Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 47



Bối Doanh Doanh nghe vậy, con ngươi màu hổ phách đầy vẻ ngốc trệ, Du Hàn cảm nhận được cả người cô bắt đầu cứng lại. Anh không nhịn được bật cười, nhéo nhéo gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu của cô, lùi về sau một chút trấn an cô.

"Đồ ngốc, sợ cái gì? Tôi cũng chỉ muốn ôm lấy cậu, cũng không làm gì khác."

Trong lòng anh nghĩ thế nào cũng muốn động tay động chân, nhưng không thể dọa cô sợ được.

Nhiệt độ trên mặt Bối Doanh Doanh vẫn chưa giảm, đầu cô rúc vào trong chăn sâu hơn một chút. Anh xích lại gần bên tai cô, nhẹ giọng dỗ dành, dụ dỗ cô.

"Chỉ ôm một lúc thôi, được không?"

Cô xấu hổ không dám gật đầu đồng ý, nhưng lời từ chối lại không nói ra khỏi miệng được. Du Hàn thấy vậy coi như cô ngầm đồng ý, một giây sau anh vươn tay ôm cô vào trong ngực, truyền nhiệt độ nóng rực trên người sang cho cô.

Bối Doanh Doanh ngửi thấy mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, tay không có sức lực đẩy anh ra, mặc cho nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, trong đầu cô nổi lên những bong bóng màu hồng.

Cằm của anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, ôm cô chặt thêm một chút. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, anh còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào, ôm cô cực kỳ dễ chịu, nhưng cũng nhịn không nổi.

Hai người im lặng một lúc, Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện buổi chiều này Hách Manh nói với cô trong quán cà phê, nghi ngờ trong lòng lần nữa lại nổi lên.

"Du Hàn..."

Cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi anh.

Anh cụp mắt nhìn cô, "Sao thế? Ôm cậu chặt quá à?"

Cô lắc đầu, do dự một lúc, ngửa đầu nhìn anh, "Mình muốn hỏi cậu một chuyện, có được không?"

Anh sờ mặt cô, "Ừm, Doanh Doanh muốn hỏi gì, Tôi đều sẽ nghiêm túc trả lời."

"Mình muốn hỏi chuyện... Chuyện cậu và Bối Sơ Nhan, quan hệ trước đó của hai người như thế nào?"

Anh giật mình mất mấy giây, "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Bối Doanh Doanh kể lại chuyện buổi chiều Hách Manh kể cho cô nghe. Cô nói đến đoạn Du Hàn và Bối Doanh Doanh trước đó rất thân thiết nhưng bây giờ lại thấy hai người dường như không còn nói chuyện nữa, Du Hàn dần hiểu, cười nhạt hỏi lại cô: "Vậy cậu cảm thấy quan hệ của tôi và chị ta là thế nào?"

"Hả..."

Anh vuốt ve vành tai mỏng mềm của cô, ánh mắt ý tứ sâu xa:

"Vừa rồi nghe Doanh Doanh nói như vậy, cậu cảm thấy trước đây quan hệ của tôi và chị ta là bạn bè nam nữ?"

"..."

Tâm tư của cô rõ vậy sao?

Cô không thể không thừa nhận, cô đúng là có nghĩ đến chuyện đó.

"Nhưng nếu như Doanh Doanh đoán sai, có phải nên nhận phạt không?" Anh khẽ cười.

Phạt?

"Phạt cái gì..." Cô rụt rè nhìn anh.

Anh trước tiên nói chuyện của mình, "Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi cơ bản không thích chị ta, sao có thể làm bạn bè được."

"Nhưng mà -- "

"Nhưng mà trước đó chị ta từng thích tôi, bị tôi từ chối."

Bối Doanh Doanh:??!!

Hóa ra chuyện Bối Sơ Nhan thích anh là thật!

"Vì sao?"

Anh biết trong câu chuyện cô kể đã được lược bớt, anh thản nhiên giải thích rõ cho cô hiểu: "Không thích thì chính là không thích thôi, dù sao không phải ai cũng là Bối Doanh Doanh, đúng không?"

"..."

Sao người này hơi một tí lại...

