Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 57: Kết thúc rồi



Khi biết được lý do khiến Giản Tiêu Niên thành ra như vậy, Doãn Niệm cũng không khỏi bàng hoàng, điều đó thực sự quá khủng khiếp đối với một cô gái chỉ mới mười tám tuổi đầu, nếu đặt trường hợp cô là cô ta thì cô cũng khó lòng chấp nhận sự thật này!

Doãn Niệm cố gắng giữ bản thân phải thật bình tĩnh, giờ phút này cô dường như đã quên sạch những gì mà trước kia cô ta đã làm với cô, bây giờ trong mắt cô Giản Tiêu Niên chỉ đơn thuần là một cô gái bị tổn thương và đang cần người khác đến xoa dịu.

Cô khẽ đặt bát cháo về vị trí cũ, rồi bất ngờ ôm lấy Giản Tiêu Niên vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng của cô ta: "Không sao đâu!"

Giản Tiêu Niên chán ghét đẩy cô ra: "Tôi không cần cô ở đây thương hại, cút!"

Phản ứng này của cô ta Doãn Niệm hoàn toàn có thể đoán được, cô không bỏ cuộc, tiếp tục ôm lấy cô ta, lần này cô ôm rất chặt, Giản Tiêu Niên muốn đẩy cô ra cũng không được.

"Tôi không thương hại cô, bây giờ tôi lấy tư cách là chị họ để an ủi em gái của mình, được không?"

Lúc này, Giản Tiêu Niên mới thôi chống đối, hai mắt cô ta từ từ khép lại, nước mắt ứa ra: "Tôi rất dơ bẩn có phải không?"

Doãn Niệm điềm tĩnh nói: "Ba ngày không tắm mới gọi là bẩn. Cô đã ba ngày không tắm hay sao?"1

Giản Tiêu Niên bị cô chọc cười: "Tôi đánh chị bây giờ đó!"

Doãn Niệm cũng bật cười: "Phải ăn mới có sức để đánh tôi chứ."

Vừa nói, Doãn Niệm vừa bưng bát cháo lên, múc một muỗng rồi thổi thổi cho nguội, khi cô đưa đến bên môi của Giản Tiêu Niên thì bị cô ta ngăn lại: "Ai cần chị đút chứ?"

Nói rồi, cô ta đoạt lấy bát cháo, ăn một cách ngon lành. Đợi Giản Tiêu Niên ăn xong, Doãn Niệm tiếp tục đưa cho cô ta một ly sữa bò.

Giản Tiêu Niên cầm lấy ly sữa, ánh mắt nhìn cô đã có phần khác đi, không còn cay nghiệt như xưa nữa: "Chị không ghét tôi sao? Trước kia tôi đã đối xử với chị rất tệ, chị không ghét tôi thật sao?"

Doãn Niệm khẽ cười: "Nếu cô là tôi, cô nghĩ xem tôi có ghét cô hay không?"

Giản Tiêu Niên bất giác cảm thấy rất hổ thẹn, từ nhỏ cho đến lớn, Doãn Niệm quả thật không làm gì quá đáng với cô ta cả, vậy mà cô ta..

Thấy Giản Tiêu Niên đang nghiêm túc đi tìm đáp án cho câu hỏi của mình, Doãn Niệm liền bún nhẹ lên trán cô ta một cái: "Uống sữa đi!"

Giản Tiêu Niên lườm cô: "Biết rồi."

"Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, cô có dày vò bản thân cũng vô ích, việc cô nên lo là kỳ thi sắp tới, nói cho cô biết, trên đời này việc xấu hổ nhất chính là thi trượt đại học, đến lúc đó cả Giản gia này sẽ không biết giấu mặt vào đâu."

"Đáng ghét! Chị làm như tôi sẽ thi trượt không bằng." Giản Tiêu Niên bức xúc nhìn cô.

Doãn Niệm cười nửa miệng: "Tôi đã xem qua bảng điểm của cô, học hành chẳng ra làm sao cả!"

Dứt lời, cô lập tức rời khỏi phòng.

Dạy dỗ Giản Tiêu Niên xong cô cảm thấy chính mình cũng rất đáng ghét, vì người đàn ông đó mà cô đã phí cả một buổi chiều, không được, cô không thể tiếp tục như vậy, ôn bài thôi!1

...

Một đêm nữa lại trôi qua..

Hôm nay Doãn Niệm đến trường sớm hơn mọi ngày, Giản Tiêu Niên thì bao giờ cũng là người đầu tiên đặt chân vào lớp.

Khi Doãn Niệm vừa đặt mông vào chỗ ngồi của mình thì Giản Tiêu Niên đột nhiên quay xuống, đặt một hộp sữa lên bàn của cô rồi quay lên.

Doãn Niệm khẽ liếc nhìn hộp sữa, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Đến giờ giải lao, Giản Tiêu Niên lại tiếp tục làm như vậy, chỉ là cả hai lần cô ta đều không nói gì với cô. Giữa hai người dường như vẫn còn một khoảng cách rất lớn, nhưng việc gì cũng cần có thời gian mà.

Cuối buổi học, tất cả mọi người đều hớn hở thu dọn tập sách để chuẩn bị ra về, riêng chỉ có Doãn Niệm ngồi bần thần nhìn ra cổng, Giản Tiêu Niên thấy thế liền hỏi bâng quơ một câu: "Sao vậy? Đang chờ bạn trai tới đón à?"

Doãn Niệm nhàn nhạt đáp: "Tôi và Thịnh Nam đã kết thúc rồi, cơ hội cho cô đấy!"

Giản Tiêu Niên khẽ nhíu mày: "Cái gì mà kết thúc chứ? Trưa hôm qua không phải hai người vẫn rất vui vẻ sao?"

Doãn Niệm hơi ngạc nhiên với phản ứng này của cô ta, Giản Tiêu Niên đáng lẽ phải vui mừng khi nghe tin cô và anh đã chia tay mới phải, còn đằng này..

"Chị nói đi chứ?" Giản Tiêu Niên nôn nóng thúc giục cô.

Doãn Niệm cười khổ: "Không nói, mất mặt chết đi được."