Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 52



Cuối cùng sau khi mọi người bàn bạc xong, chọn ngày mùng ba tết, bởi vì sắp đến giao thừa, rất nhiều người phải về quê ăn tết, cho nên vẫn phải chờ mọi người quay lại đông đủ rồi mới đi được.

Bọn họ trò chuyện ngày nghỉ tết sẽ làm gì, Bối Doanh Doanh yên lặng uống nước dừa, nhúng mấy xiên thịt trâu. Cô nghe thấy Du Hàn ngồi bên cạnh nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy:

"Mấy ngày nữa cậu có phải về quê hay gì đó không?"

Cô gật đầu, "Chắc sẽ phải qua nhà bà nội ở mấy ngày, cậu có về thành phố D không?"

"Nghe theo mẹ tôi sắp xếp." Anh xúc một thìa tôm vào trong bát của cô, "Còn uống nước dừa nữa sẽ no bụng đó."

Cô liếm môi, gắp một con tôm lên cắn một miếng, thỏa mãn híp mắt, hai cái chân dưới gầm bàn cũng đung đưa theo, anh thấy cô như vậy cũng khẽ cười, nghiêng người xích lại gần cô hơn, thấp giọng hỏi: "Doanh Doanh còn muốn ăn gì nào?"

Cô gái nhỏ nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh, tim cô đập loạn nhịp, cổ họng như thắt lại, "Ừm... thịt cừu..."

Anh liền giúp cô nhúng mấy xiên thịt cừu, chỉ cần cô muốn ăn gì anh sẽ giúp cô lấy cái đó. Anh ít khi tự mình động đũa, nhưng lại rất tri kỷ giúp cô chuẩn bị đồ ăn.

Đám người đang tán gẫu nhiệt tình bên cạnh chậm rãi chú ý tới tình yêu thầm kín giữa hai người, "Chúng ta không ăn mà còn nói nữa, hai người này ân ân ái ái yên lặng vùi đầu ăn, đến lúc đó chúng ta chỉ còn lại nước lẩu thôi đấy."

Vương Thụ Trạch vỗ vai Lạc Phàm, vẻ mặt tức giận cùng đau khổ, "Ai nói thế, mày còn có thể ăn thức ăn cho chó mà?"

"... Mợ nó."

Trịnh Hy để đũa xuống, nâng ly, "Nào nào nào, chúng ta cùng nâng ly, hôm nay mọi người đã vất vả rồi, nếu chúng ta chuẩn bị thêm một chút nữa, chuyện giành hạng nhất dễ như trở bàn tay đúng không nào?"

"Nào nào nào cạn ly..."

Vương Thụ Trạch uống ừng ực một một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống, giơ ngón cái lên với Bối Doanh Doanh, "Thật ra hôm nay Doanh Doanh là người lập công lớn nhất của chúng ta. Thật lòng mà nói thì trong ba nữ sinh, tôi lo lắng nhất là Doanh Doanh. Nhưng sáng nay cậu ấy không những kiên trì chạy hết đoạn đường đó, còn vượt qua những người khác, cậu ấy nghị lực hơn so với những gì tôi nghĩ nhiều."

"Cái này gọi là thâm tàng bất lộ hiểu không."

Bối Doanh Doanh được mọi người mọi người khen ngợi cười một tiếng, "Mình tàm tạm thôi, có thể giành được hạng hai là công lao của tất cả mọi người..."

Đây là kết quả của sự làm việc chăm chỉ của tất cả mọi người trong một tập thể, mọi người đều chiến đấu vì danh dự của đội.

Tăng Đống đứng lên, "Nào, chúng ta cụng ly!"

Mùa đông ăn lẩu xong cả người ấm lên, sau khi ra khỏi quán lẩu Thục Hương, mọi người đều nói không muốn về nhà sớm nên dứt khoát đi dạo xung quanh.

Chỗ này gần bờ sông "Bình Giang", con sông mẹ của thành phố T. Nhóm bọn họ chậm rãi tản bộ dọc theo đại lộ ven sông. Vào những đêm mùa đông, bên bờ sông không có nhiều người như bình thường. Thời tiết này cộng thêm một chút gió mát se lạnh thổi bên tai, nếu không giữ ấm cẩn thận, giờ này ra đường chắc chắn sẽ phải ôm người run lẩy bẩy.

Giữa đại lộ Giang Tân có một quảng trường dành cho dân cư, một cột đèn khổng lồ cao sừng sững, ánh sáng chiếu ra có thể chiếu sáng toàn bộ quảng trường và những con đường xung quanh. Mọi người thường nói đi bộ trên con đường này sẽ thấy đèn màu cam bên đường sáng lên, kéo dài đến cuối con đường.

Mọi người đi bộ thành hai, ba nhóm, Kỷ Diệu đi cùng Trịnh Hy, Vương Thụ Trạch, Tăng Đống và Lạc Phàm, còn Bối Doanh Doanh và Du Hàn bị bọn họ bỏ lại xa ở phía sau.

