Ngoan, Hôn Một Chút Thôi

Chương 10



29.

Ngày hôm sau, anh nhắn cho tôi một tin WeChat, sau đó lại không thể liên lạc được.

[Chia tay đi, tôi mệt rồi.]

Chỉ sáu chữ vô cùng đơn giản đã đem tình cảm hai tháng nay của chúng tôi quy kết thành "mệt mỏi".

Sau đó, tôi cũng không tìm được anh nữa.

Điện thoại không nghe, WeChat không trả lời.

Một thời gian sau, tôi nghe nói anh đi tham gia tuyển tú, bị nhốt lại để huấn luyện, cho nên không thể liên lạc được.

Hình phạt của anh cũng được đưa ra.

Đình chỉ chờ xem xét.

Về đoạn cảm tình này, tôi điên cuồng, thống khổ, giờ đây lại bất lực...

Cuối cùng tất cả những cảm xúc đó đều hóa thành tôi ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm việc điên cuồng không kể ngày đêm.

Không muốn đi ra ngoài, chỉ một mình đơn độc đi tới đi lui giữa hai con đường về phòng và phòng thí nghiệm, chỉ một mình đơn độc, cái gì cũng không nói, nhét tai nghe vào tai, không muốn nghe bất cứ thanh âm gì.

Cảm giác đỉnh đầu có thứ gì đó chạm tới, tôi ngừng lại, đột nhiên quay đầu, nghĩ tới chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy anh.

Nhưng mà sự thật là, tôi gỡ mảnh lá cây rơi ở trên đầu xuống, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.

Cối cùng, tôi dùng mảnh lá cây đó làm thẻ kẹp sách.

Mỗi một mảnh kẹp sách đó, đều đại diện cho việc tôi quay đầu muốn tìm bóng dáng của anh.

Sau đó mảnh kẹp sách càng ngày càng ít dần, tôi đột nhiên phát hiện ra, tôi dường như, đã dần dần quên mất anh.

Buổi chiều ngày hôm đó, tôi ôm chồng sách ngồi trong phòng ngủ khóc đến không thở được, cuối cùng cũng nhìn thấy anh.

Ở trên TV.

Anh xuất đạo dưới danh nghĩa một nhóm nhạc nam, anh đứng ở vị trí chính giữa, vẫn chói mắt như vậy.

Tôi nhất định là rất nhớ anh, nhớ tới mức có thể ôm video xuất đạo của anh xem đi xem lại hàng chục lần.

Một thời gian ngắn sau đó, nhiệt độ lưu lượng của anh tăng lên rất cao.

Lưu lượng tăng cao, nhận được rất nhiều sự quan tâm yêu thích từ mọi người, ai ai cũng nhiệt tình hô hào gọi anh là em trai quốc dân.

Tôi đọc bình luận, càng ngày càng cảm thấy tức giận.

Tôi hình như đang ghen tị.

Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, dường như tôi chẳng có tư cách gì để mà ghen, tôi chia tay với anh rồi, tôi còn có tư cách gì nữa chứ?

Tôi tức giận tắt điện thoại, đi vào trong tàu điện ngầm.

Vừa quay đầu, tôi liền nhìn thấy anh.

Chẳng qua lúc này, anh là tấm poster được dán ở trên đoàn tàu.

Không nghĩ tới, tôi lại bị đám người chen chúc đẩy tới trong ngực anh.

Giờ khắc này, anh cách tôi thật gần, nhưng mà, cũng rất xa.

Tôi phát ngốc, ở bên cạnh anh cho tới trạm cuối tàu điện ngầm, lúc này tôi mới ý thức được, anh thật sự nổi tiếng, mà chúng tôi lại thật sự không còn cơ hội nữa rồi.

Một năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Tôi đổi một thầy giáo hướng dẫn mới, làm hạng mục mới, còn nhận được giải thưởng, thuận lợi tốt nghiệp.

Mà Trình Tuấn, bởi vì bị bệnh tâm thần mà bị cho thôi học.

Hắn học để lấy bằng tiến sĩ, nhưng giờ thậm chí còn chưa đạt được thành tựu gì đã phải nghỉ học, cuối cùng chỉ có thể lấy được tấm bằng cử nhân đại học.

