Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 43



Viên Man Hà và Bối Hồng chìm vào im lặng, một lúc sau Bối Hồng trả di động lại cho con gái nhỏ, ông vỗ chân, đưa ra quyết định cuối cùng:

"Nếu Doanh Doanh đã muốn tham gia như vậy, thì con có thể đi đăng ký thử sức một chút. Con gái của bố có dũng khí này, cho dù kết quả có như thế nào bố cũng đều rất vui vẻ."

Bối Doanh Doanh cảm thấy ấm lòng, vui vẻ khẽ gật đầu.

"Nhưng mà, an toàn là trên hết, chạy không được thì thôi, đừng miễn cưỡng." Viên Man Hà không quên nhắc nhở. Bà sợ con gái nhỏ tính cách bướng tỉnh, đến lúc đó khiến người đổ bệnh thì phải làm sao?

"Vâng."

Bối Hồng cười nhìn Bối Doanh Doanh, cảm giác vui mừng hiếm thấy, gần đây Doanh Doanh giống như biến thành người khác, nếu là trước kia con bé sẽ không dám đăng ký tham gia những cuộc thi như này.

Cô gái nhỏ còn chưa đi thi, bố mẹ đã hết lời khen lên khen xuống, Bối Sơ Nhan ở một bên nhìn, trong lòng vừa ghen ghét vừa khinh thường.

Lúc hai chị em đi lên trên lầu, Bối Sơ Nhan mới thật sự lộ rõ thái độ mỉa mai rõ mồm một.

"Bối Doanh Doanh, gần đầy mày điên rồi nhỉ? Mày muốn ở trước mặt bố mẹ chứng minh cái gì, hay là mày muốn chứng minh cho tao xem cái gì hả?" Bối Sơ Nhan nhếch miệng cười, liếc nhìn cô.

Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội.

"Chị tự coi mình quá quan trọng rồi." Bối Doanh Doanh cười mắt híp lại giống như vầng trăng khuyết, "Huống chi không phải em chứng minh cho chị xem rồi sao?"

Lời này là chỉ lần trước Bối Sơ Nhan đã thua dưới tay cô trong cuộc thi biện luận của trường.

Vẻ mặt Bối Sơ Nhan cứng đờ, giây tiếp theo cô ta nhướng lông mày lên rất cao, "Bối Doanh Doanh, mày thật sự cho rằng bản thân mày rất giỏi sao? Chỉ là một trận thi biện luận mà thôi. Cho dù bọn mày được đi thi tỉnh thì đã sao? Mày cũng chỉ khiến cho trường Cao Lâm chúng ta bẽ mặt thôi."

"Đáng tiếc là chị ngay cả cơ hội này cũng không có."

Ngay lập tức Bối Sơ Nhan bị cô nói cho nghẹn họng, mấy giây sau cô ta lại giở giọng khinh thường:

"Loại cơ hội này cho tao, tao cũng không cần."

Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, cười cười, đột nhiên phát hiện người chị trước đây cô luôn sợ hãi và dè chừng và chỉ muốn lấy lòng, hóa ra vẻ mặt thật sự của chị lại ghê tởm như vậy.

Cô cũng không muốn tốn nhiều nước bọt nói chuyện với chị ta, nhưng Bối Sơ Nhan lại không buông tha -- "Em gái à em vẫn cứ vui vẻ mà tham gia chạy cự li dài đi. Đến lúc đó chạy được một nửa đừng có mà ngồi dưới đất khóc nhè, làm thế thì khó coi lắm đó."

Bước chân đang bước đi của Bối Doanh Doanh dừng lại, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, ánh mắt nặng nề.

Bối Sơ Nhan bị cô nhìn như vậy không hiểu sao lại có chút sợ hãi, "... Sao nào, tao nói sai à?"

"Chị dám tham gia không?" Cô bỗng đặt câu hỏi.

Bối Sơ Nhan bị cô hỏi, cảm giác cổ họng nghẹn lại, "Mày... Mày có ý gì?"

"Ít nhất em còn có can đảm tham gia, chị thì sao? Chị chỉ biết ở đây châm chọc, còn em ít ra sẽ ra bên ngoài đứng trên cái sân đó là chạy, mà chị ngay cả dũng khí đứng trên sân để chạy cũng không có, không phải sao?"

Bối Sơ Nhan sửng sốt, bị cô lời nói của cô kích thích não nóng lên, giây tiếp theo không kịp suy nghĩ liền buột miệng nói:

"Mày buồn cười thật đấy? Tao mà không dám!"

Bối Doanh Doanh bỗng cười một tiếng, bỗng nắm lấy tay chị ta, kéo đi xuống dưới lầu, Bối Sơ Nhan hoảng sợ, "Mày định làm gì..."

