Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 7



Bối Doanh Doanh thấy anh đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó cô lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, gật đầu.

Cô chống tay lên bức tường phía sau, đứng lên một cách khó khăn.

Không ngờ do cô toát quá nhiều mồ hôi nên lòng bàn tay trơn trượt khiến cô suýt chút ngã lăn ra đất, may mà Du Hàn nhanh chóng vươn một tay ra đỡ lấy cô --

Thuận thế ôm cô vào trong ngực.

Đầu cô lập tức áp vào lồng ngực anh, mùi hương mát lạnh trên người anh xộc vào mũi cô.

Đầu óc cô như đông cứng lại, tim đập thình thịch, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhanh chóng đỏ theo.

Du Hàn vẫn đang nắm chặt cổ tay cô không buông, cụp mắt nhìn cô, giọng khàn khàn, hỏi:

"Cậu có thể đi được không?"

Cô buông thõng ánh mắt không dám nhìn anh, mi mắt run rẩy, do dự một lúc mới khẽ gật đầu.

Lúc này anh mới buông tay cô ra.

Du Hàn đi ở phía trước, cô đi theo sau, vì đau nên cô chỉ có thể nhích từng bước nhỏ, nếu không sẽ ngã.

Anh quay đầu nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt, bước chân của anh chậm lại.

Bọn họ quay về phòng họp vừa rồi, chỗ này là nơi hội học sinh thường tổ chức cuộc họp. Du Hàn lấy chìa khóa ra, mở cửa bật đèn, sau đó bảo cô đi vào.

Bối Doanh Doanh tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, cô quay đầu lại thấy Du Hàn để cửa khép hờ, xong cũng đi đến ngồi đối diện cô.

"Cậu... Không quay về lớp à?" Cô khẽ lẩm bẩm.

Du Hàn ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu thản nhiên:

"Bình thường trong phòng họp không có cán bộ thì học sinh không thể tùy tiện ra vào."

"Cảm ơn cậu, làm chậm trễ thời gian của cậu rồi." Cô mấp máy đôi môi khô khốc, lấy bình nước trong cặp ra, nhưng uống được hai ngụm thì hết nước.

Bối Doanh Doanh nuốt cổ họng khô khan một cái, sau một hồi khó chịu, cuối cùng không chịu được lên tiếng gọi người ngồi đối diện: "Gần đây có chỗ lấy nước nóng không?"

Cô nghe Kỷ Diệu nói trường học thường lắp đặt bình đun nước uống nước ở nhiều nơi để học sinh có thể lấy nước.

Du Hàn nhìn cô mấy giây, không nói gì, sau đó anh đứng dậy, cầm lấy bình đựng trước trên bàn của cô đi ra ngoài phòng họp.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng rất xấu hổ, bởi vì cô cứ luôn làm phiền đến anh.

Khoảng hơn một phút sau, anh cầm bình nước ấm trở về, nước mới đun khá nóng. Anh lấy một cái cốc ở trong tủ ra, rửa sạch rồi đổ nước ấm vào cốc, sau đó đưa cho cô.

"Cảm ơn..." Nước vừa được đun sôi còn đang bốc khói. Cô nhẹ nhàng thổi một hơi, thoáng thấy bên cạnh có một chai nước khoáng.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đã ngồi lại chỗ ban nãy.

Toàn bộ quá trình anh không nói câu nào.

Cô còn đang tự hỏi anh đi lấy nước ở đâu mà nhanh vậy, quay đầu lại thấy ngay trước cửa ra vào có một cái máy đun nước nóng.

Anh sợ đun nước nóng quá cô không thể uống ngay được nên chạy đi mua cho cô một chai nước khoáng để pha ra cho nguội bớt...

Ánh mắt của cô gái nhỏ không kiềm chế được nhìn về phía đối diện. Ánh đèn trong phòng rơi khuôn mặt của anh, môi mỏng khẽ cong, cái mũi rất cao và thẳng. Mỗi đường nét trên khuôn mặt anh đều đẹp như được điêu khắc ra, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, để lộ ra cái cổ trắng lạnh.