Thầy giáo hướng dẫn cũ của tôi, bởi vì tuổi tác đã cao, lại bởi vì chuyện này mà mất đi một hạng mục lớn, tính tình càng ngày càng táo bạo, nghe nói tất cả nghiên cứu sinh đều đang bắt đầu phản đối lại ông ta.

Những chuyện này dường như rất quan trọng, lại giống như chẳng có gì quan trọng.

Tôi giống như là nghe câu chuyện xưa của người khác, trong lòng trừ cảm thán ra thì cũng chẳng còn cảm xúc gì.

Tốt nghiệp xong, tôi đi tới thành phố nơi Hạ Thiên đang làm việc.

Tôi thừa nhận, tôi có chút tư tâm không bỏ, nhưng lại hiểu rõ, chúng tôi không có khả năng.

Cho nên cũng không có làm gì cả.

Tôi chỉ đứng cách một màn hình nhìn anh, cảm giác được ở cùng một thành phố với anh, nhìn chung một bầu trời, coi như đó là sự thỏa mãn nho nhỏ cho bản thân.

Vào ngày thứ năm, công ty báo cho tôi cần điền số tài khoản ngân hàng để chuyển tiền lương.

Tôi lục trong túi xách của mình, phát hiện trong đó có rất nhiều thẻ ngân hàng không còn dùng tới, vì để bớt phiền phức, tôi liền tới ngân hàng để hủy thẻ.

Nhân viên ở quầy hỏi tôi: "Trong thẻ còn có tiền, cô có muốn chuyển sang thẻ mới không?"

Tôi ngẩn ra.

Tấm thẻ kia là tấm thẻ tôi dùng để nhận học bổng ở trường.

Lúc ấy tôi còn yêu đương với Hạ Thiên, cho nên đã để dành mấy ngàn tiền học bổng cho anh.

Anh hẳn là đã tiêu hết tiền rồi đi, chắc cũng chỉ còn dư lại có vài đồng.

"Chuyển qua thẻ mới đi." Tôi thuận miệng nói.

"Được." Nhân viên trước quầy xử lý thủ tục xong, đưa danh sách cho tôi để ký tên.

Tôi trực tiếp ký luôn, nhưng đột nhiên ánh mắt lại liếc qua số liệu trên danh sách.

"Đây là số dư tài khoản?"

"Dạ phải."

"20 vạn?" Nụ cười tôi cứng lại, "Có nhầm không?"

"Không nhầm đâu ạ... số dư của cô còn lại là số này." Nhân viên đã có chút mất kiên nhẫn.

"Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..." Tôi không muốn có hiểu lầm gì cho nên liền hỏi lại.

"Tôi đã kiểm tra kĩ rồi ạ, số dư của cô còn thừa là số này, chúng tôi không thể làm ra sai số lớn tới vậy được đâu. Còn có, thẻ cô có bao nhiêu tiền mà cô cũng không biết sao?"

"Thẻ này, tôi đã không dùng từ lâu rồi, không có ai chuyển tiền cho tôi thì sao có thể có 20 vạn chứ."

Tôi không biết nên nói gì.

Mẹ tôi không thể nào chuyển cho tôi nhiều như vậy được, bình thường nhiều nhất cũng chỉ cho tôi có mấy nghìn.

Nhân viên cũng không biết nói gì.

"Chờ chút, tôi sao kê hóa đơn cho cô."

Cô ấy tra xét một chốc, lại nói: "Đây phải không?"

Nói xong, cô ấy đưa cho tôi một bản sao kê.

Tháng nào cũng là 0, chỉ có một tháng được ghi chép là có một số tiền 20 vạn chuyển vào tài khoản của tôi.

Tôi nhìn bản ghi chép giao dịch, cũng cảm thấy bối rối.

Nhưng mà nhân viên trước quầy đã hết kiên nhẫn.

Bảo tôi tự xem đi, sau đó liền gọi người tiếp theo vào.

Tôi ngồi trong sảnh lớn của ngân hàng, cố gắng nhớ lại, nhưng làm cách nào cũng không nhớ nổi là ai đã chuyển khoản cho tôi.

Cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên ngày chuyển khoản: "2021/01/09 24:00"

Lòng tôi run lên.