Du Hàn hỏi: "Có lạnh không?"

Cô lắc đầu, rụt cổ lại, "Vẫn ổn..."

Anh đứng trước mặt cô, cởi khăn quàng trên cổ ra, sau đó quấn chiếc khăn của mình vòng quanh cổ cô, "Của tôi dày hơn."

Khăn quàng cổ còn mang theo nhiệt độ ấm áp của anh, quấn quanh cái cổ mảnh khảnh của cô, lập tức cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, cô cười với anh, "Cảm ơn cậu."

Anh quay người tiếp tục đi về phía trước, đầu ngón tay của cô kéo khăn quàng cổ lên một chút, khẽ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong, chóp mũi vô tình ngửi được một mùi hương cỏ cây thoang thoảng, là mùi trên người hôm nay của Du Hàn.

Thơm quá.

Kỷ Diệu ở phía trước quay lại tìm Bối Doanh Doanh, trong tay cầm một quả cầu phát sáng, vui mừng như một đứa trẻ, "Doanh Doanh, cậu thấy sao, có đẹp không"

Đây là kiểu bóng bay rất phổ biến hiện nay, Bối Doanh Doanh gật đầu, "Đẹp lắm."

"Cậu có muốn một cái không? Ở phía trước có một chú bán đấy, bọn mình lên đó mua cho cậu một cái!"

Bối Doanh Doanh bị kéo qua đó, trong tay chú bán hàng cầm mấy quả bóng bay, cười hỏi: "Cô bé, cháu có muốn mua một quả không? Món nào cũng tám tệ, bạn của cháu cũng mua một quả bóng rồi đó, nhìn rất đẹp."

Cô nhìn quả bóng bay trong tay chú ấy, mắt sáng lên, "Ừm, quả đó..."

Lúc này Du Hàn và Trịnh Hy cũng đi tới, tiếng cười trêu ghẹo của Trịnh Hy cắt ngang lời cô: "Kỷ Diệu cậu cũng quá ngây thơ rồi, tự mình mua xong còn lôi kéo cả Doanh Doanh mua đồ chơi trẻ con này."

Bối Doanh Doanh đưa mắt nhìn vào đôi mắt đang cười của Du Hàn, như thể anh cũng đang nói: [Không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy.]

"..." [QAQ].

Nửa câu còn lại ở cổ họng Bối Doanh Doanh bị nghẹn lại, nhịn đau miễn cưỡng xua tay, "Cảm ơn không cần đâu ạ..."

Ai ngờ cô vừa định rời đi, một cánh tay khác từ bên cạnh duỗi ra, đưa mười tệ, "Xin chào, lấy một quả bóng." Là giọng nói của Du Hàn.

Bối Doanh Doanh:???

Chú bán đồ vui vẻ ra mặt đưa quả bóng bay và tiền thừa cho Du Hàn, Du Hàn nhận lấy rồi trực tiếp đặt vào tay cô, trong giọng nói của anh còn chất chứa sự cưng chiều, "Còn không cầm lấy? Đồ ngốc."

Du Hàn nhìn là biết cô thích món đồ này, tất nhiên anh sẽ mua cho cô.

Kỷ Diệu đứng bên cạnh nhìn thấy hành động này trong lòng khóc lớn: Tình yêu ngọt ngào này là cái quần què gì đây.

Bối Doanh Doanh ngốc nghếch nhận lấy, chú bán đồ thấy bọn họ mua hai quả bóng bay nên tặng thêm một băng đô có lỗ tai mèo. Du Hàn nhận lấy băng đô vuốt vuốt tai mèo, bỗng quay đầu lại hỏi, "Có muốn đeo không?"

"...?"

Anh vòng qua trước mặt cô, hơi nhìn xuống, giúp cô đeo băng đô lên, sau đó ấn nút bên cạnh, tai mèo lập tức phát sáng.

Anh nhịn không được cong khóe môi lên, Bối Doanh Doanh mặt đỏ đến tận mang tai, muốn lấy băng đô xuống, nhưng bị tay anh chặn lại, "Đáng yêu lắm, đừng tháo."

Mặt cô đỏ hồng, trên đầu cứ đeo tai mèo phát sáng được anh nắm tay đi sau cùng, mấy người đi phía trước nhìn thấy một màn này, đều ngoan ngoãn giả vờ như bị mù không thấy gì.

Bên cạnh có mấy học sinh đi ngang qua, thấy cảnh tượng như vậy —— một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trên đầu đeo tai mèo, tay cầm một quả bóng bay, một tay còn lại bị một chàng trai cao gầy cũng rất đẹp trai nắm lấy, chênh lệch chiều cao giữa hai người rất đáng yêu khiến cho những người xung quanh không ngừng hâm mộ, "Đm, đôi tình nhân vừa rồi xứng đôi ghê, mẹ ơi con cũng muốn yêu đương..."

