Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 62



Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của cô: "Chờ tôi lâu chưa? Có muốn vào trong không, tôi hợp một chút nữa là xong ngay, sau đó tôi và cậu cùng nhau về nhà, thế nào?"

Cô chớp chớp đôi mắt ngập nước, nhìn "ánh mắt chằm chằm" đầy vẻ hóng chuyện phía sau lưng Du Hàn, mặt cô đỏ lên: "Như vậy có được không? Có khi nào bọn họ sẽ nói gì không?"

"Sẽ không đâu, đi thôi."

Anh quay người, dẫn theo cô đi vào trong, Tích Chỉ Thang vẻ mặt ngạc nhiên ngăn anh lại: "Hội trưởng Du, bạn nữ này là..."

Anh nhìn cậu ta, cười mà giống như không phải đang cười, trả lời: "Em gái của tôi, được chưa?"

Bối Doanh Doanh một lần nữa ngây người.

Em gái... Cậu mới là em gái!

Du Hàn dẫn theo Doanh Doanh đi vào trong phòng học, trong chốc lát mọi người trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía hai người.

Nữ sinh nhỏ này thật sự là người của hội trưởng Du sao?

Người vừa rồi nhận ra Bối Doanh Doanh là phó hội trưởng Địch Dịch của hội học sinh, lần trước từng làm việc chung trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường. Lúc này lời chào hỏi đã treo bên miệng, đang định nói chuyện, Tích Chỉ Thang cười hì hì trực tiếp giới thiệu: "Đây là em gái của hội trưởng của chúng ta! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh một chút nhé!"

Bối Doanh Doanh, Du Hàn: "..."

Địch Dịch: "???"

Quần chúng ăn dưa không biết sự thật: Wow ~ thì ra là thế!

Du Hàn quay đầu liếc nam sinh "nhiệt tình" vừa rồi, môi mỏng khẽ mở: "Cậu nói nhiều nhỉ?"

Cần cậu nói à.

Tích - Vô cùng tủi thân - Chỉ Thang: Tôi nói gì sai sao...?

Mọi người kịp phản ứng, nhiệt liệt vỗ tay, ấm áp giống như một đại gia đình, Bối Doanh Doanh đỏ mặt gật đầu chào mọi người. Cô vốn định giải thích mối quan hệ của mình và Du Hàn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên dùng từ gì hình dung. Nếu như Du Hàn đã không vạch trần trò đùa đó, vậy cô cũng phải giữ yên lặng, chắc lát nữa anh sẽ giải thích riêng với bọn họ sau.

Mọi người nhiệt tình chào mời cô ngồi xuống, mọi người vốn định chuyển một cái ghế dựa đến bên cạnh chỗ của Du Hàn, nhưng Du Hàn nói không cần, để cô ngồi một góc phòng họp là được rồi, "Da mặt em ấy mỏng, dễ xấu hổ."*

*Dùng từ “em” vì mọi người đang hiểu nhầm Bối Doanh Doanh là em gái Du Hàn.

Những nữ sinh trong lòng thấy hội trưởng bình thường lạnh lùng nghiêm túc hôm nay lại hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện, trên vẻ mặt bọn họ đều là hâm mộ ——

Làm em gái của hội trưởng thật hạnh phúc!

Du Hàn dẫn cô đến một góc phòng, giúp cô cởi cặp sách ra, sau đó chống tay lên tường cúi người xuống thì thầm với cô: "Có khát không?"

Cô lắc đầu, "Bình nước của mình còn nước."

Anh sờ đầu của cô, "Vậy cậu ngồi ở đây một lúc nhé?"

"Được, mình ngồi đọc sách một lúc, anh đang định rời đi, cô kéo ống tay áo của anh, nói khẽ: "Bọn họ hình như thật sự cho rằng mình là em gái của cậu..."

Khóe miệng anh cong lên, trong ánh mắt anh ánh lên ánh đèn chiếu sáng trên đầu, vừa nóng bỏng vừa sáng ngời.

"Không sao, em gái nhỏ Doanh Doanh."

Hai chữ em gái bị anh cắn lại giữa kẽ răng, tăng thêm vẻ vô cùng quyến luyến, khiến gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, vừa tức vừa xẩu hổ.