Đó là ngày tôi không thể nào quên được.

Chính là tối ngày tôi gặp Hạ Thiên lần cuối cùng.

Sao tôi có thể quên chứ?

Đêm đó qua đi, anh liền hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

Tiền này, chẳng lẽ... là anh chuyển cho tôi?

Cho nên, tối hôm đó, anh đã sớm muốn chia tay.

Chờ tôi về phòng ngủ rồi liền chuyển khoản cho tôi, ngày hôm sau liền nói chia tay, sau đó hoàn toàn biến mất?

Chia tay còn trả lại phí chia tay, anh đúng là chu toàn.

Tôi về nhà, cả người lại rầu rĩ không vui.

Tôi nghĩ không thông, hai tháng đó, tình cảm của tôi và anh đều là giả sao?

Anh cứ như vậy rời đi, không cho tôi một lời giải thích, mặc cho tôi khó chịu, mặc cho cảm xúc của tôi điên loạn, anh cũng mặc kệ không hỏi tới.

Đến cuối cùng, còn dùng tiền làm nhục tôi?

Tôi cảm thấy, mình đúng là nực cười.

30.

Cuối tuần, tôi nằm cả ngày ở nhà.

Vốn là muốn tiêu tan mọi chuyện, nhưng làm cách nào cũng không tiêu tan được.

Tôi lại lên Weibo, vào siêu thoại theo dõi mọi động thái của anh.

Càng biết nhiều, tôi càng cảm thấy phiền.

Tuần mới vừa tới, đám đồng nghiệp trong văn phòng liền tụ lại một chỗ tám chuyện giới giải trí.

Nghe được tên của Hạ Thiên, tôi nhịn không được dừng chân lại.

"Sập phòng, sập phòng hoàn toàn rồi."

"Em trai quốc dân thế mà lại là kẻ bạo lực học đường."

Nghe thấy thế, tôi hít sâu một hơi.

Tuy rằng lời đồn không hay về Hạ Thiên có rất nhiều, nhưng mà đã qua lâu như vậy rồi, nghe được tin đồn như vậy, tôi vẫn nhịn không được mà muốn làm sáng tỏ thay anh.

"Mấy chuyện này đều viết bừa mà thôi, không thể tin hoàn toàn được. Trước kia tôi học chung trường với anh ấy, có rất nhiều lời đồn của anh ấy đều là giả."

"Chung trường? Bạn học sao?"

"Trời ơi!"

Văn phòng lập tức bùng nổ.

Một đám người dán tới bên cạnh tôi, như là phát hiện ra lục địa mới.

"Vậy chuyện hắn đánh một vị bác sĩ tới mức người ta bị bệnh tâm lý luôn, việc này cô biết không?"

"Đúng thế, vị bác sĩ kia còn bị đuổi học nữa, cuối cùng cũng chỉ lấy được tấm bằng đại học chính quy."

"Thảm thật."

Tôi!!!!!

Tôi khiếp sợ không nói nên lời.

Sao chuyện này lại được truyền ra, tại sao nó lại bị đồn thành như vậy?

"Đây không phải thật." Tôi nói.

"Trên mạng đều đã tiét lộ tên và nghề nghiệp của nạn nhân kìa, còn không phải thật?"

"Xem người không thể xem tướng được, dù sao thì Internet cũng có trí nhớ."

"Nghệ sĩ bây giờ thất đức thật đó, không xứng làm người nổi tiếng chút nào."

"Những người như vậy sẽ chỉ làm gương xấu cho mấy em nhỏ thôi."

"Hắn chắc là không trở mình được nữa đâu, bây giờ trên mạng đều bùng nổ rồi, công ty hắn cũng không ra văn bản đáp lại nữa."

...

Tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhanh chóng lấy điện thoại ra, quả nhiên việc này đã bạo đỏ ở trên mạng, muốn cũng không vãn hồi được nữa.

Trên mạng đều là tin tức: "Hạ Thiên, mau cút ra khỏi giới giải trí!"

Tôi không biết vì sao chuyện kia lại truyền ra nữa.

Càng không nghĩ tới, chuyện đó lại tạo thành ảnh hưởng tới lớn sự nghiệp của anh tới vậy.

