Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

Chương 6



6.

Tôi và Chu Tự chia tay, vào một ngày tuyết rơi hết sức bình thương đó.

Ngày tôi gặp lại Tô Hân, cô ấy nói: “Uẩn Uẩn, cảm ơn cậu đã khiến tớ nhìn rõ lòng mình.”

"Thật sự xin lỗi Uẩn Uẩn, Chu Tự ở bên cậu chỉ để kích thích tớ."

"Tớ đã quá ngu ngốc, lại còn cố gắng mai mối cho hai người, đều là lỗi của tớ, Uẩn Uẩn, cậu đừng trách tớ có được không?”

Lúc cô ấy nói câu này còn thân mật ôm lấy cánh tay của Chu Tự, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn kể từ sau khi chia tay, ánh mặt trời rơi xuống mái tóc ngắn đen dày của hắn, tôi chợt phát hiện mới ngắn ngủi vài ngày, hắn giống như gầy đi một vòng, gương mặt ôn hòa cũng trở nên ngày càng sắc bén hơn.

Mắt tôi lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của hắn, tôi khẽ ngẩng đầu hỏi hắn:

“Ngày ấy ở trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, anh nói câu đó có phải thật lòng hay không?”

Thật ra tôi đã không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc mình đang kiên trì điều gì, là muốn hắn cũng thích tôi, hay là muốn cùng hắn ở bên nhau, nhưng khi đó ở trên đỉnh núi, lúc hắn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi nói hắn thích tôi, tôi thật sự tin điều đó.

Hai năm thật dài, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể dài hơn hai mươi năm của bọn họ.

Hắn mím môi, bàn tay buông thõng bên hông nắm thành quả đấm, giọng nói vẫn dễ nghe như thường lệ: “Là lỗi của anh, đừng trách Tô Hân, em có thể yêu cầu cái gì cũng được.”

Tôi giật giật khóe môi, ánh mắt mờ mịt, khẽ mỉm cười với hắn: “Cưới tôi cũng được sao?”

Hắn ngơ ngẩn, tôi xoay người chậm rãi bước về phía trước, giễu cợt:

"Không làm được phải không? Không sao, dù sao chuyện anh đồng ý với tôi, một chuyện cũng chưa từng làm được, cũng không kém lần này.”

Chu Tự vẫn đeo chiếc đồng hỗ cũ kỹ trên cổ tay, sau khi sửa nhiều lần, tôi mua cho hắn một chiếc mới, từ lúc nhận hắn chưa bao giờ đeo nó, giải thích rằng sửa lại là được, đeo lâu như vậy, đổi cái khác không quen, giờ nghĩ lại, hắn chỗ nào thích chiếc đồng hồ kia, rõ ràng là thích người tặng đồng hồ.

Mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, tôi đứng ở ngã tư đường nhìn xe cộ qua lại nhất thời không biết nên đi đâu, khi đang chuẩn bị băng qua đường, một tiếng va chạm xe cộ chói tai vang lên ở phía sau tôi, giây tiếp theo, tôi bị kéo vào một vòng tay thơm mùi cây tùng.

Không biết qua bao lâu, cái đầu đau dữ dội vì bị ép hồi tưởng lại cảnh tượng tai nạn xe mới dịu đi một chút, tôi che đầu chậm rãi ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt giống với Chu Tự nhưng lại thành tục và tinh xảo hơn Chu Tự rất nhiều.

Người đó mặc chiếc áo khoác dài màu đen, trên tóc còn vương vài hạt tuyết, chiếc cằm vuông vức, lông mày sắc bén, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm một cây dù trong suốt, thay tôi chắn gió tuyết, tay còn lại ôm chặt lấy eo tôi, vành mắt hơi đỏ, khi mở miệng giọng nói hơi khàn:

“Đã lâu không gặp, Triệu Ti Uẩn.”

Anh tên là Tống Tây Hành, gia… gia sư của tôi.

Vào kỳ nghỉ hè trước khi vào lớp 10, ba tôi đưa một sinh viên đại học về, nói rằng đây là gia sư môn Toán ông ấy mời cho tôi, tên là Tống Tây Hành.

Kể từ đó, cứ chiều thứ tư và thứ sáu mỗi tuần, anh lại đến dạy kèm môn Toán cho tôi, khi mẹ tôi không có ở nhà, anh sẽ mang cho tôi một cây kem hương vani, tất nhiên, là tôi năn nỉ anh mang tới, bởi vì sức khỏe của tôi không quá tốt, mẹ tôi không cho tôi ăn đồ lạnh. Ban đầu Tống Tây Hành không đồng ý, nhưng chịu không nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, cuối cùng thương lượng chỉ cho phép tôi ăn một nửa.

Khi đó, cho dù là quê quán hay trường đại học của anh thực ra đều không ở thành phố của tôi, anh đến thành phố Vạn Lâm chỉ để viết luận văn cho một chuyến đi thực tế, còn việc gia sư chỉ là anh muốn kiếm chút tiền sinh hoạt khi rảnh rỗi mà thồi.

Anh không chỉ dạy tôi môn Toán, còn tiện tay kèm tôi thêm những môn học khác, có thể nói sự nghiệp học hành năm cấp ba của tôi bắt đầu từ anh.

Kỳ nghỉ hè kết thúc trong tiếng lật giở từng trang sách của anh, tôi vào trường mới, anh trở lại trường đại học, mà thành tích môn toán tầm thường của tôi ở cấp hai đã được cải thiện vượt bậc sau khi vào cấp ba, từng trở thành môn học mà tôi giỏi nhất.

Những chuyện này thật ra đều là Tống Tây Hành kể cho tôi, trên thực tế tôi đã quên hết những chuyện liên quan đến anh, bao gồm cả chính bản thân anh.

Sau đó vì để chứng thực, tôi đã hỏi mẹ, kết quả là anh đúng là từng gia sư môn Toán cho tôi.

Còn nữa, tôi quả thật thích kem vị vani.

Ngón tay nắm cây dù của anh siết chặt, đôi mắt dưới hàng mi đen nhánh thăm thẳm vô cùng, giống như có chút khó khăn nói:

"Không nhớ ra anh sao… Không sao cả, em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Tôi nhìn ánh mắt đột nhiên ảm đạm của anh, cùng với khuôn mặt giống Chu Tự như đúc đó, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp, vừa mở miệng gọi một tiếng “Thầy Tống” liền bị anh cười khổ ngắt lời.

“Trước kia em chưa bao giờ muốn gọi anh là thầy Tống.”

“Vậy em gọi anh là gì?”

“Tống Tây Hành.”