Có cả sự kiêu kỳ của một cậu học sinh tuổi mới lớn và sự trưởng thành của một người đàn ông.

Cô đang định thu hồi ánh mắt, thì ánh mắt của anh đột ngột di chuyển từ điện thoại lên khuôn mặt cô, và rồi bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó cô thấy --

Anh lần nữa lại đứng lên, đi về phía cô.

Cô cảm thấy có hơi hồi hộp, mặt cũng đỏ cả lên. Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, vờ uống nước che đi vẻ xấu hổ trên mặt, nhưng anh càng lúc càng đến gần, cô hoảng hốt mở miệng: "Vừa rồi mình..."

Cô còn chưa nói hết câu, anh đã đưa điện thoại đang đổ chuông đến trước mặt cô.

"Điện thoại."

"..."

Cô khẽ thở ra một hơi, nhận lấy điện thoại, là Viên Man Hà gọi điện thoại. Bà nói với cô có thể sẽ đến hơi chậm một chút, trên đường kẹt xe, rồi hỏi cụ thể xem cô ngồi ở đâu.

Sau khi cúp điện thoại, cô trả lại điện thoại cho anh.

Hai người tiếp tục đợi trong phòng họp. Bọn họ ngồi cách nhau một cái bàn, không ai nói gì.

Cô nằm sấp lên bàn định chợp mắt một lúc, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bối Sơ Nhan đứng ở ngoài cửa, không khỏi trừng lớn hai mắt ngạc nhiên.

"Chị?"

Bối Sơ Nhan vừa tan học đã nhận được điện thoại của mẹ, nói Bối Doanh Doanh đau bụng không được khỏe. Mẹ nói lát nữa sẽ tự mình đến đón hai người bọn họ, bảo cô ta đi tìm em gái trước.

Cô ta vừa đẩy cửa vào, ánh mắt quét một vòng, rơi trên người Du Hàn, sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt là vẻ không thể tin được, trong lòng bắt đầu nổi gió nổi sóng.

"Sao cậu lại ở đây..."

Du Hàn nhìn thấy cô, sắc mặt lạnh dần, Bối Doanh Doanh trả lời giúp anh, "Vừa rồi họp xong thì em bị đau bụng, đúng lúc gặp được cậu ấy."

Bối Sơ Nhan đè xuống cảm xúc lộn xộn, nhìn về phía em gái mình nói: "Đi thôi, xe của mẹ đang ở bên ngoài."

Cô ta nói xong xoay người rời đi, Bối Doanh Doanh nhanh chóng đứng lên, cầm lấy cặp sách, nói với Du Hàn: "Mình đi trước, hôm nay cảm ơn cậu..."

-

Ở trên xe, hai chị em ngồi phía sau, Viên Man Hà quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, quan tâm hỏi: "Bây giờ vẫn còn đau lắm hả con?"

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ..."

"Con đợi mẹ đưa Nhan Nhan về nhà rồi mẹ đưa con đi bệnh viện khám nhé."

Bối Sơ Nhan cười cười, dịu dàng nói: "Không sao đâu mẹ, đi bệnh viện khám cho em gái trước đi ạ. Hôm nay con không có nhiều bài tập."

"Được, Nhan Nhân thật là ngoan. Vậy chúng ta đi bệnh viện trước."

Trên đường đi, Bối Sơ Nhan nói với Viên Man Hà: "Thứ bảy tuần này là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, con muốn mời mẹ và bố cùng đến xem con diễn thuyết tiếng Anh, có được không ạ?"

Năm học lớp mười cô ta đã tham gia một lần và đạt giải nhất nên lần này cô ta muốn thử sức mình một lần nữa. Nhà trường nói có thể mời bố mẹ đến trường, xem con mình thi đấu.

Viên Man Hà cười cười, "Được chứ, mẹ và bố con sẽ sắp xếp một chút. Ông ấy biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Bối Sơ Nhan nhếch môi, "Đó là tất nhiên rồi, con vẫn luôn là niềm tự hào của bố mà."