Tôi chịu không nổi, liền đi bình luận ở dưới bài viết nói đây không phải sự thật.

Kết quả, chưa tới một phút đồng hồ đã bị hàng trăm lượt bình luận trả lời dìm xuống.

[Đúng là fan não tàn.]

[Đến nước này rồi mà còn bênh idol được.]

[Cô dám ủng hộ hắn như vậy hả, cô muốn bị đánh? Đánh tới nỗi bị đuổi học?]

...

Không ai chịu nghe tôi nói chuyện, trừ chửi rủa ra thì chỉ có châm chọc.

Tôi nhịn không được, lập tức thoát khỏi tài khoản.

Đi làm cả một ngày, đầu óc cứ ong ong.

Buổi tối tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Thanh âm kia... là mẹ anh.

Tôi có chút kinh ngạc.

"Có thể gặp mặt không?" Bà ta đi thẳng vào vấn đề.

Tôi không biết làm cách nào bà ta có số của tôi.

Nhưng tôi có dự cảm, hẳn là có liên quan tới chuyện xảy ra ở trên mạng.

"Được."

Tôi tới quán cafe đã được hẹn trước.

Đã rất lâu rồi chưa gặp Hạ Thiên, tôi ở nhà khẩn trương bối rối thay hơn mười bộ quần áo, cuối cùng khi tới lại chỉ có đám người của mẹ anh.

Duy nhất chỉ không có anh.

"Cô là Đường Mật đúng không?" Vành mắt mẹ anh đen xì.

Xem ra là bởi vì chuyện này mà thức đêm không ít.

"Chào dì." Tôi run run ngồi xuống.

"Là thế này, chuyện trên mạng cô cũng thấy rồi đúng không?"

"Thấy ạ."

"Hạ Thiên bởi vì chuyện này mà bị cả mạng xã hội mạt sát, cảm xúc không tốt lắm, trạng thái hiện tại rất kém, người làm cha làm mẹ như tôi vô cùng lo lắng cho trạng thái của hắn, chuyện kia, cô là đương sự, cô hẳn là rõ ràng sự thật là thế nào. Chuyện kia xảy ra hết thảy đều là do cô, hắn vì cô nên mới xuất đầu, nhất thời xúc động nên mới đi đánh người."

"Anh ấy... có khỏe không ạ?" Nghe được trạng thái anh không tốt, lòng tôi đau thắt lại.

"Ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vì sợ bị chụp ảnh cho nên không tiện ra gặp cô, hy vọng cô hiểu cho."

"Cháu hiểu." Tôi nhanh chóng nói, "Dì, chỉ cần có thể giúp anh ấy, cháu nguyện ý phối hợp."

"..." Mẹ anh đại khái là không đoán được tôi lại đồng ý nhanh như vậy, sửng sốt một giây.

"Vị này là luật sư, còn vị này là nhân viên làm bên phòng quan hệ công chúng." Bà ta dừng một chút, "Thật ra, chúng tôi chỉ hy vọng cô giúp hắn đem chuyện kia làm rõ, như vậy mới có thể chuyển mình."

"Làm... làm rõ thế nào?" Tôi ngây ra.

Tôi nguyện ý giúp Hạ Thiên, nhưng mà, tôi có hơi sợ.

Không phải là sợ hãi không dám nói rõ sự thật, mà là sợ, cả mạng xã hội đang điên cuồng như vậy, sẽ không có ai nghe tôi nói, ngược lại còn bạo lực mạng với tôi.

"Cô Đường, xin chào, theo chúng tôi hiểu biết tình hình thì lúc ấy anh Hạ và cô đang trong quan hệ yêu đương, cô đã nói với anh ấy cô gặp biến thái trong trường, tên biến thái kia theo dõi cô, làm ra hành vi quấy rối với cô, thậm chí là còn chụp lén, lúc đó anh Hạ xuất phát từ tâm tư muốn bảo vệ cô cho nên mới đánh tên biến thái kia, mà tên biến thái đó chính là vị bác sĩ bị cho thôi học kia." Luật sư chậm rãi nói lại cho tôi biết toàn bộ sự việc.

Tôi nghe lại ngây ra.

"Chụp lén? Chụp lén gì cơ?" Tôi chưa bao giờ nghe tới chuyện này.

