Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 39



Anh nhìn cô, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác, bất lực mỉm cười.

Nhưng anh lại không có cách nào có thể tức giận với cô được.

-

Tháng một.

Giữa tháng, kỳ thi cuối kỳ đúng hẹn mà tới. Sau khi kỳ thi kết thúc, đồng nghĩa với việc đặt một dấu chấm tròn hoàn hảo cho nửa đầu của lớp mười một.

Sự khởi đầu của cuộc sống nghỉ đông tươi đẹp giống như việc thả đàn cá sắp bị làm thịt trên thớt xuống nước để có cơ hội thở chờ đến lúc thu lưới, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.

Buổi trưa hôm nay, lúc một nhà bốn người đang dùng cơm, Bối Hồng nhắc đến một chuyện, "Tối nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bác Hứa, hai đứa có muốn cùng bố đi dự tiệc không?"

Bối Sơ Nhan nghe thấy "bác Hứa" hai mắt lập tức sáng lên, "Anh Chi Hạo cũng sẽ ở đó sao ạ?"

"Chắc là thằng bé cũng đến, thằng bé cũng đang nghỉ đông."

Bối Sơ Nhan cười một tiếng, "Vậy con đi." Ánh mắt cô ta nhìn về phía Bối Doanh Doanh ngồi đối diện, thăm dò hỏi: "Doanh Doanh chưa từng đến nhà bác Hứa, cũng không thích dự tiệc kiểu này, hôm nay em có muốn đi không?"

Đúng như Bối Sơ Nhan nói, trước đây Bối Doanh Doanh sợ đi đến những nơi đông người. Những buổi tiệc tụ hội của giới thượng lưu như thế này, bố mẹ sẽ chỉ đưa Bối Sơ Nhan đi.

Lúc này Viên Man Hà lên tiếng: "Nhắc đến thì mấy năm nay Doanh Doanh không đến nhà bác Hứa rồi. Nếu như hôm nay đi không chừng có thể quen thêm nhiều bạn mới." Bác Hứa là bạn cùng phòng khi học đại học của Bối Hồng khi còn trẻ, quan hệ của hai người rất tốt. Hiện tại công việc kinh doanh bất động sản của nhà họ Hứa đang phát đạt, địa vị của họ ở thành phố T cũng không hề thấp.

Bối Doanh Doanh suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy con đi."

Cô nhìn ánh mắt sửng sốt của Bối Sơ Nhan, mỉm cười: "Dù sao thì đúng lúc đang được nghỉ, ở nhà cũng rất chán."

Cơm nước xong xuôi, Bối Doanh Doanh đi lên lầu, nghe thấy Bối Sơ Nhan ở phía sau gọi cô lại, cô quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Bối Sơ Nhan: "Không phải trước kia em ghét nhất tiệc tụ hội như thế nào sao? Tối nay sẽ có rất nhiều người... Có thể em không thích ứng được cảnh tượng như vậy?"

Bối Doanh Doanh suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói:

"Không phải lúc nãy chị đã nói rồi à? Hơn nữa chị không cần lo lắng, em không có hứng thú cướp giật sự nổi trội gì đó của chị đâu."

Bối Sơ Nhan nghẹn họng.

Bối Doanh Doanh về phòng, cô ngồi bên cửa sổ lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, nhìn tin nhắn cư dân mạng để lại cho cô, nửa năm nay bởi vì quá bận nên cô không đăng bài đăng nào lên Weibo. Lúc này cô vừa đăng hai cái icon mặt trời nhỏ, không đến mấy phút sau, rất nhanh đã có mấy trăm bình luận.

[Cuối cùng Doanh Nhiêu cũng nhớ ra mật khẩu Weibo rồi [QAQ] cảm ơn trời đất, nhớ cậu quá bảo bối!!!]

[Nhiêu Nhiêu bế quan lâu như vậy, có phải lại đang sáng tác lời bài hát mới không! Chúng ta vẫn đang chờ ca khúc mới đó.]

[Gần đây Nhiêu Nhiêu thế nào rồi, có phải rất bận rộn không, nhất định phải chú ý sức khỏe nhé.]

Cô trả lời vài bình luận, sau đó đóng Weibo lại, tựa đầu lên thành cửa sổ ngẩn người. Mấy ngày nay thành phố T đều mưa, lúc này bên ngoài cũng đang đổ mưa, cô chạm vào những giọt nước bám trên cửa qua một lớp kính, chìm vào thế giới riêng của mình.

Cảm hứng ập đến, cô lấy vở ra viết vài câu, đã qua hai tiếng đồng hồ lúc nào không hay.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy đi ra mở cửa.