Một tay anh đút vào tút, quay người đi trở lại bàn hội nghị vừa ngồi xuống, chân của Địch Dịch lập tức chuyển động trượt ghế đến bên cạnh anh, che miệng nói:

"Tình huống này là thế nào vậy? Doanh Doanh không phải bàn cùng lớp của cậu sao?

Anh xoay cái bút trong tay, khóe miệng cong lên, thái độ vẫn rất bình tĩnh, ung dung đáp: "Chơi một trò chơi với cậu ấy, sao nào?"

Địch Dịch: "..."

Hai người đúng thật là có tình, thú.

Tích Chỉ Thang đi vệ sinh quay lại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái ngồi ở trong góc phòng, dường như rất hứng thú, đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói như ngâm ở dưới vực sâu:

"Cậu đang nhìn cái gì đấy?"

Tích Chỉ Thang ho khan hai tiếng, "Nhìn, nhìn em gái của cậu."

Du Hàn: "Còn quay lại nhìn một lần nữa, chép biên bản cuộc họp hai lần."

Tích Chỉ Thang: Em gái nhà cậu*.

*Câu này ý là chửi á.

Cậu ta gào khóc, xích lại gần Du Hàn: "Hội trưởng, mình thật sự không có ý gì khác, mình chỉ là cảm thấy em gái của cậu rất đáng yêu, nên mình muốn nhìn nhiều một chút."

Anh cười lạnh, "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy chữ của cậu viết rất đẹp, nên muốn để cậu chép nhiều thêm hai lần."

"Đừng mà đừng mà, coi như mình thua rồi, sếp lớn tha mạng!" Tích Chỉ Thang lui về chỗ của mình.

Du Hàn lên tiếng: "Bây giờ tiếp tục họp."

Sau khi cuộc họp tiếp tục, Bối Doanh Doanh cầm sách tiếng Anh chép từ đơn, trong lỗ tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của Du Hàn. Giọng của Du Hàn trầm thấp nhưng rất sạch sẽ, lúc không có ý cười, sẽ mát lạnh như bạc hà.

Nhưng khi hai người thân mật, giọng khàn khàn của anh rơi vào trong tai cô, khiến cả người cô đều tê dại, trái tim run lẩy bẩy.

Từ chỗ của cô nhìn sang, bờ môi mỏng của anh lúc mở lúc đóng, chỉ cần nhớ đến bờ môi đẹp này đã từng tỉ mỉ miêu tả dáng môi của cô cũng khiến cho người ta phải đỏ mặt.

Du Hàn nói với cô, mỗi khi hôn cô, anh đều mất lý trí.

Mà gần đây từ sau khi đi học lại sau kỳ nghỉ lễ, dường như anh đã kiềm chế mình hơn rất nhiều.

Anh nói anh không muốn là ảnh hưởng đến học tập của cô, cho nên về cơ bản bọn họ không phát sinh hành động gì quá thân mật. Cũng chỉ có khi cuối tuần cô cầm bài tập toán đến phòng của anh, bị anh kéo vào trong phòng ấn lên cửa hôn một lúc.

Những lúc khác, hai người bọn họ vẫn rất bình thường.

Tất nhiên là trong lòng cô đôi khi cũng nổi một chút thất vọng, cô có hơi giật mình với suy nghĩ này.

Tận sâu trong đáy lòng, dường như có một nỗi khát vọng, khát vọng anh hôn cô.

Cô xấu hổ che mặt, cô đang nghĩ lung tung cái gì thế này...

Cô còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã bị Du Hàn bắt được, anh khẽ nhếch môi, thu hết những biểu cảm này của cô vào trong mắt.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, lục đục rời khỏi phòng họp, Du Hàn đi đến chỗ của Bối Doanh Doanh, giúp cô cầm túi sách, cô nói với anh: "Mình muốn đi vệ sinh."

Anh nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."

Hai người đi ra ngoài đi xuống tầng trệt, Bối Doanh Doanh nói cô tự biết đường, không cần anh đi chung. Anh khẽ cười, "Chỗ này buổi tối không có người, cậu không sợ sao?"