Bối Doanh Doanh cúi đầu, không nói một lời, Viên Man Hà hỏi cô: "Doanh Doanh có muốn tham gia tranh tài một chút không, coi như rèn luyện bản thân?"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng, chị gái ở bên cạnh đã cướp lời: "Mẹ à, đừng làm khó Doanh Doanh, bắt em ấy làm chuyện em ấy không biết."

Mẹ chỉ cười cười, không nói nữa, cô gái nhỏ chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng chạy thoáng qua bên ngoài, môi khẽ mím lại.

-

Thời gian trôi qua, công việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường cũng đang tất bật.

Vào sáng thứ bảy, buổi tổng duyệt cuối cùng của cuộc thi hùng biện ở trường, Bối Doanh Doanh cùng các bạn khác trong tổ tiếp đãi cũng đã đến nơi tổ chức cuộc thi.

Tiêu Tử Mặc đến từ rất sớm, cậu ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh, tiến lên chào hỏi: "Hey, ăn sáng chưa?" Nam sinh cười cười, "Sáng nay mình mang rất nhiều bánh mì nướng, muốn chia cho cậu một chút."

"Không cần đâu, cảm ơn..."

"Wow, cậu chê bữa sáng của mình."

Cô sửng sốt, vội vàng xua tay giải thích, cậu ta cười cười, dùng cuộn giấy trong tay gõ vào đầu cô, hạ giọng nói: "Có ai từng nói với cậu chưa, đùa cậu rất vui đó?"

Anh chớp chớp mắt, sau đó đi qua chỗ khác làm việc để lại cô gái nhỏ đang sửng sốt.

-

Buổi chiều, phần thi hùng biện đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, học sinh và phụ huynh đến xem cuộc thi lần lượt vào địa điểm tổ chức.

Bối Doanh Doanh đứng ở ngoài cửa làm việc tiếp đón khách của mình, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi mình: "Doanh Doanh —— "

Cô quay đầu lại, thấy Viên Man Hà khoác tay Bối Hồng đi tới, hôm nay hai người bọn họ đều ăn mặc rất chỉnh tề.

"Mẹ, bố."

Bối Hồng lạnh nhạt gật đầu, "Chị con đâu?"

"Chị ấy đang ở bên trong ạ, con dẫn bố mẹ tìm chỗ ngồi."

Ba người đi vào trong hội trường, Bối Sơ Nhan đang ngồi ở vị trí của mình thấy bọn họ đến, cô ta vội vàng chạy xuống, vui mừng ôm lấy Bối Hồng và Viên Man Hà: "Cảm ơn bố mẹ đã đến xem con."

"Hôm nay Nhan Nhan thật xinh đẹp."

Bối Sơ Nhan khoác tay bố mẹ, lôi kéo bọn họ đi vào trong, Bối Doanh Doanh chậm rãi thu tầm mắt lại, tiếp tục đi làm việc của mình.

Một lúc sau, phần thi hùng biện chính thức bắt đầu, phần thi của Bối Sơ Nhan là xếp thứ ba từ dưới lên, hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt xinh xắn, dịu dàng và ngọt ngào, thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi đứng trên sân khấu.

Bối Sơ Nhan mở miệng, lưu loát nói từng câu tiếng Anh tiêu chuẩn, giọng trầm bổng du dương, ngôn ngữ cơ thể cũng rất phong phú.

Bối Doanh Doanh đứng bên trái sân khấu, nhìn chị mình thuyết trình, càng xem càng ngẩn người.

Mấy phút sau, tiếng vỗ tay không ngớt bên tai kéo Bối Doanh Doanh trở về với hiện thực.

Bên dưới sân khấu có mấy người đang điên cuồng hô "Nữ thần". Bối Sơ Nhan mỉm cười cúi đầu chào mọi người, giờ phút này Bối Sơ Nhan rất chói mắt, như một ngôi sao sáng chiếm hết ánh mắt của mọi người.

Dưới sân kháu, Bối Hồng và Viên Man Hà nhìn con gái của mình, trên gương mặt của họ đều đang nở nụ cười tự hào. Bối Sơ Nhan đi xuống sân khấu, Bối Hồng đứng lên ôm con gái.