Là một người giúp việc đến đưa váy dạ hội cho cô.

"Cô hai, đây là váy bà chủ bảo tôi đưa đến cho cô, là váy dạ hội cho buổi tiệc mừng thọ tối nay. Sau khi cô thay xong thì qua phòng bà chủ, bà chủ nói sẽ giúp cô trang điểm."

"Ừm tôi biết rồi."

Đây là một bộ váy chữ A màu xanh nhạt bồng bềnh nhiều lớp, theo phong cách hoạt bát đáng yêu. Sau khi cô thay váy xong, đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy khá ưng ý với cái váy này.

Cô đi quay phòng của mẹ, Bối Sơ Nhan đang ở bên trong làm tóc, cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi vào, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bối Doanh Doanh từ khi sinh ra đã có một vẻ đẹp không tỳ vết, dáng người nhỏ nhắn gầy nhưng không quá gầy nên mặc quần áo nào cũng thấy đẹp. Còn cả những đường nét hoàn hảo trên gương mặt cô, ngay cả khi không trang điểm cũng xinh đẹp đến mức khiến người ta ghen ghét.

Mà Bối Sơ Nhan có khung xương lớn, nên mặt dù đã khống chế ăn uống của mình, trên người cũng không có tí thịt thừa nào, nhưng nhìn lại có vẻ hơi mập.

Lúc này cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh mặc trên người cái váy xòe mà cô ta rất yêu thích, trong lòng đè nén sự tức giận.

Viên Man Hà ngẩng đầu nhìn con gái nhỏ của mình, nở nụ cười: "Cái váy này hợp với Doanh Doanh lắm."

Viên Man Hà trang điểm cho hai đứa con gái xong, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ nên mang hai đứa con đến điểm hẹn.

Tiệc mừng thọ hôm nay tổ chức ở biệt thự trên núi của nhà họ Hứa. Sau khi xuống xe, Viên Man Hà mỗi tay nắm tay một đứa con gái đi vào trong sảnh tiệc.

Ba mẹ con bọn họ vừa đi vào lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của khách mời đang có mặt.

[Ê, đây không phải Bối phu nhân sao? Bên cạnh là hai người con gái của bà ấy à? Đẹp thật đấy.]

[Đúng rồi, nghe nói nhà họ Bối có hai vị thiên kim, từ trước đến nay mới chỉ thấy cô chị, hôm nay cuối cùng mới nhìn thấy cô em gái nhỏ.]

[Cô có cảm thấy cô con gái nhỏ xinh hơn không? Con gái nhỏ nhìn giống mẹ hồi còn trẻ hơn.]

[Đúng đúng đúng.]

Bối Hồng đã đến trước từ sớm, ông đi đến trước mặt ba mẹ con, đầu tiên dẫn cả nhà đến chào hỏi Hứa Sơn. Hứa Sơn nhìn thấy Bối Doanh Doanh, thoáng ngạc nhiên một chút sau đó cười cười trêu ghẹo: "Cuối cùng hôm nay Lão Bối cũng chịu đưa tiểu bảo bối cất giấu nhiều năm nay cho mọi người nhìn một chút."

Bối Hồng cười cười, sờ đầu Bối Doanh Doanh: "Con bé sợ người lạ, Doanh Doanh, mau chào bác Hứa nào."

"Cháu chào bác Hứa ạ."

Hứa Sơn nở nụ cười hòa ái, "Sinh được con gái là tốt nhất, con gái vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, không giống thằng oắt con nhà tôi, cả ngày nghịch ngợm gây sự, khiến tôi phải đau đầu."

"Nào có, thằng bé Chi Hạo này thông minh như vậy, mà sao hôm nay không thấy nó đến?"

"Đến rồi, vừa rồi thằng bé ở trong phòng với mẹ nó, không phải Nhan Nhan chơi với Chi Hạo rất vui sao, bác dẫn cháu đi tìm thằng bé?"

Bối Sơ Nhan vui vẻ ra mặt, "Vâng ạ."

Sau khi Bối Sơ Nhan rời đi, Viên Man Hà hỏi con gái nhỏ có muốn đi cùng không, "Khi còn bé con cũng hay chơi với anh Chi Hạo, con quên rồi à?"

"A... Dạ không nhớ lắm."

Viên Man Hà cười cười, "Con đó nha."

Bố mẹ dẫn Bối Doanh Doanh đi gặp mấy người bạn khác, sau đó Bối Doanh Doanh cảm thấy như thế này khiến cả người cô cảm thấy không được thoải mái, cô dứt khoát chạy đi tìm cái gì đó ăn.