Nói như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn dãy hành lang dài tối mờ phía trước.

"Vậy, vậy vẫn là nên đi cùng nhau đi."

Hai người đi đến cửa nhà vệ sinh, cô đi vào trong, sau khi đi ra cô không nhìn thấy Du Hàn ở đâu.

Dãy hàng lang yên tĩnh, cô chợt dựng tóc gáy, cho đến khi một giọng nam vang lên sau lưng: "Đồ ngốc, cậu đang nhìn cái gì đấy."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Du Hàn đi ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh đi ra, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau khi anh rửa tay xong, cô không nhìn xung quanh không có ai, chủ động vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào ngực anh: "Làm mình sợ muốn chết, mình tưởng là cậu đi rồi."

Cô gái nhỏ chủ động khiến anh run lên một cái, cũng vòng tay ôm lấy cô, khóe môi cong lên: "Tôi đi trước bỏ lại bạn gái nhỏ của mình, thì có phải là người không đây?"

Lúc hai người đang ôm nhau, sau lưng vang lên một giọng nói thứ ba:

"Mẹ kiếp... Bạn gái nhỏ?!!"

Bối Doanh Doanh bị dọa lập tức giãy ra khỏi vòng ôm của Du Hàn, nhìn Tích Chỉ Thang từ nhà vệ sinh nam đi ra.

Bối Doanh Doanh:... Xong rồi, xong rồi Σ (° △ ° |||) ︴

Du Hàn bị phá hư bầu không khí, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Ngạc nhiên cái gì?"

"Hội trưởng, không, không phải cậu nói đây là em gái của cậu sao?"

Du Hàn: "Chỉ đùa một chút thôi."

??? Cậu cũng thật biết nói đùa đó!

Lúc này Địch Dịch chạy đến, "Anh Thang xong chưa? Còn đợi mỗi cậu thôi đó."

"Địch Dịch, hai người bọn họ..." Tích Chỉ Thang còn muốn nói cái gì đó, đã bị Địch Dịch lôi đi, Địch Dịch quay lại chào Du Hàn một cái, ra hiệu [Hội trưởng yên tâm, mình sẽ giúp cậu xử lý đâu vào đó].

Sau khi hai người rời đi, gò má Bối Doanh Doanh ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, anh lại không nói gì, nắm lấy cổ tay của cô đi về phía ngược lại nơi cầu thang không có người.

Hả?

Anh đẩy cửa thoát hiểm ra, bên trong tối mờ, cô gái nhỏ mờ mịt: "Chúng ta vào đây làm gì..."

Cô vừa dứt lời, eo nhỏ lập tức bị anh ôm lấy, xoay người ép cô lên tường.

Trong hành lang tối, chỉ có ánh sáng trên đỉnh của tòa nhà hành chính bên cạnh bên ngoài được chiếu qua cửa sổ hành lang cầu thang. Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn anh ở trong bóng tối, tim đập thình thịch.

"Cậu làm gì..."

Anh cụp mắt nhìn cô, bàn tay vuốt ve cằm của cô, chậm rãi nói: "Gần đây cậu bận rộn tôi cũng bận rộn, không tìm được thời gian để "bắt nạt" cậu."

Vừa rồi cô bất ngờ chủ động ôm ấp yêu thương, sao anh có thể tiếp tục nhịn được.

Cô sửng sốt, nghe không hiểu ý trong lời của anh, trừng anh: "Cậu còn muốn bắt nạt mình!"

Anh cong môi, cúi người chặn môi của cô ——

"Đúng vậy, bắt nạt cậu như này."

Bối Doanh Doanh hơi hé mắt nhìn anh, cô cảm nhận được anh quen thuộc hôn lên môi cô, lưu loát mở hàm răng của cô, nâng mặt cô lên, không ngừng hôn sâu hơn.

Tất cả mọi người sẽ không ngờ được, Du Hàn bình thường lãnh đạm thờ ơ, lạnh lùng khó đến gần, giờ phút này ở trong hành lang cầu thang chật hẹp, khóa chặt một cô gái nhỏ trong ngực mình, cuồng nhiệt hôn môi cô.