Bối Doanh Doanh nhìn Bối Sơ Nhan ưu tú hơn cô gấp một trăm lần, trong lòng chợt trào lên một nỗi buồn.

Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, nếu như có ai không biết quan hệ của bọn họ, sẽ có rất ít người nghĩ cô và Bối Sơ Nhan là hai chị em ruột. Cô còn nhớ năm nào có người thân họ hàng đến nhà làm khách, Bối Sơ Nhan đứng hát múa trước mặt mọi người, giọng nói ngọt ngào khiến người ta yêu thích không thôi, mà cô chỉ yên lặng ngồi một bên, không nói được gì.

Thậm chí có người còn cho rằng cô mắc chứng trầm cảm, khuyên Viên Man Hà đưa cô đi bệnh viện.

Vẻ ngoài cộng với sự thiên vị của người thân bên cạnh dành cho chị gái như một vòng luẩn quẩn bế tắc, khiến cô ngày càng khép kín hơn.

Và vết thương ở tai là cọng rơm cuối cùng khiến cô hoàn toàn bị suy sụp.

Cô vẫn nhớ có một lần cô lén nghe được lời bàn tán của người khác: "Man Hà cũng rất đáng thương, lúc đầu định sinh con trai, không ngờ sinh ra một đứa con gái, đã thế lại còn tàn tật, haiz vô dụng..."

Trong mắt người ngoài, cô là một phế phẩm dư thừa trong gia đình này.

Bối Doanh Doanh cụp mắt, lau nước mắt rồi lặng lẽ bước ra từ cửa sau của hội trường, thoát khỏi bầu không khí bị đè nén này.

Mặt trời ở đường chân trời bắt đầu buông xuống, những đám mây nhuộm ánh chiều đỏ lấp ló sau những dãy núi nhấp nhô.

Cô bước ra ngoài, đi qua trước một tòa nhà đang xây dựng. Cô vẫn đang cúi đầu không nghe thấy phía trước có công nhân đang nổ máy động cơ chạy về phía cô. Người công nhân có ấn kèn mấy lần nhưng cô vẫn còn đang thất thần.

Khi cô phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt đồng tử co rút lại, nhưng một giây sau đó cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Cô bị kéo sang một bên, chiếc xe máy gần như lướt qua người cô, nhịp tim cô đập thình thịch. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng của Du Hàn đập vào mắt cô.

Từ lúc ở trong hội trường, Du Hàn đã chú ý đến cô, lúc anh thấy cô nhìn Bối Sơ Nhan đến thất thần, anh đã đoán được đại khái cô bị làm sao.

Không biết vì sao, khi thấy cô đi ra ngoài, anh lại đi theo cô.

Và rồi anh thấy được cảnh tượng này.

"Du Hàn..." Đầu của cô tựa trong lòng anh, nhịp tim đập lệch một nhịp.

Anh cụp mắt nhìn cô, lông mày nhíu lại, nhỏ giọng nói:

"Đồ ngốc."

Sau đó anh buông lỏng tay, cô gái nhỏ lùi lại một bước, đầu ngón tay bấu chặt vạt áo, có chút không biết phải làm sao: "Cậu… sao cậu lại ở đây..."

Du Hàn nhìn đồng hồ trên tay, trầm giọng hỏi: "Giờ này công việc của cậu kết thúc rồi à? Ở đây đi dạo, lại còn thất thần?"

Cô cắn môi, buồn rầu nói: "Xin lỗi." Mặc dù cô đã làm xong nhiệm vụ của mình, nhưng dù sao thì cuộc thi hùng biện vẫn chưa kết thúc.

Du Hàn nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô gái nhỏ, thu lại cảm xúc, chầm chậm nói:

"Trở về đi."

Anh quay người rời đi, cô lập tức đuổi theo. Cô yên lặng đi bên cạnh anh. Một lúc sau, nam sinh vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng:

"Đừng để mấy chuyện không quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi lại ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của cậu."