Bối Doanh Doanh nói với Du Hàn trước đó Bối Sơ Nhan còn ở trước mặt cô mắng anh, nói anh trộm tiền. Sắc mặt Du Hàn sầm xuống, kể cho cô biết sự thật. Lúc đó đúng là ví tiền của Viên Man Hà bị mất, cuối cùng tìm thấy trong phòng của Du Hàn, nhưng anh hoàn toàn không hề hay biết chuyện này, là bị người khác đổ oan. Sau đó có một người giúp việc nói với anh ban ngày cô ấy nhìn thấy Bối Sơ Nhan đi vào trong phòng Viên Man Hà, vì vậy mà Du Hàn mới biết là do Bối Sơ Nhan giở trò.

Sau khi anh giải thích rõ ràng với Viên Man Hà, Viên Man Hà cũng không truy cứu chuyện này, có lẽ bà ấy biết anh không phải loại người như vậy, chuyện này cứ thế trôi qua.

Nhưng Bối Sơ Nhan muốn trả thù anh, sống chết bám lấy chuyện này không buông.

Bối Doanh Doanh nghe anh nói xong, lông mày cô nhíu lại, đau lòng cho anh.

Đúng vậy, một người tốt như Du Hàn, sao có thể làm chuyện như vậy được.

"Vậy là sau khi Doanh Doanh nghe Bối Sơ Nhan nói như vậy vẫn bằng lòng chọn tin tưởng tôi?" Anh nói.

"Ừm..."

Anh thở phào một hơi, ấn đầu cô vào trong ngực.

Cô gái nhỏ của anh thật sự lương thiện từ tận xương tủy.

Bối Doanh Doanh ngẫm lại những lời anh vừa nói, thảo nào Bối Sơ Nhan không thích cô đến gần Du Hàn. Chắc là chị ta không cam tâm, người chị ta không theo đuổi được, càng không thể để cho cô đến gần.

Du Hàn vuốt chóp mũi xinh xắn của cô, "Bây giờ không cho phép cậu suy nghĩ nhiều? À đúng rồi, phải phạt cậu." Anh cười nói, "Cậu đoán sai rồi phải bị phạt."

Sao anh vẫn còn nhớ chứ!

Cô quay mặt đi chỗ khác, định giả ngu không hiểu, lại bị anh ôm chặt hơn, "Còn muốn chống đối, không nghe lời rồi."

"Du Hàn..."

Cô mềm mại gọi anh một tiếng, trêu chọc tim anh tê dại một hồi, đầu áp vào trán cô, "Doanh Doanh, cậu cứ như thế này tôi thật sự không nhịn nổi muốn bắt nạt cậu."

Cô hoàn toàn không dám nói gì nữa [QAQ].

"Đùa cậu thôi, không phạt, tối nay cậu ngoan lắm."

Anh buông cô ra, sau đó đứng lên, "Cậu buồn ngủ rồi, có muốn đi rửa mặt súc miệng một cái rồi ngủ không?"

"Có."

Lúc này cơn buồn ngủ của cô cũng đã tiêu tan nhiều rồi. Cô bò dậy, một lúc sau người giúp việc đưa hai bộ quần áo để thay mặc, cô cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Bối Doanh Doanh tắm rửa xong đi ra, trong phòng không có ai, cô đoán chắc anh đã về phòng rồi.

Cô nằm vào trong chăn ấm áp, duỗi lưng một cái, cảm giác cả người rất dễ chịu, cô vươn tay lên tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại.

Nhưng một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Mấy giây sau, Du Hàn mở cửa đi vào, trong tay anh ôm một cái chăn bông lớn, giọng nói trầm thấp: "Giường của tôi lạnh quá."

Bối Doanh Doanh:???

Anh quăng chăn lên giường, "Doanh Doanh, chỗ này của cậu có máy sưởi."

"... Chỗ của cậu không có?"

"Phòng tôi hỏng rồi."

"..." Thật hay giả vậy?

Bối Doanh Doanh thấy anh nằm xuống, cô lập tức lấy chăn cuốn quanh người mình, rụt lại vào một góc giường. Cô níu chặt cái chăn quay đầu liếc anh: "Du Hàn, cậu thật sự muốn ngủ ở đây à?"

"Sao vậy, không phải trước đó tôi đã từng ngủ với cậu sao?"

Điều này nói cho cô biết, cô phải quen với điều này rồi chứ.