Cô lấy một miếng bánh kem nhỏ đi ra phía bể bơi ngoài trời sau sảnh tiệc, tìm một chỗ ngồi xuống, xung quanh không có ai, gió lạnh thổi đến người, cảm giác vừa yên tĩnh vừa thoải mái.

Cho đến khi có một giọng nam dịu dàng vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: "Giữa mùa đông ngồi ngoài này không sợ cảm lạnh sao?"

Cô nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ. Người vừa đến mặc đồ tây màu đen, dáng người cao gầy, một tay đút vào trong túi quần, mí mắt một mí nâng lên nhìn cô nở nụ cười.

Bối Doanh Doanh lập tức đứng lên, ngây người nhìn anh ta.

Anh ta cười cười, bước đến lại gần cô: "Doanh Doanh đúng thật là không nhớ anh rồi."

"Anh là..." Sao người này lại gọi tên thân mật của cô?

Anh ta bước đến trước mặt cô, xua tay, "Quên đi! không sao, vậy thì làm quen lại từ đầu đi. Anh là Hứa Chi Hạo."

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên, hóa ra người này là người con trai thứ hai của nhà họ Hứa, là anh Chị Hạo mà Bối Sơ Nhan ngày đêm mong nhớ.

Hứa Chi Hạo thấy cô còn đang ngẩn người, khóe miệng anh ta nở nụ cười, hơi cúi người xuống nhìn cô, "Mấy năm không gặp, anh liếc mắt một cái đã nhận ra Doanh Doanh, tiếc là Doanh Doanh lại quăng anh lên tận chín tầng mây rồi."

"Xin lỗi, em..."

"Được rồi, đùa em thôi." Ánh mắt Hứa Chi Hạo dừng trên khuôn mặt thanh tú của cô, một lúc sau lại nói: "Bây giờ chắc em đang học lớp mười một nhỉ?"

"Vâng."

"Nhanh thật đấy, trong ấn tượng của anh, em vẫn là cô em gái nhỏ lúc nào cũng chạy sau lưng anh gọi anh trai anh trai."

Cô sững người một lúc, sau đó thản nhiên giải thích: "Không phải em, là Bối Sơ Nhan."

"..." Hứa Chi Hạo xấu hổ, "Nhớ ra rồi, trước kia em thường hay lạnh nhạt với anh."

Trước đây mỗi lần đến nhà họ Hứa làm khách, Bối Sơ Nhan đều bám dính lấy Hứa Chi Hạo, chạy bên cạnh anh ta ngọt ngào gọi anh trai, mà Bối Doanh Doanh tính cách yên tĩnh, cô luôn ngồi ở một bên yên lặng nhìn bọn họ vùi đùa chạy nhảy. Thỉnh thoảng Hứa Chi Hạo chủ động đến nói chuyện với cô, cô sẽ mềm giọng nhẹ nhàng đáp lại, cũng vì vậy mà cô mới bị Hứa Chi Hạo nhớ kỹ.

Hứa Chi Hạo vừa nói xong đã thấy Bối Sơ Nhan chạy đến, "Anh Chi Hạo, sao anh lại ở đây..."

"Anh vừa gặp được Doanh Doanh."

Bối Sơ Nhan gượng cười hai tiếng, chu môi, "Anh Chi Hạo, chúng ta vào trong đi, bên ngoài lạnh quá."

Hứa Chi Hạo nhìn về phía Bối Doanh Doanh, cô nói: "Hai người đi vào trước đi..."

Bối Sơ Nhan cười cười, giữa chặt tay áo của Hứa Chi Hạo, hai người chưa đi được hai bước, Hứa Chi Hạo đột nhiên quay đầu đi đến trước mặt Doanh Doanh, cởi áo vest trên người ra đưa cho cô.

"Đừng để bị lạnh, hửm?"

Bối Doanh Doanh sững người, chậm rãi nhận lấy, "... Cảm ơn."

"Nhanh vào bên trong nhé." Hứa Chi Hạo không quên dặn dò.

Bối Sơ Nhan nhìn một màn này, nụ cười trên mặt cứng lại, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

Bối Doanh Doanh nhìn hai người rời đi, Bối Sơ Nhan quay lại trừng cô, cô biết Bối Sơ Nhan nhất định lại "phát bệnh" rồi.

Cô nhìn chiếc áo vest phiền phức trong tay, nhíu mày rồi thở dài một hơi.

-

Buổi tối khi tiệc sắp kết thúc, Hứa Chi Hạo và bố mẹ đưa ra đề nghị mấy người bạn đi Đào Sơn tắm suối nước nóng. Đào Sơn là khu suối nước nóng cao cấp nhất của thành phố T, bọn họ thường xuyên đến đó.