"Ảnh chụp cuộc sống thường ngày của cô, đi ngủ, đi trên đường, ăn cơm, thậm chí... còn có ảnh đi vệ sinh." Mẹ anh giải thích, "Lúc ấy Hạ Thiên đi tìm Trình Tuấn kia, còn ghi âm lại cuộc hội thoại, đồng thời thu được bằng chứng tin nhắn chứng minh hắn là kẻ biến thái, có điều Trình Tuấn lại nói với hắn, gã có hình chụp của cô, Hạ Thiên mà báo cáo gã thì gã sẽ tung ảnh chụp lên trên mạng, cho nên Hạ Thiên không dám đi báo cảnh sát, chỉ đánh gã một trận, thậm chí lúc ghi chép ở sở cảnh sát cũng cố ý ém đi chuyện này."

"..." Đại não tôi trong chốc lát liền trống rỗng.

Thật đáng sợ, tôi chưa bao giờ biết bản thân bị chụp ảnh, ảnh chụp... còn là loại hình ảnh nhạy cảm đó nữa.

Tôi không dám tưởng tượng nếu mà những bức ảnh đó bị công khai trên mạng thì tôi sẽ sống thế nào nữa.

Tôi không biết vì sao anh lại vì bảo vệ tôi mà bị đánh, tình nguyện bị Trình Tuấn uy hiếp cũng không dám hầnh động thiếu suy nghĩ.

"Lúc đó Hạ Thiên khóc gọi điện thoại cầu xin tôi, cầu xin tôi giúp hắn giúp cô đổi thầy giáo hướng dẫn khác, cầu xin tôi bảo vệ cô, tôi mắng hắn ngốc, tự bản thân mình còn khó bảo toàn mà còn muốn bảo vệ cô. Con trai tôi sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên nó cầu xin tôi, thế mà lại là vì cô."

"Tôi đồng ý, với điều kiện hắn phải vào giới giải trí, chia tay với cô là do hắn tự nguyện, hắn cũng hiểu được, đã vào giới giải trí thì không thể liên lụy tới cô. Thật ra là sợ cô bị liên lụy, bị cư dân mạng mắng chửi đi."

Mẹ anh nói tới đây, thở dài một hơi.

"Dì, chuyện chia tay cháu không trách anh ấy, là cháu liên lụy anh ấy, dì muốn cháu làm gì cũng được." Tôi đột nhiên nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Sao phải rối rắm chuyện anh có yêu tôi hay không, rồi lại vì cái gì mà chia tay không cho tôi một lời giải thích chứ.

Anh rõ ràng ngoài miệng nói không yêu, nhưng tất cả mọi chuyện đều muốn bảo vệ tôi.

Tôi không thể ích kỷ như vậy được.

"Tôi cảm ơn cô trước, lúc này hắn không muốn cô ra mặt, rất khó có thể vãn hồi, hắn đi tới bước này rất không dễ dàng gì."

"Cháu biết."

"Bên tôi muốn thương lượng, phòng quan hệ công chúng sẽ viết một bài đăng thông báo ra tất cả những nguyên nhân kết quả của sự việc năm đó, viết theo đúng sự thật, đoàn đội luật sư cũng sẽ xử lý những bịa đặt trên mạng xã hội, cũng sẽ báo với bên cảnh sát."

"Được ạ."

"Cô trước cũng đừng gấp gáp trả lời lại, cô phải lo lắng cho bản thân xem có nên tiếp nhận được việc công khai chuyện này lên mạng xã hội hay không, chuyện này liệu có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô hay không?"

"Cháu biết, nhưng cháu là nguyên nhân của mọi việc, cùng lắm thì cháu đổi nơi khác sống." Tôi khẽ cắn môi, vẫn kiên trì nói.

Mẹ anh nhìn tôi chăm chú, cảm kích không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đứa trẻ ngoan."

Sau đó phòng quan hệ công chúng liền bắt đầu soạn văn bản, có những chỗ chi tiết sẽ liên lạc với tôi để chứng thực.

31.

Buổi tối 8 giờ, văn bản đã được soạn xong, dưới sự đồng ý của tôi, nó được đăng từ tài khoản phòng làm việc của Hạ Thiên, còn che lại thông tin của tôi.

