản kháng yếu ớt này, vừa cúi đầu chiếm lấy môi cô vừa anh dũng tiến vào, từ đầu tới cuối Doãn Niệm đều không có quyền lựa chọn.

Bên dưới chợt truyền đến xúc cảm mãnh liệt khiến Doãn Niệm vội giữ chặt lấy góc áo sơ mi của anh, mỗi khi Giản Thịnh Nam đưa hết vào bên trong cô thì cả hai lại thống khổ rên lên.

Giản Thịnh Nam nhận thấy bầu ngực đầy đặn của cô không nhừng đong đưa theo từng động tác tiến lùi của mình, hai mắt anh đỏ ngầu, kích động kéo váy của cô xuống đến thắt lưng rồi vùi đầu vào đó mà thưởng thức.

Doãn Niệm không chịu nổi ngửa đầu rên rỉ: "Nam..ahh...sâu quá.."

Giản Thịnh Nam phấn khích vỗ lên mông cô liên tiếp hai cái, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

"Doãn Niệm, có thích không?"

"Không biết...ah.." Cô xấu hổ vùi mặt vào hõm vai anh, bên dưới vẫn không ngừng phát ra những âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai, anh ra vào mỗi lúc càng nhanh hơn, Doãn Niệm cảm thấy như sắp ngất đến, cô cắn thật mạnh lên vai anh: "Ưmm...chậm lại..chậm...ah..."

Giản Thịnh Nam hành sự thêm một lúc thì bất ngờ rút ra, anh đặt Doãn Niệm xuống đất, để hai tay cô chống đỡ vào mặt bàn rồi tiếp tục thâm nhập từ phía sau.

Doãn Niệm thật sự khóc không ra tiếng, cơ thể cô chỉ vừa khoẻ lại thì đã phải trải qua loại vận động tốn sức này, thấy cô sắp đứng không vững, Giản Thịnh Nam lại ôm cô đặt lên bàn, tách hai đùi cô ra rồi hạ người hôn vào nơi xinh đẹp ấy.

"Thoải mái không?" Anh vì cô mà cố gắng kiềm chế bản thân, Giản Thịnh Nam của trước đây sẽ không bao giờ làm như thế.

Ánh mắt Doãn Niệm có chút mông lung nhìn theo từng động tác dịu dàng của người đàn ông, cảm giác nhịp tim của mình mỗi lúc càng tăng lên, cô sợ bản thân đã yêu anh mất rồi.

Bây giờ cô phải làm sao đây? Cô yêu anh thật rồi!

"Doãn Niệm.." Giản Thịnh Nam đã nghe tiếng khóc thút thít của cô, anh dừng động tác lại rồi đứng lên: "Em sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"

Doãn Niệm khẽ đẩy anh ra, giọng nức nở: "Tôi không muốn làm nữa."

Giản Thịnh Nam bất đắc dĩ nói: "Không làm thì không làm. Đừng khóc nữa!"