Bối Doanh Doanh sửng sốt mấy giây, mặc dù không biết vì sao anh muốn nói những lời này với cô, nhưng lời này của anh vẫn đâm vào tim cô.

Cô gật đầu, sau đó ngập ngừng vài giây rồi nhẹ giọng hỏi: "Du Hàn, nếu như những người bên cạnh luôn so sánh cậu với một người khác… Cậu sẽ làm thế nào?"

Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang cúi thấp đầu xuống, mấy giây sau mới dời ánh mắt, nhìn về phía trước.

"Vậy thì phải trở nên mạnh mẽ hơn, giẫm những người khinh thường tôi ở dưới chân."

-

Vì lễ kỷ niệm thành lập trường, nên trong phòng triển lãm ở hội trường được trang trí rất nhiều tư liệu video và hình ảnh, nói về sáu mươi năm thành lập trường Trung học phổ thông Lâm Cao đến nay. Hôm nay, có rất nhiều khách mời từ các các trường đại học và các quan chức chính quyền thành phố đã đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường.

Trước đó Bối Sơ Nhan có nhận được thông báo của giáo viên, hôm nay sau khi cuộc thi hùng biện kết thúc, tất cả các học sinh ưu tú sẽ đi theo đoàn đại biểu đi tham quan trường, giao lưu với các thầy cô giáo và học sinh các trường khác.

Cùng đi với nhóm học sinh ưu tú có cả toàn thể cán bộ trong hội học sinh.

Nhưng giáo viên có bí mật nói với cô ta, vì cô ta là người có vẻ bề ngoài và khí chất tốt nhất, nên cô ta được giao cho nhiệm vụ quan trọng nhất. Một lát nữa khi đoàn đại biểu đi tham quan, cô ta sẽ là người kể về lịch sử trường cho khách mời nghe.

Đây là một cơ hội hiếm có, các lãnh đạo của trường đều có mặt ở đó, sự thể hiện xuất sắc của cô sẽ đại diện cho trường.

Sau khi tập trung thành một nhóm người đông đúc, họ chờ đợi trong phòng triển lãm, một số cán bộ của hội sinh viên nhìn thấy Bối Sơ Nhan đến, nhiệt tình tiến lên chào hỏi cô ta:

"Hội trưởng Bối, vừa rồi bọn em đều nghe chị thuyết trình, tuyệt lắm á."

"Đúng ạ, rất lâu rồi không gặp chị, bọn em rất nhớ chị."

Bối Sơ Nhan là cựu hội trưởng hội học sinh, những người này đều do cô ta bổ nhiệm.

Bối Sơ Nhân cười cười, ánh mắt rơi trên người Du Hàn đang im lặng không nói gì, cố gắng đè xuống cảm xúc của bản thân.

Du Hàn ghét cô ta thì đã sao?

Bối Sơ Nhan nghĩ đến biểu hiện xuất sắc của bản thân, kiêu ngạo hất cằm.

Sau một hồi mong ngóng, cuối cùng nhóm học sinh cũng nhìn thấy thư ký hiệu trưởng dẫn một lượng lớn người từ ngoài cửa đi vào.

Đám học sinh nhao nhao đứng dậy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng bọn họ không ngờ--

Có cả những vị khách nước ngoài đến tham quan trong chuyến đi này.

Bối Sơ Nhan không biết những người nước ngoài này là ai, chỉ thấy thầy hiệu trưởng thỉnh thoảng nói chuyện với bọn họ, trên mặt đều là ý cười.

Giáo viên cũng không nhận được tin tức có người nước ngoài đến, sửng sốt một chút rồi nhỏ giọng dặn dò Bối Sơ Nhan:

"Một lúc nữa tốt nhất nên giao tiếp với họ bằng tiếng Anh, em làm được không?"

"A..." Bối Sơ Nhan sửng sốt, cô ta hoàn toàn không chuẩn bị trước cái này!