Trong nháy mắt khi nó được đăng lên, tôi ngồi ở tại chỗ, mồ hôi lạnh ứa ra.

Tưởng tượng tới việc đập vào mặt là những bình luận chửi rủa, tôi sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Kết quả đăng lên chưa được ba giây đã bị xóa bài.

"Chuyện này là sao?" Mẹ anh hỏi nhân viên làm việc.

"Bài post bị người xóa rồi." Nhân viên công tác cũng ngơ ra.

Giây tiếp theo, một cuộc điện thoại gọi tới đây.

Tôi thấy màn hình mẹ anh hiển thị: "Con trai"

Tôi kinh ngạc.

"Alo." Mẹ anh ấn nghe.

"Ai cho bà đăng mấy cái kia!" Anh rít lên trong điện thoại.

"Là con xóa?" Mẹ anh phản ứng lại, "Đó là biện pháp duy nhất rồi, con trai, con phải nghe mẹ."

"Không được đăng, bà dám đăng, tôi sẽ công khai rời khỏi giới giải trí." Thanh âm anh nghe được là vô cùng tức giận.

"Con!" Mẹ anh cũng tức giận không chịu được.

"Cô ấy ở đó? Đưa điện thoại cho cô ấy."

Nghe thấy anh nhắc tới tôi, tôi càng khẩn trương hơn.

Mẹ anh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho tôi.

Cách một năm rưỡi thời gian, tôi rốt cuộc cũng liên lạc được với anh, tôi thế mà lại không biết nên nói gì đầu tiên.

"Không muốn nói chuyện với anh?" Bên kia lên tiếng trước.

Nghe được thanh âm của anh, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Thoải mái bình tĩnh như thể chúng tôi chưa từng chia xa.

"Không có." Lòng tôi thiên ngôn vạn ngữ, nhưng bây giờ lại không biết nói gì.

"Số điện thoại của em là gì?" Anh hỏi tôi.

"..." Tôi sửng sốt, nói, "Em chưa từng đổi."

"..." Anh trầm mặc vì câu trả lời này của tôi.

Nối xong, tôi mới cảm thấy bản thân có chút tự mình đa tình, một năm rưỡi rồi, anh đã sớm xóa tôi, làm sao còn lưu số của tôi chứ.

"187..." Tôi bắt đầu đọc số cho anh.

"Anh nhớ." Thanh âm anh trở nên ôn nhu.

Một câu "anh nhớ" của anh, làm tôi đột nhiên muốn khóc.

"Anh không nghĩ tới là em sẽ không đổi." Anh cười khẽ, "Ngoan, đừng nghe mẹ anh nói, anh đang thu âm, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho em."

"Được."

"Chuyện kia, không cần lo cho anh, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch."

"Được."

Tới lúc này, trừ một chữ "được" ra, tôi không biết nói gì, tôi sợ tôi nói nhiều thêm một chút thì sẽ không nhịn được mà khóc.

"Anh..." Anh tạm dừng một giây, "Bỏ đi, tối rồi nói sau, cúp đây, em mau về đi."

"Được."

Cúp điện thoại, hình như anh lại gọi cho mẹ anh.

Cuối cùng, mẹ anh tức giận nhưng vẫn để tôi rời đi.

Văn bản kia cũng không được đăng lên nữa.

"Tôi gọi lái xe đưa cô về." Lúc rời đi, mẹ anh nói với tôi.

"Không cần đâu ạ, cháu tự gọi được." Tôi cảm thấy có chút xấu hổ vì không giúp được gì.

"Cô cũng không cần đùn đẩy, không đưa cô an toàn về nhà, thằng nhóc thối kia lại tìm tôi gây chuyện."

Tôi:...

Tôi không có cách nào từ chối, cuối cùng liền ngồi xe của bà ấy trở về nhà.

Lúc xuống xe, mẹ anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

"Hạ Thiên thời gian qua sống quá khổ, một năm rưỡi này tôi chưa thấy hắn cười cái nào, aizzz... tôi chỉ nghĩ muốn làm hắn trở nên nổi bật, có phải tôi sai rồi không." Bà ấy thở dài.

"..." Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ xấu hổ cười cười.