Cả đoạn đường, Bối Doanh Doanh phát hiện có rất nhiều người quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Cô xấu hổ muốn rút tay về, nhưng anh vẫn nắm rất chặt, giống như sợ sẽ vuột mất tay cô..

Nhóm bọn họ đi bộ đến bờ kè bên sông, Vương Thụ Trạch và đám nam sinh nói không đi nữa, ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra chơi game Vương Giả. Kỷ Diệu và Trịnh Hy đi lại cầu gỗ ở bên cạnh. Du Hàn thì dẫn Bối Doanh Doanh tiếp tục đi về phía trước đến chỗ cuối cùng của con đập.

Ở chỗ này gió khá lớn, gần như không có người nào đến đây. Đi đến cuối đường, cuối cùng Bối Doanh Doanh cũng có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng với những ánh đèn neon nhấp nháy bên kia sông.

Hai người ngồi cạnh nhau trên phiến đá cạnh đập, gió thổi vi vu, sóng nước đập vào vách đá dưới chân chừng hai mét. Nhìn về phía xa xa, ánh trăng sáng chiếu lên mặt sông đen kịt, thỉnh thoảng sẽ có vài con thuyền chạy ngang qua, kèm theo tiếng kèn gầm rú, xung quanh chỉ có hai người bọn họ ngồi với nhau, có thể nghe thấy sóng cùng gió vỗ vào bờ.

Du Hàn quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, mái tóc dài tung bay trong gió, anh vén tóc bên tai cô, nhéo nhéo vành tai mỏng manh của cô.

"Đôi tai của Doanh Doanh thật đẹp."

Cô ngẩn người, đưa mắt nhìn anh, cô cảm nhận đầu ngón tay của anh lần theo vành tai của cô, cô vô thức muốn che máy trợ thính, nhưng tay lại bị anh nắm lấy, "Che cái gì, đồ ngốc."

Cô cụp mắt xuống, "Tai của mình có lẽ sẽ không chữa khỏi được..."

Anh ghé sát lại gần cô, đặt lên vành tai của cô một nụ hôn, "Không quan trọng, trong mắt người khác có thể đó là khuyết điểm, nhưng trong mắt của tôi, đôi tai này đẹp không gì có thể sánh bằng."

Lời nói này của anh đánh mạnh một cái vào trong trái tim của cô, giọng nói của cô rất nhỏ, đầu ngón tay nắm chặt làn váy, "Du Hàn... Thật ra mình không có gì tốt đẹp cả." Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Du Hàn sẽ thích một cô gái như mình. Cô không ưu tú cũng không tỏa sáng, thậm chí có thể nói là tàn tật, nhưng trong mắt anh, dường như cô không phải như vậy.

Anh khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng cuộn lên trong gió, "Ai nói vậy? Tôi cảm thấy cậu rất tốt, tôi không muốn nghe thấy cậu lại nói bản thân cậu không tốt. Cậu đã thử thách bản thân bằng cách tham gia cuộc thi chạy cự ly đường dài, cậu có sự kiên trì bền bỉ lại thông minh biết cố gắng. Cậu không chỉ có được sự tán thưởng của tôi, bên cạnh cậu có rất nhiều người đều thích cậu.

Giống như tôi cũng cảm thấy chính tôi không tốt đẹp gì, nhưng chính cậu đã nói tôi không thể đẩy cậu ra lần nữa, tương tự vậy, cậu cũng không thể chạy thoát khỏi tôi được, rõ chưa?"

Cô dừng lại mấy giây, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng cong lên, hai má lúm đồng tiền xuất hiện: "Ừm, Du Hàn... Cảm ơn cậu."

Anh cười một tiếng:

"Điều tôi muốn nghe không phải câu này."

"... Hả?"

"Vấn đề sáng nay tôi hỏi cậu, cậu còn chưa trả lời tôi."

Là câu —— "Doanh Doanh thích tôi không".

Cô ngẩn người trong chốc lát, nhớ lại chuyện hồi sáng, sắc mặt lại đỏ rực. Cô nghe thấy anh hỏi lần nữa: "Doanh Doanh cũng thích tôi, đúng không?"

Đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt mép váy, cô bối rối rũ mắt xuống, môi đỏ khẽ mím. Đến khi anh lặp lại câu hỏi lần thứ ba, cô cuối cùng mới lấy hết dũng khí ——

Khẽ gật đầu một cái.

Ngay cả khi anh đã đoán được câu trả lời của cô, nhưng vào khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim anh vẫn không khỏi rung động.

Thế giới dường như đã dừng lại ngay tại giây phút này.

Đến khi Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng nói trầm thấp có hơi khàn khàn của anh vang bên tai: "Nhắm mắt lại."

Cô hơi sửng sốt, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, cô cảm nhận được cái gáy bị anh giữ lại, ngay sau đó môi cô chạm vào một cái gì đó mát lạnh ——

Anh hôn cô.