Giáo viên vỗ vai cô ta, cười cười: "Vừa rồi ở trên sân khấu, em nói tiếng Anh giỏi như vậy. Cô tin vào thực lực của em." Trong lòng của tất cả mọi người, Bối Sơ Nhan là người toàn năng.

Giờ phút này Bối Sơ Nhan cảm thấy sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, đầu óc trống rỗng.

Khi đoàn học sinh đến gặp lãnh đạo nhà trường, Bối Sơ Nhan chào đón bọn họ với tư cách đại diện. Phần phát biểu khai mạc được chuẩn bị trước nên cô ta nói rất trôi chảy, nhưng khi bắt tay các vị khách nước ngoài, cô ta chỉ nói được vài câu chào hỏi đơn giản, khi bắt đầu nói chuyện sâu hơn, cuộc đối thoại của bọn họ bị nghẽn lại.

Mất cả một lúc vẫn chưa đối đáp nổi hai câu.

Đôi khi, học tốt tiếng Anh và giao tiếp trôi chảy với người nước ngoài là hai việc khác nhau.

Ban lãnh đạo trường và giáo viên đứng bên cạnh chỉ có thể cười xấu hổ: "Đi thôi, chúng ta vào bên trong từ từ tham quan."

Trong số họ có một người đàn ông người nước ngoài tên Jack, ông ta đang ôm một bé gái tóc vàng mắt xanh, khoảng bốn, năm tuổi, là con gái của ông ta. Hai bố con họ đến tham quan phòng triển lãm, Bối Sơ Nhan chịu trách nhiệm đối thoại và trao đổi với bọn họ.

Ông ta hỏi Bối Sơ Nhan về lịch sử của trường, nhưng biểu cảm của cô ta trở nên cứng đờ sau khi nghe câu hỏi.

"Sorry... pardon?"

[Xin lỗi... Cái gì ạ?]

"I wonder why schools were rebuilt at that time."

[Tôi tự hỏi tại sao nhiều trường học được tái xây dựng lại vào thời điểm đó.]

"Hmm... because... there was a flood in the school that year, and, and..."

[Ừm... bởi vì... Năm đó trường học có một trận lụt, và...]

Jack nghe xong vẫn không hiểu lắm, sau đó ông mỉm cười, hiểu được khó khăn của cô học sinh này, cuối cùng ông ta gọi người phiên dịch của mình đi lên với bọn họ.

Nhóm học sinh ưu tú và cán bộ trong hội học sinh chứng kiến cảnh này khiến Bối Sơ Nhan cực kỳ xấu hổ.

Cô ta là người vừa rồi tỏa sáng trên sân khấu, giờ phút này thật sự rất mất mặt.

Lãnh đạo trường nhìn thấy biểu hiện này của Bối Sơ Nhan, trên mặt đã lộ ra vẻ không hài lòng, liên lụy đến giáo viên của cô ta cũng phải chịu xui xẻo.

Bọn họ tiếp tục đi tham quan, lúc này con gái của Jack nhìn một vòng phòng triển lãm rộng lớn, giống như khám phá ra một thế giới mới.

Sau đó, cô bé chợt nhìn thấy một quả địa cầu 3D to lớn trước mặt, nghịch ngợm hất tay bố ra chạy về phía trước, Jack gọi cô bé: "Alisa——"

Không ngờ Alisa đã chạy quá nhanh và vô tình trượt chân ngã xuống đất.

Bất ngờ hơn là dưới ánh mắt của mọi người, một cô gái chạy tới đỡ cô bé dậy.

"How are you? Does it hurt?"

[Em có sao không? Có đau không?]

Bối Doanh Doanh ngồi xổm trước mặt cô bé, dịu dàng hỏi.

Bối Sơ Nhan nhìn thấy ở phía xa Bối Doanh Doanh đột nhiên xuất hiện, như có cái gì đó gõ một cái thật mạnh vào đầu cô ta, khiến cô ta choáng váng.

Sao con bé đó lại xuất hiện ở đây?

Có nhiều người ở đây nghe thấy giọng nói của Bối Doanh Doanh, hai mắt phát sáng: "Wow, tiếng anh của cậu ấy chuẩn thật đấy."