Hứa Chi Hạo đến trước mặt Bối Hồng và Viên Man Hà, mời Bối Sơ Nhan và Bối Doanh Doanh đi cùng, Bối Sơ Nhan lập tức đồng ý, Bối Hồng hỏi Bối Doanh Doanh: "Con có muốn đi cùng anh Chi Hạo không? Dù sao cũng được nghỉ đông, không phải đi học có thể thoải mái vui chơi một chút."

Hứa Chi Hạo gật đầu: "Suối nước nóng Đào Sơn thật sự rất tuyệt, lát nữa anh trực tiếp chở em lên núi, em cũng không cần phải lo lắng quần áo thay ra. Trưa mai anh sẽ gửi lại cho em."

Viên Man Hà cổ vũ cô đi, "Đúng vậy, không phải mấy ngày trước con còn nói muốn đi ngâm suối nước nóng sao?"

Bối Doanh Doanh đành phải gật đầu đồng ý, Hứa Chi Hạo cười, "Vậy hai em đi theo anh."

Bối Doanh Doanh đi theo phía sau hai người, nhưng tâm tư cô lại đang xoay vòng vòng.

Ra đến cửa biệt thự, Hứa Chi Hạo mở cửa sau chiếc xe Ferrari để hai cô gái ngồi vào trong, xe vừa khởi động không bao lâu, Bối Doanh Doanh bỗng lên tiếng: "Anh Chi Hạo, xin lỗi anh, chắc là em không đi được."

"Sao thế?"

Đầu ngón tay của cô níu chặt vào nhau, một lúc sau nói: "Bởi vì em... Đột nhiên nhớ ra... Ngày mai em còn bài tập phải làm."

"Không phải được nghỉ đông rồi sao?"

"Nghỉ đông nhưng cũng có rất nhiều bài tập..."

Hứa Chi Hạo nhận ra cảm xúc khác thường của cô, sau đó cũng không kiên trì ép cô đi nữa, "Vậy thì hôm nào lại đi, không sao hết." Anh nhìn bên ngoài đang mưa càng lúc càng lớn, sau đó nói: "Vậy anh đưa em về trước, trời mưa để em về một mình anh không yên tâm."

Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh lập tức giãn lông mày đang nhíu chặt, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Ai ngờ đi được nửa đường, Hứa Chi Hạo đột nhiên dừng xe lại, nói với Bối Sơ Nhan: "Nhan Nhan, em xuống xe trước đi, qua xe bên kia của bạn anh, bọn họ đưa em lên núi trước, anh chở Doanh Doanh về nhà, sau đó còn phải đi đổ xăng."

Kế hoạch được ở chung một mình với anh Chi Hạo của Bối Sơ Nhan lập tức tan thành mây khói. Cô ta rất tức giận, nhưng Chi Hạo đã nói với giọng điệu không thương lượng như thế rồi cô ta không thể không nghe theo, đành phải ngoan ngoãn xuống xe.

Sau khi Bối Sơ Nhan xuống xe, trong xe lần nữa trở lại trạng thái yên lặng vốn có. Bối Doanh Doanh ngồi phía sau, điện thoại cô bỗng vang lên tiếng báo tin nhắn, là Du Hàn: [Cậu vẫn chưa về nhà sao? Trời mưa to rồi.]

Cô lập tức trả lời anh: [Sắp rồi, một người anh đưa mình về.] Cô nói chuyện ban đầu định đi suối nước nóng với anh, sau đó nhìn mưa to bên ngoài cửa kính không nói gì nữa.

Hứa Chi Hạo nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt.

-

Nửa tiếng sau, chiếc Ferrari dừng lại trước cửa biệt thự của nhà họ Bối.

Anh ta quay đầu lại nói với cô, "Em cứ ngồi đó đi."

Sau đó anh ta xuống xe, một lúc sau anh ta mở cửa xe bên phía cô ngồi, tay anh ta đang cầm một cái dù che cho cô kẻo dính mưa, "Em xuống được rồi."

Cô xuống xe, mưa rất lớn làm ướt nửa bên cánh tay của cô, Hứa Chi Hạo chỉnh lại dù về phía cô, một tay ôm lấy vai cô định đưa cô về đến tận cửa.

Cô ngẩn người, vừa định tránh ra khéo léo từ chối, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà.

Ánh mắt âm trầm của Du Hàn cũng nhìn thấy một màn này.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Du Hàn mở cây dù đen, cất bước đi về phía cô.