Cô im lặng mấy giây, vẫn không mở miệng đuổi anh đi. Thấy anh yên tĩnh nằm xuống, cô cũng không nhiều lời, ép buộc bản thân nhắm mắt ngủ.

Nhưng khi cô mơ mơ màng màng ngủ không say, bỗng cảm thấy cả người rất lạnh, cô kéo chăn lên che kín người, nhưng vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Cô cuộn tròn người lại, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Chuyện gì thế này...

Cô mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Du Hàn, không biết anh đã nhìn cô bao lâu, "Sao vậy, lạnh lắm à?"

"Đột nhiên hơi lạnh..."'

Anh chậm rãi dịch sát lại gần cô, giữ lấy đầu nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Có cần chui vào trong chăn của tôi không? Trong này rất ấm đấy."

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Cô thấy anh vén chăn lên, kéo cô lại bên cạnh anh, sau đó một lần nữa đắp kín chăn lại, ôm chặt cô.

Vừa chui vào trong chăn, một luồng hơi ấm tỏa ra làm tan biến mọi giá lạnh. Cô cảm thấy bản thân dường như vừa ở trong thời tiết mùa đông bỗng chuyển sang mùa xuân ấm áp.

Cơ thể của anh ấm áp giữa mùa đông lạnh buốt. Giờ phút này cho dù là vì ở trong chăn hay là vì cơ thể nóng hôi hổi của anh, đều khiến cho cả người cô bắt đầu ấm lên.

Nhưng mà tư thế thân mật này, khiến cho đầu cô muốn nổ tung, cả người co quắp lại không dám động đậy.

Lúc này cô đang mặc váy ngủ kiểu phục cổ, phong cách cung điện màu xanh bạc hà, chất vải bên ngoài mềm mại như tơ lụa, cổ tròn viền ren, lộ ra cần cổ trắng mịn, dần dần cái cổ xinh đẹp đó lại đang nhuộm lên màu hồng nhạt.

Hô hấp của Du Hàn có chút nặng nề, anh cụp mắt xuống, cúi thấp xuống gần cổ của cô, giọng nói trầm thấp:

"Còn lạnh không?"

"Không lạnh." Ngược lại nhiệt độ cả người cô đều tăng lên, toàn thân cô đỏ bừng lên giống như một quả cà chua chín mọng.

Tay của cô không biết nên để chỗ nào, đành phải nắm chặt tay để trước người, mấy giây sau, lòng bàn tay ấm áp của anh đột nhiên quấn lấy tay cô, "Sao tay vẫn lạnh như vậy?"

"không biết..."

Anh ôm cô chặt hơn một chút, khẽ thở dài một tiếng dịu dàng, "Đồ ngốc."

Cô chớp đôi mắt sũng nước, ngẩng đầu nhìn quai hàm hơi căng ra của anh, tim đập như trống bỏi. Anh cúi đầu đúng lúc bắt được ánh mắt này của cô, khóe miệng cong lên một độ cong rất nhỏ, "Doanh Doanh nhìn lén tôi, bị tôi phát hiện rồi."

"Không có đâu..."

Đầu ngón tay anh chạm lên eo thon của cô, "Còn nói dối nữa hả?"

Cô xấu hổ mềm mại gọi tên anh, muốn tránh đi, chọc anh nặng nề cười ra một tiếng, "Được rồi, không đùa cậu nữa, mau ngủ đi."

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, không còn tác động khác, cô yên tâm nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh lặng lẽ mở mắt ra, cô thấy anh đang nhắm mắt, cánh tay ôm cô dần dần buông lỏng ra. Anh đã ngủ nhưng cô lại mãi không thể xoa dịu được con tim rối bời này.

Đầu óc cô có hơi hưng phấn...

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập tới, cô cùng chìm vào trong giấc ngủ.

Sau nửa đêm, đêm nay cô uống hơi nhiều nước chanh, nên đang ngủ vì quá mắc vệ sinh mà tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, nhấc cánh tay đang khoác hờ trên lừng cô ra, sau đó vén chăn lên rón rén xuống giường.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô leo lên giường nhìn thấy Du Hàn ngủ rất ngon. Lúc này nhìn anh dịu dàng hơn lúc bình thường một chút, giống như bỏ xuống tất cả phòng bị.