Cô kéo chị ta xuống dưới lầu đi vào trong phòng khác, Viên Man Hà và Bối Hồng thấy hai người lại đi xuống, hỏi bọn họ có chuyện gì.

"Bố mẹ, chị vừa nói với con, chị cũng muốn tham gia thi đấu, cũng muốn thử thách bản thân mình, đúng không chị?"

Bối Sơ Nhan nhìn ánh mắt đang cười kia của Bối Doanh Doanh, tức giận đến nắm chặt nắm đấm, "Con..."

Bối Hồng đi tới, cười nói: "Sao thế, Nhan Nhan cũng muốn đi à, vậy thì tham gia thôi? Hai chị em con đều rèn luyện bản thân, cũng là chuyện tốt."

Cổ họng Bối Sơ Nhan căng lên, "Bố, con..."

Cô ta đang định mở miệng phản bác, Bối Doanh Doanh đã cắt lời: "Bố, chị đang lo lắng chị không giành được giải nhất, sẽ không thể khiến bố mẹ hài lòng

Bối Hồng nhíu mày: "Cứ phải hơn thua như thế làm gì? Các con có can đảm đăng ký tham gia đã là rất giỏi rồi."

Bối Sơ Nhan nói không thành lời, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, hận không thể cho cô một cái tát thật mạnh.

Cô ta quay lại nhìn bố mẹ, ép buộc bản thân, nở nụ cười cứng ngắc: "Con sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không để bố mẹ phải thất vọng."

-

Bối Doanh Doanh về đến phòng, sau khi tắm rửa xong cô nằm vật ra giường, lấy điện thoại ra gọi cho Du Hàn.

Trong lúc chờ kết nối, tim cô đập thình thịch, không hiểu sao cô lại bắt đầu hồi hộp.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của anh gọi tên cô, cô nằm trong ổ chăn, nhẹ giọng đáp lại anh, khóe môi cong lên nở nụ cười, "Du Hàn, bố mẹ mình đồng ý cho mình tham gia thi chạy cự li dài rồi."

Anh khẽ cười, "Sợ là cậu chưa biết chạy cự li dài mệt đến thế nào thôi."

"À..." Cô sờ sờ cái mũi của mình, "Bây giờ mình chỉ cảm thấy cực kỳ phấn khích. Hơn nữa chuyện khiến mình càng vui vẻ là Bối Sơ Nhan cũng tham gia cuộc thi này!"

"Ừm?"

"Hôm nay, vừa rồi về đến nhà mình có nhắc chuyện muốn đi thi với bố mẹ, Bối Sơ Nhan cũng ngồi bên cạnh, chị ta nghe xong cứ luôn chế giễu mình, mình liền khích chị ta, bây giờ chị ta không thể không đi đăng ký thi."

Dựa trên sự hiểu biết nhiều năm của cô về Bối Sơ Nhan, người chị này của cô yêu tất cả mọi thứ, nhưng điều chị ta yêu nhất là thể diện. Nếu hôm nay chị ta ở trước mặt bố mẹ nói tham gia, chị ta chắc chắn sẽ cắn răng đi đăng ký, bởi vì chị ta muốn trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất trong lòng mọi người.

Thật ra cô cơ bản không hề xem Bối Sơ Nhan như đối thủ cạnh tranh, cô chỉ muốn đột phá bản thân, cô làm như vậy chỉ đơn giản muốn "kéo chị ta xuống nước".

Du Hàn nghe giọng của cô, anh có thể tưởng tượng được lúc này trên mặt cô gái nhỏ sẽ là biểu cảm xảo quyệt, tiếng cười trầm thấp vang lên: "Sao bây giờ Doanh Doanh lại nghịch ngợm thế nhỉ?"

Cô bị anh nói toạc ra, chẹp miệng nhỏ giọng phản bác:

"Ai bảo chị ta cứ lượn qua lượn lại ở trước mặt mình..."

Giống như đang khiêu chiến sự bình tĩnh của cô vậy.

Anh im lặng nở nụ cười: "Ừm, làm tốt lắm."

Cô lật người lại, bắt đầu buồn rầu, "Nhưng mà hai tuần nữa là thi rồi, mình cảm thấy mình không chuẩn bị kịp mất."

"Không sao, trong khoảng thời gian này cậu cứ đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi rèn luyện."

"Ừm."

Du Hàn: "Vậy thì sáng mai dậy sớm chạy bộ với tôi?"

"Nhanh như vậy???"

"Bởi vì thời gian thực sự không còn nhiều."

"Ừm, vậy chúng ta hẹn giờ đi?"

Anh nói thời gian, sau đó bảo Bối Doanh Doanh đi ngủ sớm một chút, cô gật đầu khẽ nói: "Vậy mình cúp máy nhé?"

