Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 64: Thời hạn ba ngày



Thấy Doãn Niệm đã về đến nhà an toàn, Cố Thịnh Nam yên lòng lái xe trở về Cicadas để tiếp tục làm việc.

"Chủ tịch, bên ngoài có người muốn gặp anh!"

Cố Thịnh Nam đang xem văn kiện thì nhàn nhạt hỏi: "Là ai vậy?"

"Bà ấy tên là Cố Vân Thi thưa chủ tịch."

Vừa nghe đến cái tên kia, mày kiếm của người đàn ông liền nhíu chặt lại. Hôm nay Cố Vân Thi đến tận đây tìm anh, chuyện này chắc chắn có vấn đề!

"Mời bà ấy vào đi!"

"Vâng."

Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên, Cố Thịnh Nam biết người đã tới, anh chậm rãi đi về phía sofa rồi lên tiếng: "Mời vào!"

Cố Vân Thi đẩy cửa đi vào, thấy Cố Thịnh Nam đang ngồi vắt chéo chân ở sofa, phong thái ung dung thưởng thức cà phê, cơn giận trong lòng bà lại tăng lên vài phần.

"Đã là giờ phút nào rồi mà cháu vẫn còn ung dung như vậy hả?" Cố Vân Thi tức giận ngồi xuống vị trí đối diện, giọng điệu đầy oán trách.

Cố Thịnh Nam điềm tĩnh hỏi: "Cô tìm cháu có việc gì sao?"

Cố Vân Thi nheo mắt nhìn anh: "Cháu còn dám hỏi?"

"Có việc gì cô cứ nói thẳng với cháu!"

"Nếu cháu đã lấy được thứ có thể lật đổ Giản thị thì giao nó ra đây cho ta!"

Cố Thịnh Nam hơi ngạc nhiên: "Sao cô lại biết chuyện này?"

Cố Vân Thi khoanh tay cười lạnh: "Nếu ta không phát hiện thì cháu định giấu ta đến bao giờ? Đừng tưởng ta không biết cháu vì con bé Doãn Niệm kia mà trì hoãn kế hoạch trả thù cho đến tận bây giờ, cháu đã quên ba của cháu đã chết như thế nào sao?"

"Chuyện này cháu tự sắp xếp được."

"Câu này cháu đã nói với ta bao nhiêu lần rồi? Trước kia ta không biết cháu đã lấy được bằng chứng nên mới kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ ta đã biết, vì vậy cháu đừng mong có thể trì hoãn việc này được nữa! Ta nói lại một lần cuối, mau giao thứ đó ra đây cho ta!"

"Bây giờ không được!" Ít ra cũng phải đợi Doãn Niệm sinh xong, nếu như anh xuống tay vào lúc này chẳng khác nào đẩy cô đi xa hơn, còn chưa tính đến việc sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ, huống hồ anh còn muốn làm nhiều việc hơn cho cô.

Trước thái độ kiên quyết không chịu hợp tác của anh, Cố Vân Thi càng cho thấy mình là một người không hề tầm thường như anh nghĩ, bà nói: "Ta cho cháu thời gian ba ngày, nếu cháu vẫn cố chấp đến cùng thì con bé Doãn Niệm kia sẽ không yên với ta đâu!"

Sắc mặt của Cố Thịnh Nam có chút biến đổi, người đời có câu 'hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm', câu này quả nhiên rất đúng đối với cô của anh, Cố Vân Thi.

Người phụ nữ này may mắn nắm được điểm yếu duy nhất của anh, hoàn toàn chiếm thế thượng phong!

Người phụ nữ này có lẽ không còn là cô của anh nữa rồi, chính thù hận lấy cướp đi trái tim nhân hậu của bà..

"Cách thức này của cô chẳng khác là bao so với thủ đoạn của Giản Thanh Hải năm xưa."

"Nếu ta không dùng biện pháp mạnh cháu sẽ không chịu nghe lời."

"Được, ba ngày sau cô sẽ có được thứ mình muốn."

"Tốt lắm cháu ngoan của ta."

...

Tối hôm ấy, khi Doãn Niệm đang đọc sách có liên quan tới bà bầu thì điện thoại trên tủ đầu giường chợt đổ chuông, màn hình chỉ hiển thị một chữ 'Nam'.

Doãn Niệm suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhấc máy.

"Alo?"

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông nhẹ nhàng cất lên: "Doãn Niệm, là anh đây!"

Trái tim nhỏ bé của Doãn Niệm cũng nhè nhẹ run lên: "Nam.."

Rất lâu rồi cô mới gọi anh theo cách này.

"Doãn Niệm, anh rất nhớ em, bây giờ em có thề xuống đây gặp anh không?"

Doãn Niệm khó hiểu hỏi: "Xuống?"

Cố Thịnh Nam mỉm cười đáp: "Ừ. Anh đang đứng trước cổng nhà em."

"Anh nói thật sao?"

"Ừ. Anh nhớ em nên đến thăm em."

"Vậy anh đợi em một chút."

Sau khi ngắt máy, Doãn Niệm hít vào một hơi sâu để lấy tinh thần, cô không biết bản thân đã nghĩ gì khi đồng ý xuống nhà gặp anh, cô vò đầu bứt tóc một hồi mới mặc thêm áo ngoài rồi rời khỏi phòng.

Đến nơi, thấy Cố Thịnh Nam đang đứng tựa người vào thân xe, cô chỉ lặng lẽ cho hai tay vào túi áo khoác, cúi thấp mặt bước về phía anh. Đợi cô bước đến trước mặt, Cố Thịnh Nam liền vươn tay ôm cô vào trong ngực.

"Nam.." Doãn Niệm không trực tiếp đẩy anh ra nhưng lên tiếng ngăn lại: "Anh đừng như vậy mà."

Cố Thịnh Nam không buông cô ra, bàn tay ấm áp của anh cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giờ phút này, Doãn Niệm chỉ còn nghe nhịp tim đập mạnh mẽ cũng như tiếng thở đều đều của người đàn ông.

Doãn Niệm chợt cảm thấy khoảnh khắc này thực sự rất bình yên..

"Doãn Niệm."

Nghe anh gọi, Doãn Niệm nhỏ giọng đáp lại: "Vâng?"

Cố Thịnh Nam từ từ khép mắt lại, môi mỏng khẽ nói ra ba chữ: "Anh yêu em!"1