Cô vốn muốn chui vào trong chăn của mình nằm nhưng vừa chui vào trong chăn lại thấy cực kỳ lạnh, tay chân lập tức lạnh như băng, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn mặt dày chui vào trong chăn của anh [QAQ].

Không muốn nằm quá gần anh nên cô đành phải nghiêng người quay lưng về phía anh, có thể nằm chung một cái chăn ấm áp là tốt rồi. Không ngờ lúc cô đanh định nhắm mắt lại, đột nhiên có hai bàn tay nắm lấy eo của cô, một lần nữa kéo cô vào trong ngực của anh!

Giờ phút này Du Hàn đã ngủ say, động tác của anh chỉ là theo bản năng. Lưng cô áp sát lên ngực của anh, cả người cô ngây ra, chỉ cảm thấy đầu anh dụi dụi vào trong hõm cổ của cô.

Xong rồi, muốn bùng cháy quá...

Mấy giây sau, giọng nói trầm thấp buồn bực của anh rơi vào trong tai cô: "Không cho phép rời khỏi tôi..."

Cô sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra anh đang nói mớ.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Một lúc lâu sau, cô thì thào, giọng nói nhỏ bé nói lên suy nghĩ giấu kín trong lòng —— "Sẽ không."

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh từ trong giấc mơ bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy con ngươi sâu thẳm của Du Hàn đang nhìn cô, cô sửng sốt, chỉ biết nhìn anh nhếch môi, sờ đầu của cô một cái, "Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

Cô ngớ ra, "Cậu, cậu đã tỉnh từ rất lâu rồi sao?" Sao anh lại đang nhìn cô.

"Ừm, nhìn đến khi nào cậu tỉnh thì thôi."

Bối Doanh Doanh:!!!

Người này có thể đừng như vậy không.

Buổi sáng khi mới tỉnh ngủ là lúc nhìn xấu nhất...

Du Hàn cũng bắt đầu khiếu nại với cô: "Tối hôm qua cậu ngủ gối lên cánh tay tôi, đè tê hết cả cánh tay luôn."

"Hả?" Cô nhíu mày, "Xin lỗi cậu, cánh tay của cậu đỡ hơn chưa..."

"Còn tê, mau xoa bóp giúp tôi."

Cô đành phải nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp, anh mỉm cười nhìn cô, phát hiện trêu cô gái nhỏ thật sự rất vui, nói cái gì cô cũng đều tin.

Một tay còn lại của anh nâng lên, cô tưởng anh định làm gì, bị dọa không dám động đậy, nhưng anh chỉ nhéo nhéo mặt của cô. Từ đầu đến cuối vẫn ngồi cách cô khoảng cách nửa cánh tay, anh khẽ cười, "Sợ cái gì, cho rằng tôi lại muốn ôm cậu?"

Ôi... Bị vạch trần rồi.

Anh vén chăn đứng dậy, sau đó cúi sát lại gần bên tai cô, giọng anh rất khàn như đang ngậm cát trong cổ họng vậy:

"Tôi không dám ôm, vừa sáng sớm đã ôm Doanh Doanh, tôi sẽ xảy ra chuyện."

Anh nói xong, đứng thẳng người dậy đi vào trong phòng vệ sinh, Bối Doanh Doanh ngây ngốc không hiểu gì.

Xảy ra chuyện gì???

Sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?

-

Hai người thay phiên đánh răng rửa mặt xong, vừa ra đến phòng khách đã nghe thấy trong phòng khách có hai cô gái đang nói chuyện phiếm. Hai người bước tới, Kỷ Diệu nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, vẻ mặt ngạc nhiên. Bối Doanh Doanh làm sao có khả năng không hiểu ánh mắt này của bọn họ có ý gì được, mặt cô đỏ lên.

Du Hàn nói anh đi xem những người khác đã dậy chưa. Sau khi anh rời đi, Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh ngồi xuống bên cạnh, "Không thể nào, tối hôm qua hai người các cậu thật sự ngủ chung một phòng?"

"..." Bối Doanh Doanh xấu hổ che miệng của cô bạn lại, "Cậu đừng đi khắp nơi nói lung tung, bọn mình không có xảy ra chuyện gì hết."

"À, cậu muốn nói với mình là, hai người cô nam quả nữ chỉ đơn thuận là đi ngủ thôi?"

"..."

Thì đúng là như vậy có được hay không!