Đầu dây bên kia im lặng hay giây, giọng nói mềm mại như nước của anh trộn lẫn với một luồng điện yếu ớt xuyên vào màng nhĩ của cô --

"Hôm nay có thể nắm tay cậu, tôi rất vui."

Cô bỗng ngây người.

"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Anh nói.

Cô cũng nói "Ngủ ngon", sau đó đầu dây bên kia nói thêm: "Sau này trừ khi có tình huống đặc biệt, cậu mới cúp máy, biết chưa?"

"Ừm..."

Cô nhìn màn hình đang sáng lên, ấn nút đỏ, sau đó lấy tai nghe ra, cô ôm gấu bông bự trên giường, vùi đầu vào trong người gấu bông, đỏ mặt nũng nịu vài tiếng.

-

Ngày hôm sau, cô còn đang chìm trong giấc ngủ say đã bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, cô mở mắt, nhớ hôm nay phải dậy sớm chạy bộ, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ hối hận...

Rất muốn nằm ngủ tiếp [QAQ].

Cô nhắm mắt lại tiếp tục nằm thêm năm phút, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên nhìn, lập tức ngồi dậy.

"Alo -- "

Giọng Du Hàn lập tức vang lên: "Đồ ngốc, đã dậy chưa?"

"À, dậy liền..."

"Ừm, chờ cậu ở dưới lầu, nhớ đổ đầy một chai nước ấm."

Bối Doanh Doanh chấp nhận số mệnh đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo thể thao, cô đi xuống dưới lầu đúng lúc gặp Du Hàn từ trong phòng đi ra. Anh nhìn thấy cô, đưa cho cô miếng bánh kem trong tay anh, "Ăn lót dạ trước đi."

Cô nhanh chóng ăn xong, hai người đi ra ngoài, điều đau khổ nhất trong mùa đông là khi thời tiết rét lạnh, vừa sáng sớm đã phải thức dậy chạy bộ.

Lúc mới bắt đầu hai người chạy chậm trước, đích đến là hồ nhân tạo, cũng may vừa bắt đầu anh không bắt cô chạy tăng tốc.

"Ngày đầu tiên, tôi không muốn để cho cậu quá mệt." Anh mỉm cười, "Bây giờ có hối hận không?"

Cô ngẩng đầu chạy về phía trước, thở hồng hộc trừng mắt nhìn người bên cạnh đang chạy với dáng vẻ rất thoải mái, "... Không hề."

"Vậy thì tăng tốc chạy nhanh lên? Đuổi kịp tôi."

Cô thấy anh chạy càng lúc càng xa, đành phải nhấc chân đuổi theo anh, dần dần, hai chân bắt đầu như muốn nhũn ra, cô sắp không thở được nữa.

"Mình chạy không nổi..." Cô dừng lại, tay chóng lên đầu gối, lông mày thanh mảnh nhíu lại.

Anh giảm tốc độ đến bên cạnh cô, sau đó nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy tiếp: "Không thể dừng lại, hít thở sâu, điều chỉnh tốc độ bước chân."

Bối Doanh Doanh khóc hu hu.

Cứ như vậy, hai người chạy chầm chầm cuối cùng cũng đến được hồ nhân tạo, vừa dừng lại, cô ngồi xuống ghế, cảm giác cả người đều mệt lả cả ra.

Anh đi đến trước mặt cô, đưa bình nước cho cô, dịu dàng hỏi: "Còn ổn chứ?"

Lúc này cô vô cùng thành thật lắc đầu, với lại cô muốn khóc đến nơi rồi nè.

Anh ngồi xổm xuống, giúp cô xoa bắp chân đau nhức, mặt cô lập tức đỏ lên, "Không cần đâu..." Anh rất cố chấp tiếp tục động tác trên tay, "Nghỉ ngơi một chút, đừng nói chuyện."

Cô cũng thật sự không còn sức để từ chối nữa, dựa vào ghế, thở phì phò điều hòa lại nhịp tim.

Chạy bộ buổi sáng dễ bị thiếu oxy, cô cảm thấy rất khó chịu, cộng thêm bình thường cô đều ở nhà đọc sách ít vận động, cô có thể đoán được ngày đầu tiên sẽ mệt mỏi như này.

Cơn đau nhức và bắp chân căng cứng của cô dần thuyên giảm dưới sự xoa bóp của Du Hàn.

Anh đứng dậy, cô đưa nước khoáng cho anh, "Cảm ơn cậu ~"

Anh uống nước xong, để bình nước lên ghế bên cạnh, "Nghỉ ngơi đủ chưa? Lại đây căng cơ một chút."

"Hả..."

"Đứng nghĩ có thể lười biếng."

Cô gái nhỏ bị anh kéo dậy, bắt đầu làm bài tập kéo giãn cơ và chuẩn bị khởi động để chạy tiếp, đây là phần khởi động cơ bản nhất của phần làm nóng người. Khi kéo giãn cơ, Du Hàn giữ eo của cô, ấn cô gập người xuống, cô đau đến mức la hét lên, nhưng anh lại rất nghiêm khắc, không hề nương tay.

Đợi đến khi anh buông tay ra, cô gái nhỏ đứng thẳng người dậy anh nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng. Anh giữ lấy gáy cô ôm cô vào trong ngực của mình, đau lòng nhíu mày.

"Đau đến vậy sao?"

Cô cúi đầu không nói gì, cực kỳ đáng thương.

Anh nâng cằm cô lên, mềm giọng nói: "Giận tôi? Vậy lần sau tôi nhẹ tay một chút."

Cô lắc đầu: "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi..."

"Kéo giãn cơ rất đau, nhưng giãn cơ xong khi chạy bước chân sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Ừm."

Cô biết anh đều vì muốn tốt cho cô.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Sau đó Du Hàn cũng khởi động làm nóng người xong, anh nói muốn dẫn cô tiếp tục chạy, "Tôi tra rồi, chạy một vòng quanh hồ ít nhất cũng phải ba cây rưỡi, vừa rồi từ nhà chạy đến đây cũng khoảng một cây số, nếu như cậu không chạy, đến ngày thi chắc chắn sẽ không chạy đến cùng được.

Thi chạy cự li dài không chỉ đơn giản giống như chạy vòng quanh hồ, bởi vì khoảng cách không thể ngắn như vậy, nhưng thi chạy đã đặt sẵn số km phải chạy để người tham gia hoàn thành.

Anh chỉ hồ nhân tạo trước mặt, "Bắt đầu thôi, chúng ta chạy vòng quanh đây trước, hôm nay chạy... hai cây số. Không yêu cầu tốc độ, được không?"

Anh không đành lòng để cô mệt mỏi như vậy trong ngày đầu tiên.

Cô khẽ gật đầu, thế là hai người lần nữa xuất phát. Du Hàn lấy điện thoại ra, mở phần mềm bắt đầu bấm thời gian.

Hai người đi qua một vài con đường mòn được xây dựng ven hồ, thường thì cư dân trong khu biệt thự đến đây đi dạo và câu cá, cũng có người đến tập thể dục buổi sáng, cảnh đẹp không khí trong lành.

Tuy nhiên, lúc này Bối Doanh Doanh không có thời gian để ngắm cảnh nữa, trong đầu cô chỉ có hai câu —— "Đã được hai cây số chưa?" "Mình sắp chết rồi"...

Lúc chạy được một nửa, hai người thả chậm tốc độ, Du Hàn bắt đầu nói chuyện với cô, cố gắng làm phân tán sự chú ý của cô, để cô có thể vượt qua thời điểm người bình thường dễ dàng bỏ cuộc nhất, tốt nhất là kết thúc nhanh chóng, anh kéo cô chạy tăng tốc về phía trước.

Anh nhìn điện thoại, "Có thể dừng được rồi."

Lời này vừa nói ra, Bối Doanh Doanh cảm giác như được đại xá, cả người như sống lại, anh giữ chặt cổ tay cô, "Chậm rãi đi bộ, không thể ngồi xuống."

"Du Hàn mình mệt quá..."

"Kiên trì đi tiếp."

Anh đưa nước cho cô, xoa đầu cô: "Cậu làm tốt hơn tôi nghĩ đấy."

Thật ra chạy được một nửa đường anh đã định để cô dừng lại, nhưng không ngờ cô kiên trì hơn anh nghĩ.

"Hôm nay Doanh Doanh rất tuyệt."

Anh cúi người nhìn thằng vào mắt cô, dịu dàng động viên.

Một cảm giác thành tựu dâng lên trong lòng, cô không khỏi khẽ nhếch môi, dáng vẻ đắc ý này của cô chọc Du Hàn bật cười, anh nhéo nhẹ má của cô một cái.

Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường cũ trở về, anh đột nhiên hỏi: "Chân đau không?"

"Có hơi, nhưng không sao..."

Anh ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, "Lên đi, tôi cõng cậu đi một lúc."

Bối Doanh Doanh vội vàng xua tay nói không cần, anh cũng chạy lâu như vậy rồi chắc chắn cũng rất mệt.

Nhưng anh cứ khăng khăng phải cõng cô, cô không lay chuyển được anh, ngoan ngoãn nắm úp lên lưng anh, anh vững vàng đứng lên đi về phía trước, dường như không tốn một chút sức nào.

Cô nhẹ nhàng ôm chặt cổ của anh, đầu nhỏ tựa trên vai anh, nhỏ giọng hỏi:

"Vì sao thể lực của cậu lại tốt như vậy?"